Pokemon Dị Điểm

Chương 114




Sau khi có được 1 trái tim hoàn toàn mới và lộ ra nhịp đập thì phải mất 1 lúc Ash mới có thể tỉnh lại được, Serena vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng cậu ấy hiểu những thứ mà cô ấy đã trải qua, cậu ấy bây giờ mới hiểu được cái chết mang lại nỗi đau cho bản thân và những người bên cạnh tới mức nào.

Chính vì thế nên Ash đã ôm Serena vào lòng rồi cứ để cho cô ấy khóc thoải mái, Pikachu cũng ngay lập tức nhảy vào ôm trầm lấy Ash, sau đó là tới lượt mọi người và đám pokemon, nói thật thì cậu ấy đã làm cho tất cả 1 pha hú hết cả hồn.

Ngay sau đó thì Ash cũng không quên quay lại cảm ơn Marshadow vì đã trợ giúp cậu ấy trong chặng đường thử thách này, nếu không có nó thì chắc cậu ấy sẽ chẳng bao giờ có thể bước tới được 1 bước như thế này, nó thấy vậy cũng gật đầu rồi biến mất trong chính cái bóng của chính mình.

Bởi vì thỏa thuận với Ho-oh cuối cùng cũng đã kết thúc sau hàng tỷ năm hứa hẹn nên cuối cùng bản thân của Marshadow cũng chẳng còn chút vướng bận nào nữa, nó đã thành công trả hết phần nhân quả này cho Ho-oh rồi.

Cũng vì thế nên hiện tại Marshadow đang hướng tới không gian của các vị thần để chào hỏi những vị thần còn lại ở trên kia đang xem mọi chuyện luôn, tất cả đều nói Marshadow làm tốt lắm, rồi dơ ngón tay cái với nó.

Vì mọi việc đã hoàn tất nên các vị thần cũng chẳng có lý do nào để tiếp tục dừng lại ở đây nữa và bắt đầu chia ra để tiếp tục phần công việc mà bản thân đang dở dang để tới xem khung cảnh quan trọng này, cũng như là xác nhận về độ thật của bố cục của bố già.

Đương nhiên là với những vị thần cực kỳ rảnh như Victini, Marshadow thì vẫn sẽ ở lại đây để tiếp tục quan sát thế giới và chơi game cả ngày mà thôi, dù sao làm thần cũng nhàn hơn so với những sinh vật cấp phàm đã tưởng vì họ đều có thể tự phân thân ra mà.

Ở bên này thì Ash cũng đã bắt đầu kể câu chuyện của cậu ấy sau khi bị Marshadow Phantom Force rồi donut 1 lỗ trên người bằng pha Shadow Claw đi vào lòng người theo đúng nghĩa đen kia.

Trên thực tế thì tuy bên ngoài này chỉ mất có 10 giây mà thôi nhưng trong thế giới kép thì Ash mất tận 10 năm trong đó, 10 năm là số thời gian để có thể hoàn thành xong mọi thử thách và thoát được khỏi thế giới kép.

Về bản chất thì thử thách chỉ bao gồm 2 phần là thu thập nguyên liệu cùng thoát khỏi sự tuyệt vọng mà thôi, nguyên liệu thì Ash đã có đủ ngay từ đầu, đó là cuốn sách của chủ tháp và chiếc lông của Ho-oh nhưng thoát khỏi sự tuyệt vọng lại là 1 thứ ở 1 độ cao hoàn toàn khác.

Ban đầu thì thế giới kép chỉ có tràn ngập tuyệt vọng mà thôi, cũng vì thế nên Ash cũng dần chìm sâu vào những tuyệt vọng của chính mình và của cả những linh hồn xung quanh đó, còn số linh hồn là bao nhiêu thì là vô số, tất cả mọi linh hồn sau khi chết trong hệ thống Multiverse của thế giới đều đổ hết về đây nên cũng khá dễ hiểu thôi.

Có thể nói là Ash không có khả năng thoát ra khỏi đống tuyệt vọng được tổng hợp từ vô số linh hồn đó nhưng tới ngang năm thứ 8 thì có 1 cô gái xuất hiện, Ash không biết tên cũng như mặt của cô ấy, có điều giọng hát của cô ấy đã làm vang vọng khắp cả thế giới này.

Nhờ đó mà có nhiều linh hồn ở đây đã được thoát ra khỏi sự tuyệt vọng kinh khủng kia và lên thuyền tới thế giới phản vật chất trước thời hạn, vì họ không còn gì để hối tiếc nữa, 10 năm chính là thời gian tối đa để dừng lại tại thế giới kép, qua 10 năm mà vẫn chưa dứt được thì đương nhiên vẫn sẽ bị ép đi qua thế giới phản vật chất.

Trong 2 năm này thì Ash cũng làm quen được với cô gái ấy nhưng cậu ấy chỉ biết được là cô ấy có đam mê với việc trở thành 1 cao bồi và cũng uống cực cực cực cực kỳ nhiều rượu, khả năng trash talk và shitpost thì miễn bàn, nói chung là rất năng động ở trên mạng.

Nhưng cuộc sống của 1 cao bồi thì không mấy bình yên như đã tưởng nên thứ cô ấy đã hướng tới là cố gắng sống sao cho khi mà cô ấy đi thì mọi người vẫn nhớ tới cô ấy, nói chung là sống 1 cách không hối tiếc với bản thân và cả những người khác.

Việc này đã làm Ash nhớ lại ước nguyện, giấc mơ ban đầu của cậu ấy khi muốn trở thành 1 trainer, ban đầu Ash theo đuổi việc làm trainer không phải vì danh tiếng, tiền tài mà chỉ đơn thuần vì cậu ấy muốn vậy thôi.

Cả việc có thể trở thành bậc thầy pokemon cũng vậy nữa, nó không phải thứ mà cậu ấy bận tâm đến ngay từ đầu, chẳng qua là làm bạn quá lâu bới Gary nên không biết từ lúc nào mà nó đã trở thành 1 mục đích sống của cậu ấy cả.

Thứ Ash thực sự muốn là sống 1 cuộc đời mà cậu ấy khi chết đi thì lúc mà cậu ấy nhìn lại nó và có thể tự nói với mình là đây quả là 1 cuộc sống ý nghĩa và không có gì phải hối tiếc cả.

Nhưng cơ thể của Ash bây giờ đã chết nên cậu ấy không còn có thể quay trở lại bên những người mà cậu ấy yêu thương và yêu thương cậu ấy để làm cho những việc vui vẻ cùng họ được nữa, bây giờ cậu ấy chỉ có thể chờ chuyến kế tiếp để qua thế giới phản vật chất rồi đầu thai mà thôi.

Đêm trước khi có chuyến tiếp theo cập bến thì cô gái ấy đã hát 1 bài mà Ash không hề biết tới, theo cô ấy thì bài đó tên là When I'm Gone, thông qua bài ca cùng giọng hát đó mà có thứ gì đó được mở khóa trong linh hồn của cậu ấy.

Ash bây giờ đã hoàn toàn vượt qua được nỗi đau, sự đau khổ mà cậu ấy đã chứng kiến trong suốt khoảng thời gian, bây giờ cậu ấy đang tràn ngập trong hy vọng sống và có thể trở lại bất cứ lúc nào.

Nhưng cơ thể của Ash vào lúc đó vẫn cần phải có 1 trái tim mới để thay thế cho trái đã bị Marshadow bóp nát trước đó, ngay lúc đó thì có 1 giọt nước từ trên trời rơi xuống mặt cậu ấy khiến cậu ấy òa khóc.

Ash biết mình vẫn còn vướng bận nên cậu ấy từ chối cái chết bằng cả thâm tâm của mình, thế là ở thế giới bên ngoài, cuốn sách và lông của Ho-oh đã bắt đầy cháy và hóa thành trái tim mới rồi từ đó giúp cậu ấy hoàn toàn hồi sinh.

Cuốn sách của chủ tháp giúp Ash khôi phục cơ thể lại như ban đầu còn chiếc lông giúp cậu ấy mở ra con đường để trở về thế giới bên trên, thế giới của những sinh vật sống.

Trước khi chia tay thì cô gái ấy đã hát thêm 1 bài hát nữa để chào tạm biệt Ash và chúc cậu ấy hạnh phúc trên chặng đường kế tiếp, bài ca vang vọng khắp cả thế giới, khiến cậu ấy nhớ nhà hơn bao giờ hết.

Bài ca mang tên No Time For Emotion, nói chung là nó khuyên Ash đừng nên để cảm xúc của bản thân dằn xé chính mình mà hãy tiếp tục bước đi trên chính con đường mà bản thân đã chọn ngay từ đầu, vào lúc này thì không phải con thuyền vào bến như mọi khi nữa mà chính Giratina tới.

Giratina thấy có 1 con đường dẫn lối Ash trở về thì nó cũng thúc dục cậu ấy nhanh chóng trở về, đừng làm mất ổn định của cõi này nữa, bên trên vẫn còn có những sinh vật còn sống đang chờ cậu ấy trở về.

Khi Ash đã đi thì Giratina nhìn vào cô gái nấm lùn dưới chân mình và hỏi cô ấy rằng kiếp sau muốn đầu thai thành thứ gì? Đây chính là đặc quyền cao nhất mà nó có thể cho 1 linh hồn, đương nhiên cũng tặng kèm gói giữ lại ký ức của kiếp trước rồi.

Dù sao chính cô gái này đã ảnh hưởng đến Ash, người được nhắc đến trong tiên tri của bố già nên nó cũng phải làm gì đó để cảm ơn vì đã cứu lấy thế giới này.

Cô gái ấy nhìn về phía Giratina rồi bắt đầu suy nghĩ, sau 1 hồi cô ấy cầm chiếc đàn ghita và thùng rượu của mình lên, cười rồi nói thì thầm với nó về mong muốn sau cùng của mình.

Nghe được yêu cầu kỳ lạ của cô gái này xong thì Giratina cũng đứng hình mất 5 giây nhưng nó vẫn thực hiện yêu cầu quái dị này, rõ ràng là cô gái này đã đưa ra 1 quyết định ra sốc cực mạnh dù là với vị thần của cái chết như Giratina.

Chính vì yêu cầu quá dị hợm nên cần phải chính nó mang đi mới được, cô gái nghe xong thì cũng gật đầu, cố gắng leo lên thân hình đồ sộ của Giratina.

Nhưng với chiều cao khiêm tốn của mình thì tốt nhất vẫn là nhờ Giratina Telekinesis lên cho lẹ, thế là 2 người bay về phía 1 nơi nào để giúp cô ấy có được 1 kiếp đầu thai như mong muốn.

Còn câu chuyện của cô gái ấy và tên cô là gì thì chắc người nào đó sẽ kể vào 1 thời gian thích hợp nào đó, nhưng chắc chắn là không phải trong quyển sách mang tên Riley này.

Sau khi nghe xong câu chuyện của Ash thì mọi người cũng rất bất ngờ, dù sao đây là người mang giọng ca có thể chạm đến cả linh hồn, trấn nạn sự tuyệt vọng và khuếch đại cảm xúc tích cực lên gấp nhiều lần.

Hơn cả là đến lúc chết thì chúc phúc của thần linh sẽ trở về với nguồn cội của nó, tức là trở về lại bản thân thần linh, nói chung là nguyên tắc bảo toàn năng lượng cơ bản mà thôi.

Nhưng 1 người ngay cả khi chết rồi mà vẫn giữ lại được 1 năng lực như vậy thì chỉ có thể là nhờ thiên bẩm và sự cố gắng không ngừng nghỉ mới có thể đạt được tới trình độ như thế này mà thôi.

Quả đúng là giọng ca độc nhất, Ash còn kể thêm 1 số tật xấu của cô ấy nữa, vì đã sống 10 năm trong đó nên tuổi linh hồn của cậu là hơn 20 tuổi nên miễn bàn về chuyện có thể uống được hay không.

Cô gái ấy chính là người đã dụ dỗ cậu ấy uống nhưng đô của Ash thì chẳng tới đâu nên mỗi lần đều chỉ nhâm nhi 1 ly còn cô ấy phải uống cả chai cùng 1 lúc.

Lúc say thì tuy có hơi lạ và tục tĩu nhưng giọng ca đó vẫn vậy, vẫn chạm tới tận sâu bên trong mỗi linh hồn bên dưới đó, dù là pokemon hay con người rồi cả những chủng tộc khác đều phải chạy tới đây để nghe cho bằng được giọng ca này cơ mà.

Serena nghe thấy việc Ash nhắc tới 1 cô gái xa lạ quá nhiều thì bắt đầu phồng má, tỏ ra giận dữ, hờn dỗi, Ash vì cũng đã "sống" đủ lâu nên cũng đã biết là mình sai nên cũng xin lỗi cô ấy rồi không lại tiếp tục nhắc đến cô gái ấy 1 lần nào nữa.

Thứ bây giờ Ash cần làm đầu tiên là thay cái áo này ngay lập tức, dù sao cũng có nguyên 1 cái lỗ donut trên người của cậu ấy, nhìn lỗ thủng này mà thực sự Riley cũng chẳng biết phải nói gì cả.

Bonji lúc này biết việc mình cần phải làm gì nên ông ta đã ra sức thúc dục Ash chạy tới rồi chạm vào tảng đá cầu vồng to nhất kia để chính thức trở thành Rainbow Hero y hệt như trong truyền ngôn của tổ tiên ông ta.

Dù Cross đã chết và trước khi chết thì hắn đaz tạo ra mớ hỗn độn này nhưng Bonji vẫn sẽ phải có trách nhiệm khi đã không đào tạo hắn thành người được, chính vì ông ta nên mới có thể dẫn tới kết cục này.

Có 2 điều duy nhất mà Bonji có thể làm hiện tại là giúp Ash hoàn thành thử thách và chuộc tội với Ho-oh, trên thực tế thì Cross đã chết mà ông ta cũng đã già rồi, khát vọng chứng kiến Rainbow Hero thực sự đầu tiên của tổ tiên cũng đã hoàn thành.

Bonji cũng chẳng còn gì phải hối tiếc vào cuộc đời này nữa cả, nhưng thành quả của dòng họ của ông ta vẫn cần được chuyển giao nên ông ta đã đưa lại chìa khóa căn nhà của mình lại cho Riley để cậu có thể tiếp tục kế thừa tri thức của họ.

Lúc mà Ash lấy tay chạm vào tảng đá cầu vồng thì những chiếc cầu vồng xung quanh Mt.Tensei lại rực sáng thêm lần nữa và bắt đầu tăng dần số lượng lên 1 con số khổng lồ.

Không biết từ khi nào mà Entei, Raikou và Suicune đã tập trung hết trước tảng đá cầu vồng để chào mừng Rainbow Hero đầu tiên, ở trên bầu trời thì cầu vồng ngày càng dày đặc và trong số đó thì có 1 cái cầu vồng khổng lồ đang được từ từ tạo ra.

Cái cầu vồng này to đến mức có khi ở lục địa khác vẫn có thể nhìn thấy nó rõ ràng, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là cái cầu vồng luôn xuất hiện ở những nơi mà Ho-oh từng bay qua nhưng được phóng đại lên hàng chục lần.

Cuối cùng thì Ho-oh xà xuống, nó đang đậu trên tảng đá cầu vồng to nhất đó rồi từ từ nhìn xuống Ash nhưng không nói gì cả, nó đang đánh giá Rainbow Hero mà bản thân đã chờ suốt bấy lâu nay.

Bonji ngay khi vừa thấy được Ho-oh xuất hiện thì cũng đã cảm thấy đời này thỏa mãn, cuối cùng thì ông ta cũng đã hoàn thành xong lời hứa của tổ tiên vào năm xưa và hoàn toàn chính thức không còn gì để hối tiếc.

Lúc mà Bonji đang định tự sát thì Riley tới ngăn cản ông ta lại và nói ông nhìn về hướng của Ho-oh, ngay lúc này thì nó cũng thông qua Telepathy để trực tiếp nói với Bonji rằng:

"Ngươi và dòng họ của ngươi tự do rồi, đừng vì 1 người mà tự sát để chuộc tội trước mặt ta, nên nhớ thần chức của ta là ánh sáng và màu mỡ, cái chết không nên xuất hiện tại nơi đây.

Bây giờ ngươi đã không còn bị trói buộc bởi vận mệnh do tổ tiên gán cho nữa, đây chính là cuộc sống của ngươi, thích sống sao cũng là do bản thân ngươi quyết định, đừng để những việc khác áp đặt ngươi."

Nghe xong thì Bonji rơi nước mắt, đúng vậy, ông ta đã được tự do rồi, không còn bị ràng buộc của lời thề nữa, tuy Cross đã chết đi nhưng chết chưa phải là hết, miễn là ông ta vẫn còn sống thì nó vẫn luôn tồn tại trong ký ức của ông ta.

Lúc này thì Ho-oh nhìn xuống Ash, người đầu tiên trong hàng tỷ năm chọn lọc để tìm ra 1 Rainbow Hero, hơn cả đây là 1 trong những nhân vật chính đã được bố già chọn lựa, nó cũng Telepathy hỏi cậu ấy:

"Tên của ngươi là gì? Ước mơ của ngươi là gì? Hơn cả là liệu ngươi có chấp nhận lời mời trở thành Rainbow Hero đầu tiêncủa ta không? Nếu chấp nhận thì Bell tower chính là nơi mà ngươi sẽ lãnh đạo sau này."

Ash nghe thấy vậy thì nhìn về phía Pikachu đã phục hồi sau trận đấu lúc nãy nhờ Full Restore, Pikachu cũng hiểu ý cậu ấy nên nhảy lên vai và cả 2 từ từ đi lại về phía Ho-oh rồi dỏng dạc nói:

"Tôi là Ash•Ketchum, tới từ Pallet town, ước mơ là trở thành người tự do nhất thế giới.

Vì mang nợ 1 người nên tôi đã tự hứa với lòng mình là sẽ sống sao cho khi mình chết đi, xuống gặp người đó thì vẫn tự hào nói rằng tôi đã sống 1 cuộc đời thú vị.

Cũng chính vì thế nên tôi không thể trở thành Rainbow Hero như ngài muốn được, nhưng thay vì đó thì tôi có 1 yêu cầu quá đáng khác nên làm ơn ngài hãy chấp nhận nó."

Ho-oh có hơi bất ngờ về việc sẽ có 1 con người lại dám từ chối 1 vị thần nhưng đây chính là thứ cần thiết để tạo nên 1 anh hùng, giống hệt như tên Gilgamesh bố láo kia vậy, đám anh hùng này cuối cùng vẫn luôn là những kẻ không sợ gì nhưng lại dám hy sinh bản thân mình vì những người ở phía sau và cả những thế hệ sau này nữa.

Nghe xong thì Ho-oh cũng gật đầu chấp nhận yêu cầu của Ash, dù sao cần cái gì nó cũng có thể thông qua thần lực để tạo ra nên cũng chẳng cần phải lo về mấy vấn đề này lắm.

Ash khi thấy Ho-oh gật đầu đồng ý thì cũng cười, đập tay cùng Pikachu như thể cả 2 đã dành được chiến thắng sau cùng trước cái gì đó rồi nói lên yêu cầu của mình:

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó là 1 trận chiến giữa ngài và con Pikachu này của tôi."

Ho-oh rất bất ngờ trước yêu cầu này, tại Bell tower thì nó toàn nghe thấy các tham nhiệm từ con người nhưng tại nơi này, nó lại nghe thấy được cái đơn thuần nhất từ 1 cậu bé.

Dù vậy nhưng Ho-oh vẫn gật đầu đồng ý và trận đấu bắt đầu, trong khoảng thời gian đó thì Riley cũng đi thu nhặt gần hết chỗ Scared Ash xuất hiện cùng với Ho-oh lúc nãy.

Bộ 3 khuyển thần thì nhìn thôi cũng biết đây là gia luyến của ai nên chẳng thèm nói gì mà tập trung vào trận chiến bên kia, chúng chỉ dám nghĩ thầm trong đầu và chỉ thói vô sỉ của đám Mew cùng đám Aura Guardians chết tiệt.

Ở 1 thế giới nào đó thì giọng hát của cô gái đó vẫn tiếp rukc vang vọng đi khắp nơi, Giratina đã đưa cô ấy tới nơi mà cô ấy muốn và giúp cô ấy hoàn thành mọi thủ tục cho kiếp sau.

Trước khi tạm biệt Giratina để đi đầu thai thì cô gái ấy đã cất lên bài hát cuối cùng xem như gửi lời cảm ơn tới nó và lời tạm biệt đến chính bản thân tại kiếp này.

Bài Beyond The Sea khiến cả cõi này rung chuyển, làm cho Giranita có không ít việc phải giải quyết thì lúc này, cô ấy 1 tay cầm 1 chai champagne, 1 tay cầm chiếc đàn ghi-ta.

Vừa đi vừa hát rồi đi qua cánh cổng, thứ mà sẽ dẫn cô ấy tới kiếp sau như mong muốn của cô ấy, hy vọng dù là ở kiếp này hay kiếp sau thì cô ấy vẫn là cô ấy, vẫn mang lại hạnh phúc cho mọi người.

P/s: No Time For Emotion không phải tên thật của bài hát đó nhưng khi 1 ông hói nào đó hát thì nó tên vậy.

Tác đưa bài này vào 1 phần do nó cũng dính dáng tới nhân vật kể trên nhưng phần nhiều do đây thực sự là cảnh lấy đi nước mắt của tác mỗi lần xem lại nó.

Không hiểu sao từ lúc đi xem ngoài rạp đến giờ mà vẫn còn nhiều rung cảm đến, đôi khi lâu lâu vào nghe lại lão hói này hát cũng giúp khóc để giải tỏa cảm xúc.