Kiều Dật ngây người.
Trong phòng ngủ của Bùi Minh Phong sao lại còn đặt cả ảnh chụp hồi trước của hai người họ.
Bức ảnh này chụp hồi nào anh cũng không nhớ, lúc đó mỗi ngày bọn họ đều chơi đùa với nhau, chụp chung rất nhiều hình.
Kiều Dật trong ảnh chụp cao hơn Bùi Minh Phong nhiều, anh ôm lấy bả vai của Bùi Minh Phong, hai người đều đang mặc đồng phục, hơn nữa trường cấp 3 bọn họ học là trường tư nhân quốc tế lấy học phí rất cao nhưng đồng phục lại rất xấu.
Khi đó Kiều Dật thích để ý ngoại hình của mình, không tài nào chịu được chuyện vẻ đẹp trai của mình bị bộ đồng phục xấu xí này hạ thấp cho nên anh mặc thêm một cái áo hoodie bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo đồng phục trắng xanh rộng lớn, khóa kéo không cài, cũng không chịu mặc quần đồng phục mà mặc chiếc quần jean rách, kiểu mặc như thế năm đó gọi là theo phong cách Tây.
Bùi Minh Phong thì lại nghiêm túc mặc đồ đồng phục, cổ áo được bẻ xuống ngay ngắn, khóa kéo cũng được cài lại nghiêm chỉnh. Tóc của hắn vừa nhiều vừa dày, có lẽ chúng đã dài ra trong suốt cả một học kỳ nhưng hắn lại không đi cắt đi, tóc mái dài che đến phần lông mày, trên mặt lại đeo một cái kính gọng dày màu đen, dĩ nhiên là một nhóc học sinh chăm ngoan, càng nhìn càng trông rất đáng yêu.
Lúc đó không ai nghĩ Bùi Minh Phong là một anh chàng đẹp trai, chỉ có Kiều Dật hệt như đeo mắt kính zoom 8x, nhìn thế nào cũng thấy Tiểu Phong xinh đẹp, anh cảm thấy nhóc Tiểu Phong này trắng trẻo sạch sẽ, khi đôi mắt to tròn và hàng mi cong dài bên dưới lớp kính mắt chớp chớp thì sẽ trông cực kỳ đáng yêu.
Có đôi lúc cùng nhau làm bài tập hay chơi game, Kiều Dật sẽ quay đầu nhìn nhóc Tiểu Phong không đeo mắt kính đang ngồi cạnh mình, rất đẹp, thỉnh thoảng anh còn nhìn đến xuất thần.
Kiều Dật còn khen hắn: "Anh phát hiện nếu nhìn gần thì trông em rất đẹp á."
Bùi Minh Phong được hắn khen đến mức mặt đỏ tai hồng.
Kiều Dật còn từng nói qua vài lần: "Nếu như Tiểu Phong là con gái thì nhất định sẽ vô cùng đáng yêu. Nếu em mà là con gái, anh rất muốn hỏi cưới em về làm vợ."
Khi đó anh đánh chết cũng không ngờ sau này Bùi Minh Phong lớn lên lại trở thành dáng vẻ cao to cường tráng đâu!!
Không đúng, không đúng, bây giờ đâu phải lúc nhớ lại chuyện cũ đâu!
Tại sao Bùi Minh Phong lại.......? Kiều Dật cảm giác hình như bản thân đã hiểu được gì đó, nhưng hình như cái gì anh cũng không hiểu.
Tại sao Bùi Minh Phong lại đặt bức ảnh bọn họ chụp chung ở nơi riêng tư như vậy? Trong lòng Kiều Dật rối bời, cho dù anh là tên đầu gỗ thì cũng có thể cảm nhận được Bùi Minh Phong vẫn đang đối xử với anh theo một cách "riêng" như trước.
Đặc biệt là bức ảnh trong ví tiền, mật mã nhà ở, còn cả bức ảnh trong phòng ngủ này nữa.....
Bùi Minh Phong còn thích anh sao?
Năm đó.... Năm đó tại sao bọn họ là cắt đứt liên lạc nhỉ?
Lúc đó đã trôi qua tầm nửa năm sau lần chia tay ở sân bay, ngay trước đêm thi đại học, ba mẹ anh vừa mới ly hôn, anh vô cùng mệt mỏi. Bùi Minh Phong gọi cho anh một cuộc điện thoại, do cuối tuần nên Bùi Minh Phong trực tiếp gọi tới số điện thoại riêng của nhà anh.
Kiều Dật nhận điện thoại, anh hỏi "ai đó?" nhưng không có ai trả lời anh.
Khi Kiều Dật đang định tắt điện thoại, đầu dây bên kia mới chầm chậm vang lên một câu: "Là em...."
Kiều Dật lập tức nhận ra đó là giọng nói của Bùi Minh Phong.
Bùi Minh Phong nói: "Anh, em rất nhớ anh."
Sống mũi Kiều Dật trở nên chua xót, gần đây anh cũng đang rất khó chịu, ba anh chạy trốn cùng tình nhân, mẹ anh chịu phải đả kích nên cả ngày cứ lải nhải suốt, bà khó chịu nên muốn tất cả mọi người cùng khó chịu theo. Hơn nửa đêm còn kéo anh đi tới dưới lầu nhà ả nhân tình bắt loa lên mắng, ả tình nhân bị chửi nhưng không đi ra, mấy hộ gia đình khác trong khu lại không chịu nổi nên đi ra đánh nhau với mẹ anh một trận. Cậu của anh thì kéo anh đi đánh ba anh, cô dì chị em họ hàng thì kéo nhau đi đánh ả tình nhân, toàn bộ quá trình đều lôi Kiều Dật theo, nói là giúp anh hả giận nhưng Kiều Dật chỉ cảm thấy cực kỳ sợ hãi mà thôi. Vóc dáng anh tuy cao lớn, thành tích vận động cũng tốt nhưng từ nhỏ đến lớn lại chưa từng đánh nhau với ai bao giờ, anh chỉ cảm thấy xấu hổ và sợ hãi, cứ thế trải qua chuỗi ngày nhốn nháo hoảng loạn.
Kiều Dật "ừm" một tiếng, khi đó anh cũng có hơi nhớ Bùi Minh Phong, lúc trước bọn họ ở cạnh nhau chơi đùa vui vẻ biết mấy.... Thế nhưng lại gợi anh nhớ về chuyện Bùi Minh Phong tỏ tình với mình, trong lòng thật sự không được tự nhiên.
Một lúc sau Bùi Minh Phong mới nhẹ giọng nói: "Xin lỗi anh, lần trước em dọa anh sợ rồi đúng không? Anh đừng không để ý đến em, em giải thích với anh......"
Kiều Dật buồn bực nói: "Không phải anh không để ý đến em."
Bùi Minh Phong: "Anh, có phải anh không thích em không?"
Kiều Dật nói với hắn: "Tiểu Phong, anh cảm thấy có thể là em đã nhận định sai về cảm giác của mình rồi. Em còn nhỏ, lúc anh ở tuổi của em cũng thích tây yêu đông như vậy, thời kỳ dậy thì chính là như thế, đến khi qua giai đoạn này, tự em sẽ suy nghĩ cẩn thận, 'Em thích anh', nhưng không phải là kiểu thích kia......"
Bùi Minh Phong tức giận nói: "Anh chỉ mới lớn hơn em ba tuổi, anh nói em còn nhỏ gì chứ? Bản thân anh cũng lớn được bao nhiêu đâu?"
Kiều Dật bị mắng, anh không ngờ Tiểu Phong chỉ mới rời đi có mấy tháng thế mà giờ còn dám cãi lại anh.
Bùi Minh Phong nói xong thì lập tức giải thích với anh: "Anh ơi, không phải em cố ý cãi nhau với anh đâu, em chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, anh đừng chọc em tức giận mà. Em là thật lòng thích anh."
Kiều Dật lạnh lùng không thương tiếc nói: "Anh chịu không nổi."
Bùi Minh Phong nhụt chí, chán nản nói: "Em rất muốn quay về gặp anh nhưng bây giờ em không thể về nước được. Anh phải nhớ kỹ em đó."
Kiều Dật không nói lời nào.
Về sau Bùi Minh Phong có gọi điện thoại cho Kiều Dật vài lần, hắn hỏi Kiều Dật có muốn ra nước ngoài du học ở chỗ của hắn không, có mấy trường đại học Kiều Dật có thể xin được, hoặc đợi anh lên đại học rồi ra nước ngoài cũng được..... Kiều Dật cũng không thể không biết xấu hổ nói rằng bây giờ ba mẹ anh đã ly hôn, trong nhà đã không còn đủ tiền để lo cho anh đi du học nữa, nếu thành tích học tập của anh tốt thì không sao, nhưng anh tự biết năng lực của mình đến đâu, tiêu một hai trăm vạn để ra nước ngoài lấy tiếng, sau khi tốt nghiệp xong anh phải mất bao nhiêu năm mới có thể kiếm lại được số tiền này đây? Áp lực quá lớn.
Sau đó nữa, lúc học đại học, thỉnh thoảng Bùi Minh Phong cũng có gọi điện cho anh, anh đều chỉ đáp cho có lệ, bản thân cảm thấy không được tự nhiên lắm. Tại sao Bùi Minh Phong lại không hiểu "ám chỉ" của anh chứ?
Hôm sinh nhật hồi năm nhất của Kiều Dật, vừa qua mười hai giờ đêm, người đầu tiên gọi điện chúc mừng anh là Bùi Minh Phong, hắn còn nói muốn tặng cho anh một món quà nhưng lại không nói là cái gì. Tối đó Kiều Dật mời toàn bộ bạn cùng phòng đi ra ngoài ăn lẩu, lúc quay về ký túc xá của trường, từ phía xa xa đã nhìn thấy rất nhiều người vây quanh bên dưới lầu ký túc xá, nơi đó có một chiếc xe tải nhỏ đang đậu, trên xe đều là hoa tươi, hình như có người chuẩn bị tỏ tình với nam sinh nào đó.
Lúc ấy Kiều Dật còn xem chuyện vui với bạn cùng phòng: "Tên nào có diễm phúc đỉnh thế, được con gái nhà người ta tặng hoa tỏ tình lun? Em gái nào mà bạo dữ vậy hahaha."
Vừa mới đùa giỡn xong, tiếng chuông điện thoại của Kiều Dật liền reo lên, là một dãy số lạ, đối phương nói mình là cửa hàng bán hoa, có người tặng hoa mừng sinh nhật cho anh, hỏi anh có ở nhà không, nếu có thì để hắn đem lên rồi ký nhận giùm hắn một cái.
Sắc mặt Kiều Dật lập tức thay đổi.
Anh ném hết hoa đi.
Bùi Minh Phong hỏi anh có thích hay không, Kiều Dật bảo hắn sau này đừng gọi điện cho mình nữa.
Lần này anh thật sự có chút tức giận, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Bùi Minh Phong, em còn cần anh nói rõ đến thế nào nữa?"
Bùi Minh Phong nói: "Anh, chuyện gì em cũng bằng lòng làm cho anh, anh muốn em đi chết cũng được, bây giờ anh nói rõ với em đi, anh thật sự hy vọng em không liên lạc với anh nữa sao?"
Chỉ mới nghe thấy giọng nói của Bùi Minh Phong mà Kiều Dật đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đỏ mắt chuẩn bị bật khóc của hắn, nhưng anh lại cảm thấy bản thân mình cứ lưu luyến không dứt thế này cũng rất kỳ cục, không phải anh chưa từng khuyên hắn, nếu như hắn có thể dẹp bỏ những tâm tư quá giới hạn thì bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn.
Nhưng đại đa số những người trên thế giới này, một khi đã không thể làm người yêu thì đến bạn bè cũng không thể làm được nữa.
Kiều Dật cắn răng nhẫn tâm nói: "Đúng vậy."
Thật lâu sau Bùi Minh Phong vẫn không nói chuyện, không biết vì sao Kiều Dật lại có thể nhớ rõ từng tiếng hít thở nặng nề của Bùi Minh Phong khi đó, giống như bỗng nhiên phát bệnh, từng tiếng, từng tiếng, từng tiếng một.
Sau đó Bùi Minh Phong trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ, hắn nói: "Em biết rồi."
Đó là lần cuối cùng bọn họ nói chuyện trước khi gặp lại nhau.
Chuyện về Bùi Minh Phong, Kiều Dật chưa từng kể với bất cứ ai.
Anh vốn là đàn ông, chuyện được một người đàn ông khác theo đuổi có gì hay đáng để tuyên dương đâu?
Kiều Dật tốn một khoảng thời gian rất lâu để khiến mình quên đi chuyện này, anh đi chơi, cười đùa, đi kết bạn mới, quẳng hết những chuyện cũ ra sau đầu.
Thỉnh thoảng Kiều Dật sẽ nhớ lại, anh cũng sẽ nghĩ liệu Tiểu Phong có thật sự thích anh không, nhưng một thiếu niên chưa trưởng thành nào có tư cách bàn về việc thật lòng hay không.
Bởi vì đã quá lâu không xuất hiện nên Bùi Minh Phong đã chậm rãi dần biến mất trong cuộc đời anh.
Đương nhiên Kiều Dật sẽ không nghĩ Bùi Minh Phong vẫn còn thích mình, anh nói lời cay độc như vậy, người có lòng tự ái hẳn là không còn cách nào để tiếp tục theo đuổi nữa? Tiểu Phong rồi sẽ dần lãng quên anh, giống như anh quên hắn. Cũng không phải kiểu không có anh là liền không sống nổi nữa.
Bóng dáng của anh mơ hồ được phản chiếu qua lớp kính thủy tinh của khung ảnh, biểu cảm khác hẳn với cậu thiếu niên trong bức hình.
Tâm trạng của anh bây giờ vô cùng phức tạp.
Mặc dù lúc nhìn thấy bức ảnh trong ví tiền của Bùi Minh Phong anh cũng có chút cảm giác giống như bây giờ, có lẽ chuyện này sẽ tiếp tục chứng minh rằng trong mấy năm nay Bùi Minh Phong có thể đã luôn lặng lẽ thầm thích anh, Kiều Dật..... Kiều Dật cảm thấy bản thân mình là thứ không ra gì.
Anh lúc này có khác gì Thôi Tiểu Vân ỷ lại vào việc anh thích cô ấy mà lừa tiền anh đâu?
Anh thật sự muốn trở thành loại người mà mình ghét nhất sao?
Kiều Dật không khỏi sững sờ.
Khi Bùi Minh Phong đang muốn nói chuyện với Kiều Dật thì điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên.
Kiều Dật lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua một cái rồi nói: "Anh đi nhận điện thoại một chút."
Kiều Dật rời khỏi phòng ngủ*, anh cũng không biết mình nên đi đâu để nhận điện thoại, chỉ đành đi xa một chút, đẩy mở cửa ra, bên ngoài là vườn hoa sân trời**
*Raw là phòng sách nhưng mà chương trước tác giả nói là phòng ngủ nên chắc do nhầm lẫn nên ở chỗ này mình sẽ để là phòng ngủ nha.
** Cái này mình cũng không rõ tên gọi đúng là gì, hình ảnh nó là thế này nha
Mẹ hỏi: "Tiểu Dật à, không phải bảo con chuyển tiền cho em sao? Con vẫn chưa gửi à?"
Kiều Dật nói: "Hai ngày nữa con đi, sao thế? Hình như tâm trạng của mẹ không tốt lắm."
Mẹ tức giận nói: "Còn không phải lo cho tiền đồ của con sao? Má nó, hôm nay mẹ đi mua đồ ăn đụng trúng mụ hồ ly tinh kia, ả đứng đó khoe đứa tạp chủng kia học rất giỏi, thi lúc nào cũng đứng nhất, nói ba con vui vẻ thế nào, cuối cùng ổng cũng có người kế nghiệp này nọ. Sau đó lại âm dương quái khí nói đứa con trước của ổng là tên đầu gỗ, học hành không xong mà chỉ biết chơi game, thi cũng chỉ đậu được cái đại học hạng ba, công việc cũng tệ. Sau đó còn liếc mẹ một cái, cố ý nói vậy để chọc mẹ tức giận......"
Kiều Dật cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo, bản thân đang ngồi trong nhà mà trên trời lại rơi xuống cái nồi bắt anh đội, nhưng anh không thể nào phản bác lại chữ nào.
Mẹ anh tiếp tục nói: "Mẹ nói em con học giỏi là được rồi, ả còn dảnh mỏ lên nói con gái thì phải gả đi không thể kế thừa, học nhiều để làm gì? Còn nói con gái gì mà không được có bằng cấp cao, bằng cấp cao quá thì tới lúc đó không gả đi được. Con nói xem có tức hay không?"
"Hồi đó mẹ khuyên con lo học hành con không nghe, công việc cũng tìm mấy việc nhàn hạ, bây giờ còn trẻ không liều mạng kiếm tiền một chút thì về già con phải làm sao đây? Bây giờ con chơi một phút thì mốt về già con phải làm nhiều thêm một phút để sống. Con nhìn con trai của dì Trương kia kìa, bằng cấp người ta tuy không cao bằng con nhưng người ta dám liều mạng, một năm kiếm hai mươi ba mươi vạn. Hơn nữa con trông đẹp trai hơn cậu ta nhiều, con đừng có không thèm nghe mẹ nói, con cũng được có khuôn mặt đẹp trai là ăn được thôi, sao không đi kiếm cô bạn gái nào tốt chút đi hả?"
"Không phải con nói Tết năm nay sẽ dẫn bạn gái con về cho mẹ xem mặt sao? Định chừng nào kết hôn? Không thể tìm được người nào có điều kiện tốt hơn sao? Không phải người địa phương, ba mẹ nó cũng không có công việc nào đàng hoàng, công việc của nó cũng bình thường, tới lúc đó hai đứa góp tiền mua nhà đến ngay đứa con cũng không dám sinh nữa là."
"Mình thật đúng là vô dụng" - Kiều Dật nản lòng nghĩ. Khổ nhất chính là anh không dám nói thiệt với mẹ, công việc và cô con dâu mẹ coi thường đã không còn nữa, không những thế, cô ta còn là kẻ lừa đảo, gom hết số tiền tiết kiệm suốt mấy năm nay của con đi rồi.
Anh làm sao dám nói? Bây giờ chưa nói mà mẹ anh đã xem anh là tên phế vật, mắng anh sôi máu đầy đầu, anh thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh mẹ anh biết chuyện này thì sẽ như thế nào.
Anh không còn đường lui nữa, đâm lao thì phải theo lao.
Kiều Dật trở về phòng, Bùi Minh Phong đã chuyển hành lý của anh vào trong phòng ngủ, hành lý của anh bị Bùi Minh Phong mở ra, hắn đang giúp anh sắp xếp đồ đạc.
Trùng hợp làm sao, trong tay Bùi Minh Phong đang cầm là một chiếc quần lót cũ anh đã giặt sạch.
Gương mặt Kiều Dật đỏ bừng: "Anh, để anh tự dọn."
Ánh mắt Bùi Minh Phong trông vô tội, hắn cầm lấy quần lót của anh không buông: "Chúng ta đã ở chung rồi, em không được giúp anh sắp xếp quần áo sao?"
Kiều Dật: "....."
Kiều Dật không biết phải làm sao, anh nghiêng đầu nhìn thấy chiếc giường ngủ rộng lớn hoàn toàn có thể chứa đủ hai người nằm thì lập tức sững sờ.
Kiều Dật dè dặt hỏi: "Đây là phòng ngủ của em đúng không? Anh ở đây sao?"
Bùi Minh Phong khó hiểu, hắn nhìn anh, hỏi ngược lại: "Chúng ta đang yêu đương và sống chung, chẳng lẽ không ngủ chung một phòng nằm chung một giường sao?"
Kiều Dật: ***! Quên mất chuyện này!