Thanh minh, mưa xuân rơi rả rích nhiều ngày, đến trung tuần cuối cùng trời cũng sáng lại.
Hôm nay là ngày lành tháng tốt, Duệ Vương phủ mang sính lễ đến cho Nhị phòng của Tương Dương Hầu phủ.
Trước đây Tống Cẩn Ninh - Nữ nhi duy nhất của Nhị phòng Tương Dương Hầu phủ đã đính ước với Dung thế tử của Duệ Vương phủ rồi, mối hôn này còn do Duệ Vương phi tự mình cầu xin ý chỉ trước mặt hoàng thượng. Nghe nói ngày nọ Duệ Vương phi đi dâng hương, trùng hợp gặp được Tứ tiểu thư Tống Cẩn Ninh của Nhị phòng Tương Dương Hầu phủ, hai người vừa gặp mà như đã quen biết từ lâu, nên muốn cưới nàng về làm con dâu.
Trước đây Duệ Vương phi và Thích Uyển Nguyệt - Mẫu thân của Tứ tiểu thư vốn là bạn tri kỷ, tất nhiên hai người đều vui vẻ kết mối thân gia này rồi. Vì thế hai nhà bàn bạc hai ngày liền định ra.
Hôm nay, chính là ngày Duệ Vương phủ mang sính lễ đến. Sở dĩ quý phủ náo nhiệt như vậy là vì nghe đồn vị Dung Thế tử phong tư trác tuyệt kia cũng tới đây.
Lúc này, A Lê đang ngồi soi gương trong phòng cũng nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.
"Người của Duệ Vương phủ tới rồi à?" Nàng hỏi tỳ nữ.
"Cô nương, đã tới rồi, lão gia đang tiếp đãi." Trả lời xong, tỳ nữ nói thêm: "Nghe nói Dung Thế tử tự mình tới, còn mang theo cả danh sách sính lễ. Trước đó nô tỳ mang đồ đến tiền viện có nghe được loáng thoáng, nghe đâu danh sách sinh lễ kia dài hơn mười trang. Sính lễ phong phú như vậy có thể thấy được Duệ Vương phủ rất coi trọng cô nương đó."
A Lê cúi đầu.
Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, đâu phải coi trọng nàng, thứ bọn họ coi trọng là quyền thế của phụ thân nàng và quan hệ của mẫu thân nàng mà thôi.
Nàng luôn ru rú trong nhà, bình thường không xã giao, ngay cả Dung Thế tử trông thế nào nàng cũng không biết, huống chi bản thân không có tài hoa gì không so được với quý nữ trong Kinh Thành này, nếu không cũng không đến mức đã cập kê gần nửa năm rồi vẫn chưa có bà mối nào tới cửa cầu hôn.
Duệ Vương phi bất ngờ nói vừa gặp mà như đã quen biết nàng từ lâu, nhưng sao có thể thật sự vừa gặp đã thân thiết? Tất nhiên là vừa gặp đã thân thiết vì nể mặt mối quan hệ giữa bà ấy với mẫu thân Thích Uyển Nguyệt, còn lại chính là đầu năm phụ thân Tống Ôn Bạch của nàng vừa được thăng chức ở Lại bộ, là chức quan béo bở còn có thực quyền, vì thế, người tới cầu hôn bỗng nhiên bắt đầu nhiều thêm.
Nghĩ đến đây, A Lê ngước mắt nhìn người ốm yếu trắng ngần trong gương, hơi sững sờ.
Mối hôn sự này thật sự tốt sao?
Nhưng nàng đang ngóng trông có một cuộc hôn nhân như ý để mau chóng chấm dứt ngày tháng khuê các buồn tẻ chán nản này. Nàng cũng muốn tìm được lang quân yêu thương tôn trọng nhau giống tài tử giai nhân trong thoại bản, hai người cùng ngắm phong cảnh cùng nói chuyện phiếm, trải qua ngày tháng bình thản yên ổn.
Tuy rằng nàng chưa từng gặp Dung Thế tử của Duệ Vương phủ, nhưng cũng nghe nói qua về chàng rồi.
Đó là nhân vật có tấm lòng rộng lượng, học thức uyên bác, thông minh và khôn ngoan, tuổi còn trẻ đã nhập sĩ mưu chức trong triều rồi, có thể nói là nhân vật trăm dặm mới tìm được một ở Kinh Thành.
Nam tử kiệt xuất như vậy, sẽ thật lòng thích một cô nương như nàng sao?
A Lê nhìn chằm chằm vào người trong gương, có lẽ nguyên do vì ở trong khuê phòng quanh năm suốt tháng, nên trên làn da trắng nõn của nữ tử trong gương mang theo chút xanh xao, ánh mắt trong veo nhưng không hề có sức sống, mặc dù dung mạo tinh xảo, nhưng nhìn không hấp dẫn chút nào.
Giống như mỹ nhân trong tranh vậy, thưởng thức còn được nhưng nếu ở chung thì thật sự không thú vị.
Chung quy nàng cũng tự hiểu được bản thân là người cực kỳ vô vị.
"Cô nương." Đúng lúc ấy, tỳ nữ hỏi: "Chúng ta đi xem Dung Thế tử đi?"
A Lê hoàn hồn.
Tỳ nữ nói: "Nô tỳ nghe nói, nhà khác hạ sính lễ, cô nương có thể trốn sau bình phong nhìn lén lang quân tương lai đó."
A Lê cắn môi, do dự.
Nàng muốn xem, nhưng nàng không dám tới xem.
Sợ lỡ như bị phụ thân và tổ mẫu phát hiện ra, cũng sợ lỡ như Dung Thế tử nhìn thấy lại cho rằng nàng không rụt rè đoan chính.
Ngẫm nghĩ một lát, nàng nói: "Thôi, dù sao sau này sẽ gặp được."
Tỳ nữ hơi tiếc nuối, nàng ấy đã nghe nói Dung Thế tử là nam tử phong độ ngời ngời từ lâu, nhưng tiếc là chưa có cơ hội gặp mặt. Bây giờ khó lắm mới có được cơ hội như vậy, đúng là đáng tiếc thật.
"Cô nương không tò mò Dung Thế tử trông như thế nào sao? Người ta đều nói dung mạo của Dung Thế tử có thể so với Phan An, nô tỳ vẫn chưa nhìn thấy bao giờ đâu."
Thật ra trong lòng A Lê cũng ngứa ngáy, có nữ tử nào là không tò mò về vẻ ngoài của phu quân tương lai mình chứ?
Nhưng mà...
"Không đi, tránh người ta chê cười." A Lê lắc đầu, sau đó đứng dậy: "Trong phòng ngột ngạt quá, thời tiết bên ngoài dễ chịu, ta ra vườn đi dạo một lát."
Hai người đi đến lương đình trong viện, A Lê lập tức ngồi xuống. Thời tiết tháng tư vẫn chưa nóng lắm, nhưng nàng lại lơ đãng cầm quạt tròn lên nhẹ nhàng quạt gió.
Ban đầu tỳ nữ cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng bảo là ra ngoài đi dạo một lát, sao lại ngồi xuống đây rồi? Hơn nữa sắc mặt của cô nương nhà nàng ấy thế mà lại hơi ửng đỏ.
Sau đó vừa nghĩ đã hiểu rồi, hóa ra lương đình này gần tiền viện nhất, chỉ cách một bức tường. Ngoài miệng cô nương nhà nàng nói không muốn gặp Dung Thế tử, nhưng cuối cùng vẫn tò mò, lại không tiện trắng trợn qua đó, nên đành phải ngồi ở nơi này nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tỳ nữ âm thầm buồn cười.
Hai người cứ ngồi như vậy, một lát sau, cuối cùng cũng có người đi ngang qua bên ngoài bức tường. Chắc là hai tỳ nữ đi đưa nước trà, điểm tâm, bọn họ vừa đi vừa thì thầm nghị luận.
"Trời ạ, vừa rồi ta liếc trộm Dung Thế tử một cái, đúng là nam tử như ngọc, khó trách có nhiều quý nữ trong kinh ái mộ hắn như vậy."
"Sao ngươi biết?"
"Ta có tỷ muội làm việc ở phòng bếp, ngày nào cũng đi theo bà tử ra ngoài mua đồ ăn sao lại không biết? Nghe được nhiều tin tức bên ngoài lắm đó. Không ngờ người như vậy lại trở thành cô gia của Tống phủ chúng ta, thật sự tốt quá rồi."
"Là phu quân của Tứ cô nương chứ đâu phải của ngươi, ngươi vui mừng cái gì?"
"Không thể nói như vậy được, Tống phủ kết thân với Duệ Vương phủ, chúng ta là hạ nhân cũng cảm thấy vinh dự theo. Huống chi sau này khi xuất môn, chỉ cần nói một tiếng Tứ cô nương của chúng ta là thế tử phi tương lai của Duệ Vương phủ, người ngoài sẽ không dám khinh thường nữa."
"Cũng đúng, có điều nói ra thì, nhân vật như Dung Thế tử sao lại đính hôn với Tứ cô nương nhỉ? Ngày thường Tứ cô nương chỉ ru rú trong nhà rất ít khi xuất môn, nhìn qua cũng chỉ là người bình thường không có gì đặc biệt, chắc là chưa từng gặp Dung Thế tử đâu nhỉ?"
"Suỵt! Ngươi đừng nói chuyện kiểu này. Chúng ta là người nô bộc, làm gì có nô bộc nào lại nói chủ tử của mình không tốt? Dù tệ đến đâu, Tứ cô nương vẫn có cha làm đại quan và nương là người của Quốc Công phủ."
Vốn dĩ A Lê đang vui vẻ lắng nghe, nhưng dần dần, nụ cười trên mặt lại phai nhạt đi.
Tỳ nữ Ngưng Sương vô cùng tức giận, cắn răng mắng chửi: "Là ai đang nói huyên thuyên bên kia thế?"
Nàng ấy vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn, một lát sau, bên kia tường đã trở nên yên tĩnh.
"Cô nương, đừng nghe đám tiểu nhân này nói bừa. Tất nhiên là Dung Thế tử tốt, nhưng cô nương nhà chúng ta cũng không kém."
A Lê gượng cười, giấu đi con ngươi ảm đạm vào sâu trong ánh mắt.
Ngươi xem, ngay cả người khác đều nhìn rõ, Dung Thế tử cưới không phải nàng, mà là gia thế của nàng.
...
Hôn sự giữa Duệ Vương phủ và Tương Dương Hầu phủ được định vào đầu năm sau, tính từ hiện tại đến lúc lấy cũng chỉ còn một năm.
Dựa theo tập tục, nữ tử đợi gả phải tự thêu giá y cho mình, A Lê cũng không ngoại lệ, nhưng mà chuyện khiến nàng buồn rầu là, khả năng khâu vá của nàng không được tốt.
Phụ mẫu nàng hòa ly khi nàng năm tuổi, tuy rằng mấy năm nay Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt vẫn vương vấn chưa dứt hẳn tình cũ, đều chưa cưới người khác cũng chưa tái giá, nhưng dù sao Thích Uyển Nguyệt cũng đã rời khỏi Tống gia, rất nhiều chuyện trong cuộc sống của A Lê không được chủ mẫu săn sóc, ngay cả may vá cũng không có trưởng bối chỉ dạy.
Hồi nhỏ Tống phủ từng mời nhũ mẫu, nhưng nhũ mẫu này không để bụng lắm, sau đó bị Tống Ôn Bạch đuổi đi. Còn tổ mẫu của A Lê thì không khỏe đã nhiều năm, cũng không có tinh lực quản giáo, Tống Ôn Bạch lại bận việc quan trường quanh năm suốt tháng, dù có chút thời gian cũng dành cho việc truy thê, ít khi bận tâm đến nữ nhi này.
Thỉnh thoảng, Thích Uyển Nguyệt cũng phái người tới đón nàng đến Quốc Công phủ, đó là thời gian nàng mong đợi nhất. Nhưng đa số thời gian, Thích Uyển Nguyệt đều rời kinh vì giận hờn Tống Ôn Bạch, bỏ nàng ở lại Kinh Thành một mình.
Vì thế, bắt đầu từ năm năm tuổi, A Lê đã ở một mình trong tiểu viện của Nhị phòng rồi.
Đọc sách một mình, ăn cơm một mình, ngủ một mình, trưởng thành một mình.
May vá không tốt khiến A Lê buồn rầu một khoảng thời gian, cũng suy sụp một khoảng thời gian.
Mọi người đều nói nàng có được cho phu quân tốt, tất nhiên nàng cũng hy vọng tất cả mọi thứ đều xứng đôi với phu quân như vậy, thứ khác không nói, ít nhất giá y nhất định phải thêu đẹp, tránh bị người khác chê cười. Nàng còn chăm chỉ đọc rất nhiều sách, nhưng rất ít bộ sách về tài nghệ đề cập đến phương diện này.
Ngẫm nghĩ một lát, nàng quyết định ra ngoài đến thư tứ* tìm thử xem sao, nếu thật sự không được, thì đành nói với phụ thân, để ông ấy mời tú nương đến giúp đỡ vậy.
*Thư tứ: Cửa hàng sách
Nhưng chưa đến lúc không còn cách nào khác, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ giúp đỡ.
...
Ngày hôm đó, ăn sáng xong A Lê đến Trường Xuân đường thỉnh an tổ mẫu như thường lệ, chần chờ hồi lâu nàng mới nói ra ý định của mình.
Tống lão phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này, ta còn tưởng là chuyện gì lớn khiến con rối rắm lâu như vậy, không phải là ra ngoài mua sách sao? Con thích đi thì đi đi, mang theo tỳ nữ và hộ viện, nhớ đi sớm về sớm."
Được tổ mẫu cho phép, A Lê nhẹ nhàng thở ra. Sau khi nói chuyện một lát mới ra ngoài.
Thời tiết hôm nay không tệ, hình như từ trung tuần tới này trời vẫn luôn nắng, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên rồi.
Hiếm khi A Lê ra ngoài, nàng thay một bộ váy dài áo mỏng xinh đẹp, tâm trạng coi như vui vẻ.
Thư tứ phố Liễu An là cửa hàng nàng thường tới, nói là thường tới nhưng thật ra chỉ mới tới vài lần, hơn nữa cũng chỉ tới cửa hàng này, thứ nhất là vì thư tứ này gần Tương Dương Hầu phủ, thứ hai là vì thư tứ này yên tĩnh, ít khách nhân.
A Lê thích yên tĩnh, nói đúng ra là nàng không thích nhiều người. Sau khi vào thư tứ, nàng chọn lựa một lúc lâu vẫn không tìm được sách về may vá, ngược lại tìm được vài quyển sách sử mà mình yêu thích cho nên đã mua vài quyển.
Có điều sau khi ra ngoài, nàng lại thở dài. Xem ra phải nói với phụ thân để phụ thân mời tú nương rồi.
Khi nhấc chân lên xe ngựa, đột nhiên nàng nghe thấy trong cuộc nói chuyện của người qua đường có nhắc tới Dung Thế tử. Nàng lập tức dừng bước chân.
"Ngươi không nhìn thấy thôi, tư thế đánh mã cầu của Dung Thế tử thật sự rất oai hùng, rất nhiều quý nữ đều đến xem, khán đài ngồi chật như nêm.
"Chỉ đáng tiếc, người phong lưu như vậy lại đính hôn với Tứ cô nương của Tống phủ rồi..."
Vừa nói đến đây thì hắn bị y ta kéo lại, người nọ sửng sốt, giương mắt nhìn về phía A Lê, nhưng mà lúc này nửa người A Lê đã chui vào xe ngựa rồi.
Sau đó lại nghe thấy người nọ nói: "Sợ cái gì, tuy đây là xe ngựa của Tống phủ, nhưng chưa chắc là xe của Tống Tứ cô nương. Ai không biết Tứ cô nương Tống gia là người nhát gan yếu đuối chứ? Bình thường đã không thích ra ngoài rồi, bây giờ đã đính hôn càng không thể ra ngoài đi lung tung."
A Lê cắn môi, chờ hai người kia đi xa rồi mới ra lệnh: "Quay về thôi."
Thấy sắc mặt nàng bình tĩnh nhưng lại nắm chặt khăn tay, Ngưng Sương quay đầu yên lặng thở dài.
Rõ ràng cô nương của các nàng là đích nữ cao quý, thế mà phải sống cẩn thận dè dặt hơn cả thứ nữ nhà người khác.
"Cô nương." Một lát sau, Ngưng Sương trấn an: "Đừng để trong lòng mấy lời đó, cô nương có ưu điểm của cô nương, bọn họ không hiểu gì về thái độ làm người và tính tình của cô nương đã định luận lung tung, có thể thấy chính là người thô tục, nông cạn. Lời nói ra từ miệng người như vậy cứ coi như rắm thối là được, cô nương cần gì phải để bụng?"
Ở trước mặt A Lê, Ngưng Sương ra vẻ không thèm để ý, nhưng thực chất đã tức giận đến mức ngay cả từ thô tục như "Rắm thối" cũng nói ra rồi.
Sao A Lê không biết nàng ấy đang trấn an mình, nàng thản nhiên cười nói: "Không sao."
Nhưng cuối cùng vẫn để bụng những lời kia.
Chung quy, có những lời nghe nhiều quá sẽ giống như hạt mầm chôn sâu trong lòng, lâu ngày sẽ bén rễ trong đất.
A Lê cúi đầu, ánh mắt cô đơn dừng trên đống sách mới mua. Chút tâm trạng tốt vì mua được sách đã mất sạch rồi. Giây phút này nàng chỉ muốn mau chóng quay về quý phủ, trở lại mảnh trời nhỏ nơi không ai quấy rầy nàng để yên lặng đọc sách.
Nhưng không ngờ, ngay sau đó xe ngựa lại bắt đầu lắc lư mạnh. A Lê bị lắc lảo đảo, Ngưng Sương bám vào khung cửa hỏi người bên ngoài: "Có chuyện gì thế?"
"Tiểu thư, đột nhiên phía trước có mấy tên ăn mày xông ra, khiến ngựa hoảng sợ." Xa phu nói.
Hắn cố gắng hết sức khống chế dây cương, nhưng vừa rồi khi ghìm ngựa dùng quá nhiều sức, hiện tại ngựa đã không nghe sai bảo đang đâm lung tung vào tiểu quán bên cạnh.
Xa phu rất căng thẳng.
Trong lúc hoảng loạn đó, có người nhảy lên xe ngựa cướp lấy dây cương của hắn, sau đó kéo mạnh một cái, cưỡng ép nó quay đầu, khiến nó dừng lại.
Lúc này xe ngựa lắc lư mới đứng yên.
Sau khi tất cả yên tĩnh trở lại, khuôn mặt xinh đẹp của A Lê biến sắc.
"Tiểu thư vẫn ổn chứ?" Đúng lúc ấy, có giọng nam tử truyền đến từ bên ngoài.
Giọng nói này trong trẻo trầm ấm, nhã nhặn mà mạnh mẽ, khiến người khác nghe xong vô thức cảm thấy yên ổn.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, A Lê vén cửa xe nhìn ra ngoài, vừa nhìn ra cả người đã sững sờ.
Trước xe ngựa, một nam tử mặc cẩm bào màu chàm đang đứng đó, mặt mày hắn tuấn dật, con ngươi màu đen sáng rạng rỡ.