Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 21: Nụ hôn đầu tiên ngoài ý muốn




Edit: gau5555

Beta: linhxu

A Canh ca lo lắng mình trả lời chưa được thuyết phục, chột dạ hai mắt căn bản không dám nhìn phương trượng, ngón tay thậm chí còn hơi hơi run lên. Hậu quả lừa gạt sư phụ hắn biết rõ , đơn giản là sống còn khó chịu hơn chết, nằm ở trên giường không khác gì tàn phế, còn phải chịu một trăm tám mươi ngày bị sư thúc thô bạo kéo thuốc dán trên người xuống, lại nặng nề mà chụp lên, khí lực to lớn kia, có thể trực tiếp làm cho nội tạng của hắn bị hao tổn, nhưng mà, hắn muốn tranh thủ ít thời gian thay cho sư đệ.(linhxu: @@@thế này thì sư phụ có mà là sư hổ mang ý, ghét ông nỳ rồi, sao người theo phật mà lại ác thế? Tình hình này, Ngọc tỷ còn phải cố gắng dài dài nha)

Nhưng mà, tất cả các cử chỉ hành động khác thường của hắn đều bị phương trượng Huyền Thanh nhìn ở trong mắt, nhìn thấy hắn ở trong chùa đã có một chút tiến bộ, nên đối với phẩm hạnh của hắn tất nhiên là hiểu biết rõ ràng , đệ tử trước mặt khác thường như vậy, trong lòng liền cảm giác được có chuyện gì không đúng, vì thế, liền hỏi kĩ càng.

A Canh ca vốn là không dám thở mạnh, đối mặt với những câu hỏi của phương trượng Huyền Thanh như vậy, cuối cùng vẫn lộ chân tướng. Phương trượng Huyền Thanh sau khi biết chân tướng sự việc, giận dữ, dựa theo quy định của chùa nhốt A Căn ca vào “ thập bát đồng nhân trận”, rồi sau đó nhanh chóng trở về phòng tự tay viết một bức thư giao cho một gã đệ tử tín nhiệm xuống núi, thúc giục A Căn ca trở về.

Sáng sớm, Phó Chính liền gọi Phó Vân Ngọc đến, dặn dò gần đây Phó phủ xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn, cho nên phân phó sắp tới không thể ra cửa, sau đó liền vội vàng đi đến cửa hàng muối, thời điểm xuất môn, trên nét mặt già nua xuất hiện vẻ ngưng trọng khác thường. Nàng liền nghĩ đến chuyện đầu độc giếng nước đêm hôm trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi, kêu vương quản gia đến hỏi tình hình gần đây trong nhà. Nhưng mà, ông ta trì trệ không dám nhiều lời, chỉ nói chuyện buôn bán trong nhà hai ngày nay có vấn đề xảy ra, rồi cũng vội vã đi ra ngoài cửa hàng.

“Ánh nắng, tỏa ánh sáng vàng, gà trống cất ba tiếng gáy. Những bông hoa đã tỉnh, chim chóc bận rộn mặc quần áo.”

“Ban đầu là anh muốn xa nhau liền xa nhau, hiện tại lại muốn dùng tình yêu để dỗ dành em trở về, tình yêu không phải anh muốn bán muốn mua là có thể bán, vì vậy để cho em phá vỡ đi, để cho em hiểu được, buông tay đi ngươi yêu.”

Mùi hương hoa, gió nhẹ quất vào mặt, Phó Vân Ngọc ở trong sân lớn tiếng hát mấy câu thú vị, sau đó hai tay chống nạnh, bắt đầu làm động tác thể dục. Kỳ thật, Mộ Dung Vân Đình đang nằm ở trên giường dưỡng thương, ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết của một nữ tử, lập tức liền bừng tỉnh, nghiêng đầu nghe, không thể nghe rõ ca từ, chỉ có thể dựa vào giọng hát này đánh giá, nữ tử đang hát này là không hiểu âm luật. Phàm là người biết một chút âm luật, cho dù là ngũ âm không được đầy đủ cũng không thể hát ra hiệu quả như vậy. Hắn rất muốn biết cô nương phát ra đựợc loại thanh âm này hình dạng như thế nào, nhưng mà bất đắc dĩ không thể động đậy thân mình, đành phải thôi.

A Căn ca mặt không chút thay đổi chậm rãi đi tới, thấy Phó Vân Ngọc đang hai tay chống nạnh, một bộ dáng rối loạn thì lại cảm thấy có chút đáng yêu, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười không thể nhận ra.

“A Căn ca ca! Sao huynh lại tới đây?” Phó Vân Ngọc nhìn thấy hắn, vừa mừng vừa sợ.

A Căn ca thu hồi cảm xúc, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, hỏi: “A, vừa rồi nghe thấy có người hát, liền theo tiếng lại đây, là ngươi hát?”

Ngạch… Phó Vân Ngọc có chút sửng sốt, trong lòng nghĩ rằng, chẳng lẽ giọng hát vừa rồi to quá mức? Dọa đến hắn? Vừa rồi rõ ràng thấy chung quanh không có người, nên mới dám mở to cổ họng của mình ra, làm sao có thể bị hắn nghe thấy? Trời ạ, A Căn ca khẳng định là chịu không nổi giọng hát kinh thiên động địa kia nên mới đến xem, đã biết giọng hát của mình ở thế kỷ hai mươi mốt xuất hiện một lần là bị phong sát một lần a. Nàng không lịch sự dùng tay lau mồ hôi, thật cẩn thận gật gật đầu.

“Rất êm tai.” A Căn ca nhẹ giọng nói, trên mặt nổi lên một chút đỏ ửng nhàn nhạt

Đinh! Một câu thờ ơ này, giống như từng trận thiên lôi, làm cho hồn phách Phó Vân Ngọc tách ra cả ngoài a! Từ trong bụng mẹ cho đến bây giờ, lần đầu có người nói nàng hát dễ nghe a! Thật sự là rất cảm động ! Rất cảm động ! Tuy rằng khẩu vị của tiểu hòa thượng này hơi nặng một chút, nhưng coi như là thật tinh mắt! Trong lòng nàng kích động một trận, vội vàng giữa chặt A Căn ca đặt lên trên giường mỹ nhân (tên loại giường), một đôi mắt hạnh trông mong nhìn người ta, nói: “A Căn ca ca, huynh quả nhiên là tri âm của ta, ta cũng cảm thấy mình hát cực kỳ êm tai. Ngồi nghỉ ngơi đi, còn chưa khỏi hẳn, phơi nắng nhiều một chút cũng tốt.”

Dứt lời, liền vén quần áo chạy vào trong nhà bưng đĩa bánh ra, đặt ở trước mặt hắn, nhét vào trong tay hắn mấy miếng bánh, nhìn hắn ăn từng miếng một, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác thật thỏa mãn, chớp mắt một cái, lại cảm thấy nếu hai người cứ tiếp tục như vậy cũng thật tốt .

Trong viện im ắng, A Căn ca ăn một miếng bánh hoa quế, mùi vị thơm ngon vẫn đang quanh quẩn ở răng, không khí mới mẻ cùng với ánh nắng ấm áp làm cho hắn có chút mệt mỏi, đêm qua cũng vẫn nghĩ đến lời nói của Phó Vân Ngọc, không thể ngủ được, buồn ngủ dâng lên, mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cục mơ màng rồi ngủ.

Phó Vân Ngọc nhìn mắt phượng của A Căn ca một chút một chút nhỏ đi, thẳng đến mí mắt khép lại, liền đứng sát lại mang theo ánh mắt thưởng thức đánh giá khuôn mặt tươi mát thoát tục kia một phen, liều mạng khắc chế dục vọng muốn hôn xuống, sau khi nuốt mấy miếng bánh ngọt, rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem! Tất cả cũng đều là mây bay!

Một người đang rảnh rỗi không thú vị, ngẩng đầu thoáng nhìn qua bộ dạng cây tử đằng kia rất nhanh, liền thấy nhiều nhánh cây đã muốn chúi xuống dưới, ảnh hưởng đến việc đi lại bình thường. Vì thế, nàng kích động chạy vào trong phòng mang theo một cái ghế, vừa tìm Tiểu liên muốn mang kéo cắt đi mấy cây cỏ dại, dùng một tư thế thoạt nhìn rất nhẹ nhàng trèo lên cái ghế, cắt sửa những cành cây đang rũ xuống.

Chim nhỏ đang tíu tít ca hát, những con bướm ở thì nhảy múa ở chung quanh bụi hoa, trước mắt có hoa tươi, bên người có mỹ nhân, làm việc có gia đinh, cuộc sống không thiếu tiền, có cha yêu thương, có thịt ăn, cuộc sống của tiểu sinh này thật quá có tư vị a, Phó Vân Ngọc đứng ở trên ghế rầm rì hát không rõ lời, tâm tình càng ngày càng tốt, cây kéo trong tay cũng càng lúc càng lớn, răng rắc ~ răng rắc ~ nhánh cây trên cây tử đằng càng ngày càng nhiều, gia tăng theo độ cao, việc cắt sửa cũng khó khăn theo. thân mình Phó Vân Ngọc vốn đang vững vàng, hai chân đứng thành hình chữ bát hiện tại liền biến thành nhón mũi chân, nghiêng thân mình đưa tay nhỏ bé ôm lấy những nhánh cây cao hơn.

“Tiểu thư, xong chưa? Cắt bỏ nữa, hoa này sắp trụi rồi.” Tiểu liên nhìn cây ban đầu còn rậm rạp mà bây giờ lại trở nên thưa thớt, lại nhìn thấy chân Phó Vân Ngọc đã giẫm sát ra viền cái ghế, nhưng nàng lại hồn nhiên không biết, liền hô to một tiếng, “Tiểu thư cẩn thận!”

Tiếng kêu của nàng, quả thực là làm cho Phó Vân Ngọc nhảy dựng, thân thể mềm mại run lên, dưới chân mất thăng bằng, giẫm vào trống không, cả người liền như vậy nghiêng thân thể từ trên ghế té xuống. Nhưng mà, càng làm cho Phó Vân Ngọc cảm thấy sợ hãi là, phía dưới nàng ngã xuống lại chính là chỗ là A Căn ca! Giờ phút này, hắn đang nhắm hai mắt để ngủ!

Trời ạ! Khuôn mặt này càng ngày càng gần, đầu óc của nàng rống rỗng, đơn giản mắt nhắm lại, trong lòng cũng hiều rõ, đây là hai mạng người đấy a!

Bởi vì trọng lực khiến cho dòng khí dần dần mạnh lên, trong lúc ngủ mơ A Căn ca bỗng nhiên cảm thấy một luồng chân khí mãnh liệt đang đánh tới mình, bản năng mở hai mắt, một khuôn mặt nhanh chóng phóng đại ở trước mắt. Phật chủ a! Trong lòng hắn chợt kinh hô! Chủ nhân của khuôn mặt này nặng nề đặt ở trên người mình. May mắn, hắn phản ứng nhanh chóng, di chuyển nội lực áp xuống tới thân thể kia, nếu không sợ là hai người sẽ bị thương nặng.

Thân mình nặng nề mà dừng ở trên người A Căn ca, ngoài dự đoán của Phó Vân Ngọc chính là, chiếc giường mỹ nhân kia lại có thể không chịu thua, sửng sốt tiếp nhận thể trọng của hai người. Chỉ là, giống như có chút kỳ quái, trên môi giống như mềm mềm ấm nóng, ngoài ra một hơi thở nong nóng lại đang phun trên mặt mình.

Ô? Phó Vân Ngọc chợt mở hai mắt, chỉ thấy, dưới mặt mình có một đôi vô mắt phượng đang mở to vô hạn đối diện với nàng, màu đen trong mắt kia rõ ràng là kinh hách giống mình. Trời a! Chẳng lẽ chị đây cũng máu chó! Chị đây cũng ác tục! Trong lòng nàng chợt run lên, ánh mắt hơi hơi liếc nhìn, quả nhiên không giống như mình đoán a! Mình lại từ trên trời giáng xuống, sau đó cường hôn hắn!

Bá ~ một chút, mặt cười đỏ bừng, Phó Vân Ngọc liền từ trên người A Căn ca nhảy xuống, xoay người đưa lưng về phía hắn, thở hổn hển, cảm xúc kích động dĩ nhiên là sóng lớn mênh mông.

Trên giường mỹ nhân A Căn ca vẫn đang duy trì bộ dáng ngây ra như phỗng, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, ánh mắt ngơ ngác chứng tỏ hắn chưa phục hồi tinh thần lại. Hương vị ngọt ngào của nữ tử vẫn đang quanh quẩn ở trên mũi, chuyện này, đây là tình huống gì? Hắn vuốt ve lồng ngực đang đau, nhìn bóng lưng phập phồng kịch liệt trước mặt, bỗng nhiên hiểu ra được sự thật. Vì vậy, cả khuôn mặt trắng lập tức thay đổi, biến thành thịt heo kho tàu! Vừa rồi hắn cùng nàng hôn môi? A Căn ca hồi tưởng lại một màn kia, phút chốc nhảy dựng lên một chút, cái gì cũng chưa nói, bước chân dài chạy về phòng của mình.

Phó Vân Ngọc trong lòng cho dù hưng phấn nhưng vẫn là ngượng ngùng, trong đầu đang suy nghĩ trả lời hắn thế nào, chỉ thấy người yêu thương trước mắt vèo một cái, một bóng trắng thổi qua, nhanh chóng giống như gió.

Trốn? Chạy?

Trong cửa hàng muối của Phó gia bên đường, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều quan binh, chắn phía trước phía sau cửa hàng muối, trong ngoài đều vây quanh kín mít. Phó chính vẻ mặt ưu sắc, đamg nói chuyện cùng với một vị thoạt nhìn giống như người đầu lĩnh của quan binh.

“Quan gia, cửa hàng muối của phó gia chúng ta làm ăn tới nay, vẫn luôn giữ đứng luật pháp, thuế của triều đình cũng chưa bao giờ kéo dài, đối với dân chúng coi như là có chiếu cố thêm, nay ngài làm sao lại có thể nói cửa hàng muối của Phó gia chúng ta hoạt động phạm pháp ?” Phó Chính ăn nói hợp lý, giọng điệu thành khẩn.

Vị quan gia kia giảo hoạt cười, nói: “Hừ, phó lão gia, cấp trên nói như vậy, chúng ta cũng chỉ là hạ nhân phải làm theo ý tứ cấp trên, ngài có phạm pháp hay không cũng do ngài tự biết mà nói.”

“Quan gia, trời đất chứng giám, ngài có thể hỏi hàng xóm láng giềng, Phó gia chúng ta từ trước đến giờ thanh bạch.” Phó Chính trong lúc gấp rút, lơ đãng đề cao âm lượng.

“Phó lão gia, thanh bạch hay không ta cũng không biết, ta cũng vậy dựa theo ý chỉ làm việc mà thôi, nhưng, ta có lẽ có thể cho ngươi tạm thời dàn xếp một chút, chẳng qua…” Quan gia kia híp mắt, ngón tay nhéo nhéo.

Phó Chính ngầm hiểu, biết người nọ muốn tiền, đành phải cầm mấy tấm ngân phiếu, để vào trong tay hắn, miễn cưỡng cười vui nói: “Quan gia, vậy làm phiền , nếu là lần này phó gia ta bình an vô sự, chắc chắn sẽ có hậu báo.” Dứt lời, ông cúi đầu, vụng trộm thở dài, Phó gia của ông không có quyền, bây giờ gặp phải gian kế, cũng chỉ có thể làm như vậy .

“Được rồi, ta tạm thời niêm phong cửa hàng của ông lại, rồi hồi báo Tri phủ đại nhân.”

Quan viên này sau khi niêm phong cửa hàng lại liền vội vàng rời đi, chỉ để lại Phó Chính cùng với đám nhân công đang sốt ruột trước cửa hiệu. Hôm nay tai nạn hôm nay giống như là từ trên trời giáng xuống, không hề có chứng cứ, cũng làm cho Phó Chính đầy kinh nghiệm thương trường cũng bó tay không có biện pháp.