“Phương Tranh em nghe điện thoại cho anh!”
Cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ nghe cha ruột của An An nhắc qua, An An còn có một người anh trai.
Đây chính là điều anh ta đang che giấu sao?
Dựa theo thông tin trong hồ sơ vụ kiện, năm nay Triệu Gia Hào có lẽ là 17 tuổi, chính là độ tuổi học trung học.
Lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Phương Tranh nghe máy.
“Luật sư Phương, có khách hàng tìm.”
Là quầy lễ tân.
“Được, tôi lập tức tới ngay.”
Phương Tranh khép hồ sơ lại, đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.
***
Sáng hôm sau, Phương Tranh đến tòa án đệ trình tài liệu lập án, sau khi lập án xong, tiếp theo lại đi gặp khách hàng.
Cô đã hẹn khách hàng gặp nhau tại một quán cà phê Starbucks ở đường Đông Dương vào lúc mười giờ.
Một giờ sau, Phương Tranh tiễn khách hàng lên taxi.
Nói chuyện xong, thì cũng đã hơn mười một giờ.
Phương Tranh bước ra khỏi Starbucks, phát hiện con phố yên tĩnh đã trở nên nhộn nhịp hơn lúc đến.
Gần đây có một trường trung học, trường Trung học cơ sở số mười sáu.
Gần đến giờ tan học, nên sạp hàng và người bán hàng rong dọc theo con phố cũng nhiều hơn.
Phương Tranh đi đến bên lề đường, lấy điện thoại ra, vừa mới mở ứng dụng gọi xe, thì đột nhiên bị một giọng nói thu hút sự chú ý ——
“Dựa vào cái gì mà bảo em phải rút hết bài đăng?”
Phương Tranh quay đầu lại theo âm thanh.
Là cô ta?
Trước quán trà sữa bên đường, Tô Mịch đang cầm điện thoại, không phục nói với người ở đầu dây bên kia: “Em chỉ là phơi bày sự thật khách quan cho mọi người.”
Nhưng dường như cuộc nói chuyện của bọn họ không vui vẻ lắm, Tô Mịch còn chưa nói hết, thì đã bị cắt ngang.
Giọng của đối phương khá lớn, là giọng của đàn ông: “Bài đăng của cô, đã ảnh hưởng đến việc điều tra phá án rồi, cảnh sát còn chưa đưa ra thông báo, mà cô đã tự ý viết bài như vậy. Tô Mịch, bình thường tôi rất coi trọng cô, nhưng lần này cô sao vậy hả? Cô muốn chầu trời sao?”
Cho dù Phương Tranh đứng cách cô ta vài mét, thì cũng nghe rõ ràng.
“Tổ trưởng, đây là ý gì? Sao lại ảnh hưởng đến việc điều tra phá án rồi?” Tô Mịch không hiểu, “Không phải hung thủ cũng đã tự thú sao?”
Không đợi đối phương nói xong, cô ta lại cướp lời: “Tổ trưởng, xin anh hãy tin tưởng em! Em sẽ tìm được bằng chứng, cho thấy hành động của em là đúng…”
Tút tút tút ——
Người ở đầu kia điện thoại không chút khách khí mà cúp máy.
Tô Mịch không thể tin được nhìn chằm chằm vào điện thoại, mặt đầy vẻ thở phì phò.
“Dựa vào cái gì chứ? Mình không tin…”
Nhân viên quán trà sữa đột nhiên gọi cô ta một tiếng: “Cô ơi.”
Cục tức của Tô Mịch ở ngay trên đầu, nhất thời lườm một cái: “Làm sao?”
Nhân viên quán trà sữa sững sờ một lúc, rồi mới mở miệng: “Thưa cô, tôi chỉ là muốn nhắc cô, trà sữa trân châu đường nâu của cô đã xong rồi.”
“Xin lỗi.”
Tô Mịch đỏ mặt, liên tục nói xin lỗi. Cô ta nhận ly trà sữa, đi được mấy bước, thì buồn bực cắn ống hút.
Trước quán trà sữa, người đến người đi nườm nượp.
Ánh mắt của Tô Mịch vẫn luôn tìm kiếm trong đám người.
Đột nhiên, cô ta giống như là phát hiện ra điều gì đó, lập tức mở điện thoại ra, so sánh.
Tiếp theo, cô ta bước nhanh về phía trước, chặn một cậu thiếu niên trung học, thăm dò hỏi: “Chờ một chút, xin hỏi em là… Triệu Gia Hào sao?”
Cậu thiếu niên dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.
Cậu ta không lên tiếng, nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cái nhìn này, đã khiến cho Tô Mịch xác nhận được thân phận của người trước mặt.
“Chờ một chút, Gia Hào, chị là phóng viên của đài truyền hình thành phố S Tô Mịch.”
Tô Mịch vội vàng đuổi theo bước chân của cậu ta, nói nhanh: “Chị có một số chuyện, muốn hỏi thăm em một chút…”
“Gia Hào, em có thể nghe chị nói xong không? Chuyện này liên quan đến cha em…”
Gia Hào?
Triệu Gia Hào?
Phương Tranh dừng lại, sau đó đầu ngón tay trượt xuống một cái, không chút do dự hủy chuyến xe vừa đặt.
Triệu Gia Hào không nói lời nào, kéo vành mũ xuống thật thấp, một tay luôn đút vào túi quần, bước chân rất nhanh.
Tô Mịch cũng đi theo: “Trước đây chị đã phỏng vấn cha em Triệu Đông Lâm…”
Triệu Gia Hào đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh như băng.
Giống như gió lạnh gào thét trong trời trời đông giá rét lạnh thấu xương vậy, lưỡi băng treo ngược dưới mái hiên, sắc bén, lạnh lẽo.
Tô Mịch bất giác lùi về sau một bước, thì lại nghe Triệu Gia Hào lạnh lùng mở miệng.
“Bài đăng trên Internet đó, là chị viết?”
Tô Mịch lấy lại bình tĩnh, buông thả lá gan, gật đầu: “Không sai, chính là do chị viết.”
Triệu Gia Hào không lên tiếng.
Tô Mịch nói: “Cư dân mạng đọc được bài đăng đó, hầu hết đều rất đồng cảm với cha và em gái của em. Vậy em không cảm thấy, cha em làm như vậy, là vì bất đăc dĩ sao? Chẳng lẽ em không muốn làm điều gì đó, giúp bọn họ…”
Triệu Gia Hào cắt ngang, trong giọng nói mang theo lửa giận ẩn nhẫn: “Cha của tôi, ông ấy không phải là hung thủ!”
“Em nói như vậy…”
Tô Mịch sững sờ một chút, rồi mới kịp phản ứng lại.
“Chờ một chút, anh ta không phải hung thủ? Ý của em là gì? Em cho rằng anh ta bị oan sao? Chẳng lẽ vụ án này còn có ẩn tình khác sao?”
Đột nhiên, tiếng còi của một chiếc xe cảnh sát truyền tới.
Triệu Gia Hào giống như chim sợ cành cong, cả người cúi xuống, đột ngột lùi lại một bước.
Tô Mịch quay đầu lại, mới phát hiện ra là nhân viên quán trà sữa đang xem phim truyền hình trong quán, trên tivi đang diễn tới tình tiết cảnh sát khẩn trương lùng bắt tội phạm trốn trại.
Phương Tranh chợt nắm bắt được điều gì đó, một ý nghĩ lập tức nảy ra trong đầu.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên nói tình huống phát hiện ra gần đây cho Cố Uyên.
Cô mở danh bạ, gọi điện thoại cho Cố Uyên. Nhưng Cố Uyên hình như đang bận, giọng nói nhắc nhở chủ điện thoại đã tắt máy không ngừng vang lên.
Anh không phải đã cho cô vào danh sách đeo rồi chứ?
Phương Tranh nghĩ lại, gửi một tin nhắn cho Cố Uyên, còn gửi tin nhắn thoại trên WeChat cho anh.
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy hồi âm.
Cô quay sang gọi điện thoại cho đội trưởng Tống, nhưng điện thoại của anh ta cũng không gọi được.
Trước quán trà sữa, Tô Mịch mặt đầy vẻ chân thành nhìn Triệu Gia Hào, không ngừng thuyết phục: “Nếu như em có thể cung cấp một chút thông tin hữu ích, thì nói không chừng có thể giúp được cha em.”
“Nếu như cha em không phải hung thủ, thì chẳng lẽ em không muốn đưa hung thủ thật sự ra trước công lý sao?”
Triệu Gia Hào cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói của cậu ta dường như không hề căng như dây đàn cello, mà vô cùng khàn khàn.
“Ở đây có nhiều người quá, không tiện nói chuyện.” Ánh mắt của cậu ta u ám lại sắc bén, “Chị theo tôi lên phía trước đi, tôi sẽ nói cho chị.”
***
Từ phòng thẩm vấn bước ra, đội trưởng Tống thay đổi vẻ cáu kỉnh mấy ngày qua.
Anh ta nhướng mày: “Cố đội không hổ là chuyên gia tâm lý, vài ba câu đã khiến cho Triệu Đông Lâm không chịu nổi áp lực, thú nhận, nói anh ta quả thực là nhận tội thay người khác, nhưng về phần là ai, thì lại không chịu nói.”
Cố Uyên nhìn tập tài liệu trong tay: “Mặc dù anh ta ta không nói ra, nhưng lời nói và cử chỉ của anh ta đã nói đáp án cho chúng ta rồi, người này nhất định là có quan hệ thân mật với anh ta, rất có thể còn có quan hệ huyết thống.”
“Không sai, bằng chứng chúng tôi thu thập được sau đó, cũng chỉ ra là người có liên quan đến anh ta.” Đội trưởng Tống nói tiếp, “Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng mối quan hệ của gia đình Triệu Đông Lâm rồi, phát hiện anh ta còn có một người con trai, là anh trai của Tiểu An An, cũng là đứa con của anh ta với vợ trước.”
Nói xong, thì đọc được thông tin cá nhân của cậu ta: “Triệu Gia Hào, nam, người thành phố S, năm nay 17 tuổi, hiện đang học lớp mười một trường Trung học số mười sáu ở thành phố S, cha Triệu Đông Lâm, mẹ Trần Mỹ Châu, em gái Triệu An An, sau khi cha mẹ ly hôn, vẫn luôn sống với Triệu Đông Lâm.”
Cố Uyên vừa mở máy, thì điện thoại không ngừng nhảy thông báo. Anh phát hiện trong điện thoại có một loạt cuộc gọi nhỡ, còn có tin SMS và tin nhắn WeChat chưa đọc.
Phương Tranh?
Còn chưa kịp nhìn kỹ, thì điện thoại của Phương Tranh đã gọi đến.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại trước.”
Anh nói một tiếng xin lỗi với đội trưởng Tống, mở cửa bước ra khỏi phòng làm việc.
Đúng lúc này, cấp dưới của đội trưởng Tống đến báo cáo tình huống cho anh ta.
“Tống đội, chúng em vừa mới tới trường Trung học số mười sáu tìm hiểu, giáo viên của trường nói hôm nay Triệu Gia Hào không đi học.”
Đội trưởng Tống hỏi: “Không đi học? Cậu ta xin nghỉ sao?”
Thành viên nói: “Cũng không xin nghỉ, chủ nhiệm lớp của cậu ta nói, hôm nay cậu ta không xin nghỉ, mà là trốn học. Chủ nhiệm lớp phát hiện cậu ta không đến trường, nên mới gọi điện thoại cho phụ huynh cậu ta, nhưng không có ai nghe, sau đó thì bọn em tới tìm, thì chủ nhiệm lớp mới biết trong nhà cậu ta xảy ra chuyện.”
“Bọn em biết được một chút về tình hình của cậu ta từ chủ nhiệm lớp, thành tích của Triệu Gia Hào luôn xuất sắc, nhưng ở trường lại rất ít nói, tính cách cũng có chút cực đoan, ở trên lớp thì giống như là một người tàng hình vậy. Nhưng trong nửa tháng nay, biểu hiện của cậu ta lại trở nên rất kỳ quái, lên lớp thì không tập trung, trong tiết thể dục tuần trước, cũng bởi vì phát sinh tranh chấp với bạn học, mà đánh bạn học bị thương.”
Đội trưởng Tống: “Vậy trong nhà của Triệu Đông Lâm, có tìm được người không?”
Thành viên lắc đầu: “Không tìm thấy người, nhưng mà, bọn em đã tìm thấy thứ này trong nhà của Triệu Đông Lâm.”
Anh ta lấy một bảng giám định tâm lý từ trong một túi nhựa trong suốt ra.
Đội trưởng Tống cầm xem.
Là mẫu báo cáo kết quả khảo sát SCL-90 (Thang điểm tự đánh giá triệu chứng) [1] của Khoa Tâm thần Bệnh viện Tâm lý Hồng Thụ Lâm.
[1] Thang điểm tự đánh giá triệu chứng SCL90: là một trong những thang đo kiểm tra sức khỏe tâm thần nổi tiếng nhất trên thế giới, là thang đo kiểm tra bệnh nhân ngoại trú về rối loạn tâm thần và bệnh tâm thần được sử dụng rộng rãi nhất. Nó sẽ giúp bạn hiểu được tâm lý của chính mình từ mười khía cạnh.
Chỉ là, tên bệnh nhân, không phải là Triệu An An, mà là Triệu Gia Hào.
Ngày tháng đánh giá, là hai ngày sau khi án mạng xảy ra.
Kết quả đánh giá cho thấy ——
Triệu chứng sợ hãi, triệu chứng hoang tưởng và các triệu chứng loạn thần của bệnh nhân đều hơi rõ ràng, vô cùng dễ ngờ vực và thù địch, chán ăn, kèm theo mất ngủ. (1)
(1) Tham khảo kết quả bảng đánh giá kết quả SCL-90 của Baidu để biết kết quả đánh giá.
***
Phương Tranh gọi điện thoại cho Cố Uyên lần nữa, lần này cuối cùng cũng không phải trạng thái tắt máy.
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ không nhận, nhưng mấy giây sau, đã lập tức kết nối.
Cô như trút được gánh nặng, không đợi anh mở miệng, thì cô đã giành nói trước: “Cố Uyên, em là Phương Tranh.”
“Anh đừng nói gì khác, nghe em nói đã, em đã kiểm tra hồ sơ vụ kiện trước kia, phát hiện An An không phải con một.”
“Cô bé còn có một người anh trai đang học cấp ba.” Cô hạ thấp giọng, “Trong bản phán quyết nói, lúc ly hôn, An An theo mẹ cô bé, còn anh trai thì theo cha.”
Cố Uyên: “Anh biết.”
“Anh biết?”
Cố Uyên nghe ra có gì đó không đúng: “Phương Tranh, bây giờ em đang ở đâu?”
Phương Tranh ngước mắt nhìn tòa nhà đối diện, nói: “Em ở gần trường Trung học số mười sáu, vừa nãy em nhìn thấy Triệu Gia Hào ở chung chỗ với phóng viên của đài truyền hình, phóng viên đó đang quấn lấy Triệu Gia Hào để được tiếp nhận phỏng vấn, nhưng biểu cảm của Triệu Gia Hào, trông không đúng lắm.”
Nói xong, yên lặng chờ Cố Uyên đáp.
Nhưng đợi mấy giây, lại không có ai lên tiếng.
Ơ? Sao không có tiếng rồi?
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, tối sầm.
Hóa ra, điện thoại hết pin, tự động tắt máy.
***
“Em ở gần trường Trung học số mười sáu, vừa nãy em nhìn thấy Triệu…”
Nói được một nửa, thì bên kia điện thoại đột nhiên không có tiếng động.
Đồng tử của Cố Uyên hơi co lại, một luồng cảm giảm nguy hiểm đột nhiên dâng lên trong lòng.
“Phương Tranh?”
Âm thanh báo bận dồn dập vang lên.
“Phương Tranh!”
Điện thoại dường như bị người khác cúp một cách ác ý.
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, anh lập tức gọi lại.
“Phương Tranh…” Lòng anh như lửa đốt, “Sao lại cúp vào lúc quan trọng chứ!”
“Phương Tranh em nghe điện thoại cho anh!”
Nhưng lúc gọi lại, đối phương đã tắt máy.
Sau mấy lần gọi không có kết quả, Cố Uyên xoay người chạy về phía đầu cầu thang.
Vừa mới xoay người, thì gặp đội trưởng Tống đang đi từ trong phòng làm việc ra.
“Cố đội, sao vội vàng như vậy? Muốn đi đâu sao?” Anh ta nghi hoặc hỏi, “Vụ án có tiến triển mới…”
“Phương Tranh có thể đã xảy ra chuyện rồi!” Cố Uyên đè nén cảm xúc sắp vỡ tung trong lòng, trong lời nói khó mà nhận ra sự run rẩy, “Cô ấy gặp được Triệu Gia Hào, ở gần trường Trung học số mười sáu!”
Đội trưởng Tống cũng sửng sốt: “Cái gì? Nếu như Triệu Gia Hào này thật sự là hung thủ, thì không phải nguy rồi sao?!”
“Tôi đi tìm cô ấy!”
Đội trưởng Tống vội vàng ngăn lại: “Cậu đừng kích động, bây giờ cậu chạy tới cũng không còn kịp nữa, tôi sẽ tìm người đi xem có chuyện gì.”
Anh nói xong, thì lập tức gọi một cuộc điện thoại, nói nhỏ với người đầu bên kia điều gì đó.
Nhưng mới trôi qua hơn mười phút, Hứa Bỉnh Văn đã lao ra.
“Lão đại, có tình huống khẩn cấp! Trung tâm chỉ huy vừa mới nhận được tin báo, nói có người cầm dao bắt giữ một người phụ nữ ở trên đường Đông Dương.”
Trái tim của Cố Uyên rơi xuống vực thẳm.
“Ở đâu?”
Hứa Bỉnh Văn: “Ngay tại nóc một khu dân cư cũ gần trường Trung học số mười sáu ——”
Lời còn chưa dứt, thì Cố Uyên đã xoay người tông cửa xông ra.
Tác giả có lời muốn nói: Phá án thật ra chỉ là làm nền, đàm phán mới là chính