Phương Phỉ Ký

Chương 21




Trong gian phòng riêng vẫn còn một phòng nhỏ chuyên dùng để nghỉ ngơi, bên trong đó bố trí một cái sạp mềm có màn che.

Dung Từ sai người mua một vài món đồ chơi mà các tiểu cô nương yêu thích, để nàng tự mình chơi ở trong vách ngăn, sau đó hắn bàn chuyện với Mạnh Tử Duy ở bên ngoài.

Mạnh Tử Duy nhìn tiểu cô nương đang ôm hai con búp bê vải ở bên trong chơi đùa, lại liếc nhìn Dung Từ vẫn bình tĩnh bàn chuyện đại sự triều đình như thường với y, y cảm thấy có chút tế nhị.

Y nhịn không được mà hỏi: “Bình thường ngươi chăm trẻ nhỏ như vậy ư?”

Dung Từ dừng lại, hơi cau mày.

“Không phải, ta muốn hỏi là bình thường ngươi sống chung với nàng dâu nhỏ của ngươi như vậy à?”

Dung Từ trầm mặt.

Mạnh Tử Duy lập tức đầu hàng, y nói: “Bàn chính sự! Bàn chính sự!”

Y tiếp tục nói: “Chương Nguyên Vi đã đến Kinh Thành rồi, ngươi muốn sắp xếp như thế nào?”

“Tìm một trạch viện để thu xếp, không cần khoa trương, ẩn náu là được rồi.”

“Vậy còn Doãn Thiệu Hâm thì sao? Có cần ta phái người đi thông báo cho hắn ta không?”

“Chỉ cần phái người đưa tín vật của Chương Nguyên Vi cho hắn ta là được, không cần chúng ta chủ động, cứ xem hắn ta ra điều kiện gì trước.”

“Tại sao ngươi chắc chắn Chương Nguyên Vi sẽ là quân cờ của chúng ta? Con người Doãn Thiệu Hâm này thủ đoạn không đơn giản, lại có thể thần không biết quỷ không hay che giấu gia thất, e rằng sẽ không dễ dàng chịu sắp đặt của chúng ta.”

“Ngươi có biết tại sao Doãn Thiệu Hâm phải che giấu chuyện lập gia đình không?”

“Tại sao?”

Dung Từ nói: “Bởi vì Chương Nguyên Vi là con gái của tội thần.”

Mạnh Tử Duy nghe vậy thì hoảng sợ.

Tên thật của Chương Nguyên Vi là Chương Thục Tinh. Vào năm Hồng Hưng, cha của nàng ta phạm tội bị tịch thu tài sản và xử trảm. Mà Doãn Thiệu Hâm lúc trẻ từng làm khách ở Chương gia một khoảng thời gian, hắn ta vừa gặp đã yêu Chương Nguyên Vi.

Sau này Chương gia phạm tội, gia quyến nữ bị xung làm quan kĩ, Doãn Thiệu Hâm tốn một ít tiền chuộc Chương Nguyên Vi ra rồi cưới nàng ta làm thê tử.

Sau khi hai người thành hôn thì khá yêu thương nhau, còn sinh một nhi tử. Sau đó Doãn Thiệu Hâm tham dự khoa thi, thân phận thê tử trở thành trở ngại, nên không thể không giấu thê tử này đi, đồng thời che giấu chuyện đã thành gia lập thất.

Dung Từ nói: “Hiện nay Doãn Thiệu Hâm là Trạng nguyên do Thánh thượng khâm điểm, tiền đồ vô lượng, bây giờ điều hắn ta sợ nhất là gì?”

Mạnh Tử Duy đáp: “Dĩ nhiên hắn ta sợ nhất là thân phận của Chương Nguyên Vi bại lộ.”

Dung Từ gật đầu rồi nói: “Cho nên chúng ta không cần làm cái gì cả, chỉ cần đưa tín vật của Chương Nguyên Vi cho Doãn Thiệu Hâm, hắn ta sẽ tự hiểu.”

Mạnh Tử Duy ngập tràn bội phục, cuối cùng thì bây giờ y cũng đã hiểu rõ rồi. Thu phục một người, đặc biệt là một người có dã tâm có thủ đoạn, không thể chỉ dựa vào ân tình, phải ân uy tịnh tề*.

*Ân uy tịnh tề: thưởng và phạt cùng lúc, ý chỉ người cai trị phải biết sử dụng thủ đoạn tạo áp lực và an ủi cùng lúc.

Nước cờ này của Dung Từ thật sự vô cùng tuyệt vời, trước có ân cứu giúp, sau có Chương Nguyên Vi để lợi dụng điểm yếu uy hiếp, không sợ Doãn Thiệu Hâm không ngoan ngoãn quy thuận.

“Nói như vậy, Doãn Thiệu Hâm này biết rõ Chương Nguyên Vi là con gái của tội thần, cũng hiểu rõ nàng ta sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan ngày sau, nhưng hắn ta vẫn quyến định cưới nàng ta làm thê, xem ra cũng là kẻ si tình.”

Dung Từ lạnh lùng nhếch môi.

Mạnh Tử Duy nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Giống y hệt ngươi vậy.”

Khóe môi của Dung Từ cứng lại, lạnh lùng đưa mắt nhìn y.

?

Mạnh Tử Duy ngơ ngác, lẽ nào y nói không đúng sao?

Mạnh Tử Duy thấy chuyện không ổn, y tính chuồn đi trước.

Nhưng mà trước khi ra khỏi cửa thì Dung Từ đã gọi y lại.

Dung Từ bỗng nhiên nhớ đến một việc, hắn liếc nhìn tiểu cô nương lanh lợi và nhã nhặn ở trong vách ngăn, hắn thấp giọng dặn dò: “Ngày 18 tháng 5, huyện Thái có một vụ án chìm thuyền, ngươi đi điều tra xem.”

Mạnh Tử Duy nghiêm nghị nói: “Đây lại là vụ án của vị đại nhân nào ở triều đình?”

“Không có liên quan đến triều đình.”

“?”

“Có liên quan đến Tống Ôn Bạch.”

“...”

-

Sau khi Mạnh Tử Duy rời đi, Dung Từ ngồi ở một bên uống trà, suy nghĩ sự việc.

Không có gì bất ngờ thì tháng sau Tống Ôn Bạch sẽ được phục chức. Phục chức không bao lâu thì hắn sẽ được thăng chức làm Tuần phủ Nhất châu, sau đó lập tức rời kinh nhậm chức.

Trong chốc lát hắn gọi: “A Lê tới đây.”

A Lê đang đối thoại với con cọp nhỏ, nàng nghe vậy thì đứng lên bước qua.

“Dung Từ ca ca, hai người nói chuyện xong rồi sao?”

“A Lê” Dung Từ nói: “Mấy ngày nữa, ta đưa muội đến Thư viện Tĩnh Hương đi dạo được không?”

“Thư viện Tĩnh Hương chơi vui không?”

Dung Từ suy nghĩ một lát rồi nói: “Dưới núi của Thư viện Tĩnh Hương có một mảnh vườn cây ăn quả, trước mắt đang là mùa cây vải kết trái, ta có thể đưa muội đến đó hái quả ăn.”

“Hay quá đi, ta thích hái trái cây.”

Dung Từ mỉm cười.

Nhưng trong lòng của hắn lại nghĩ đến một việc khác.

Đời trước, Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt cùng rời kinh, A Lê cô độc một mình ở Tương Dương Hầu phủ. Xem ra hắn phải nhanh đưa A Lê vào Thư viện Tĩnh Hương rồi, đến lúc đó hắn sẽ đến biệt viện cùng với nàng.

-

Rời khỏi tửu lâu thì sắc trời vẫn còn sớm, A Lê hiếm khi được ra ngoài nên Dung Từ dứt khoát dẫn nàng đi dạo phố.

Tiểu nha đầu đối với cái gì cũng tò mò, nhìn thấy đồ ăn thì sẽ đứng ở bên cạnh quầy hàng giương mắt nhìn. Nếu như nhìn thấy đồ để chơi thì cũng sẽ đứng ở trước quầy hàng nhìn không chớp mắt.

Dung Từ đều mua cho nàng, phàm là món đồ nàng vừa ý hay dù cho chỉ là một cái liếc mắt nhìn thì Dung Từ cũng sẽ kêu thị vệ đưa tiền mua lại.

Tuy rằng A Lê miệng nói không cần nhưng mà đồ đã đến tay thì khóe môi của nàng cũng lặng lẽ vểnh lên.

“Đi dạo nữa không?” Dung Từ hỏi.

A Lê lắc đầu rồi nói: “Không đi nữa, mặt trời càng lúc càng lên cao, nóng lắm.”

Dung Từ dắt nàng đi rồi nói: “Đi, ta đưa muội quay về.”

Hai người đi qua một sạp nhỏ bán quạt, A Lê ngừng lại.

“Muội muốn mua quạt?” Dung Từ theo tầm mắt nhìn sang.

Chủ sạp nhìn thấy hai người ăn mặc không phú thì cũng quý, lại là đứa trẻ chưa lớn, nhất thời ra sức gào to: “Tiểu cô nương? Muốn mua quạt sao? Chỗ này của ta tròn có, vuông có, lớn có, nhỏ có, cái gì cũng có.”

A Lê ngước mặt lên nhìn về phía của Dung Từ rồi nói: “Dung Từ ca ca, mua hai cây có được không?”

“Vì sao lại mua hai cây?”

“Ta muốn mua một cây tặng cho mẫu thân, rồi mua một cây tặng cho cha. Như vậy thì cha và mẫu thân sẽ vui, sẽ không cãi nhau nữa.”

Lời này của nàng khiến cho Dung Từ trầm mặc.

Tâm tư của tiểu cô nương đơn giản, há sẽ biết được tình cảm phức tạp của người lớn chứ?

Nhưng hắn sẽ không từ chối bất cứ thỉnh cầu nào của nàng cả, chỉ cần nàng muốn, hắn nhất định sẽ cho.

Hắn dắt A Lê đi tới, hỏi: “Muội muốn mua loại nào?”

Chủ sạp cũng nghe thấy lời nói của tiểu cô nương khi nãy, vội vàng khen: “Cô nương thật là có tấm lòng hiếu thảo, nếu là mua cho cha thì cây quạt xếp này không tệ, phía trên còn có danh gia đề chữ nữa.”

Chủ sạp mở quạt xếp cây đàn hương ra, nhìn qua thì cũng không phải là đồ mới, có người dùng qua rồi, nhưng mà phía trên đề một câu thơ khiến cho ánh mắt của Dung Từ ngừng lại.

Dung Từ hỏi: “Xin hỏi ông chủ, cái quạt xếp này lấy được ở chỗ nào?”

Chủ sạp nói: “Tiểu công tử quả nhiên tinh mắt, nếu như là người bình thường nhìn thấy cây quạt này chắc chắn sẽ cho rằng ta lấy đồ cũ ra lừa người. Nhưng mà thật ra cây quạt này có lai lịch rất lớn.”

Chủ sạp nói đến lai lịch của cây quạt, nói thẳng là thông qua quan hệ với một đại nho nào đó mà có được.

Dung Từ dĩ nhiên là không tin nhưng cây quạt quả thật là bản gốc.

Hắn cầm qua rồi nhìn một lát, nói: “Gói cây này lại, ta mua.”

Tiểu công tử này không thèm hỏi giá tiền, quả nhiên là người giàu có, chủ sạp nghĩ trong lòng.

Ông ta ân cần gói kỹ cây quạt rồi lại hỏi A Lê: “Tiểu cô nương, quạt của mẫu thân của cô đã chọn xong chưa?”

A Lê nhìn về phía cây quạt tròn hai bên viền được thêu sợi tơ vàng rồi nói: “Ta muốn cái này.”

“Được thôi.”

Lúc này Dung Từ lại chỉ vào cây quạt xếp có đề câu thơ của Tô Đông Pha rồi nói: “Cái này cũng gói lại đi.”

A Lê ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Dung Từ ca ca cũng mua quạt ư?”

Dung Từ lắc đầu rồi nói: “Cây quạt này là chọn cho cha của muội, cái ban nãy kia là ta đem về tặng cho bạn bè.”

“Ồ.”

Trong chốc lát bán được ba cây quạt, còn đều là những cây có giá trị cao, chủ sạp cười toe toét miệng.

Sau khi gói kỹ đồ thì ông ta đưa qua rồi thuận mồm khen một câu: “Tiểu cô nương, cô với huynh trưởng của cô đúng là xinh đẹp thật đấy, giống như dáng vẻ của quý nhân ở trong tranh vậy.”

“Huynh ấy không phải là a huynh của ta.” A Lê nói.

“Hả?” Chủ sạp gãi đầu, ý thức được đã hiểu lầm thì ông ta cảm thấy có chút lúng túng..

Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiểu cô nương kiêu ngạo nói: “Huynh ấy sẽ là phu quân của ta khi ta trưởng thành đó!”

Nàng dứt lời, chủ sạp kinh ngạc, miệng há lớn đến mức giống như trứng gà.

Còn Dung Từ thì bất thình lình nghe thấy tiểu cô nương nhõng nhẽo nói câu như vậy, biểu cảm của hắn có chút hỗn loạn.