Pokemon Dị Điểm

Chương 289




Sau 1 ngày nghỉ ngơi thì cái gì đến cũng phải đến, thử thách thứ 2 đã bắt đầu nhưng lần này khác với lần trước đó là tất cả đều tập trung vào 1 căn phòng duy nhất, tức ám chỉ rằng bọn họ có thể thao tác ít nhiều vào thử thách này hoặc hành trình thử thách của những ứng cử viên khác.

Không rõ đây có phải là mục đích chân thật hay không hay đây chỉ đơn thuần là Palkia muốn nhét tất cả vào chung 1 phòng nhưng Riley hiểu rõ rằng tất cả bọn họ có thể trao đổi với nhau ít nhiều về nội dung thử thách rồi sau đó mới chính thức bắt đầu.

Theo thăm dò của Riley thì trong căn phòng này là 1 không gian rỗng không có bất cứ thứ gì cả, nói chung là không có điểm giới hạn và cũng chỉ có 1 màu sắc trắng đơn thuần, ngoài ra còn có tổng cộng 10 khối lập phương, chắc hẳn có sẽ có liên quan ít nhiều đến thử thách này.

Ngay sau đó thì trên không khí cũng bắt đầu dần dần hiện lên dòng chữ biểu hiện cho nội dung thử thách lần này và nó là cảm nhận nó rồi trả lời cho ta biết ngươi thấy được thứ gì từ nó?

Palkia đang ám chỉ tất cả hãy đi tiếp xúc với khối lập phương và từ đó rút ra kết luận về 1 thứ nội dung gì đó không rõ, điều này cũng có nghĩa là bọn họ được quyền trao đổi với nhau để có thể rút ra được 1 kết luận chung nhất từ ý kiến của từng cá thể.

Nhưng vì đây là Palkia, thần của không gian nên chắc hẳn những khối lập này sẽ có liên quan đến không gian và thứ mà bọn họ phải đo tìm hiểu cũng chính là không gian.

Có đầu mối thì sẽ dễ tiếp cận hơn là chẳng biết gì cả, nhưng tốt nhất vẫn là nói ra ý nghĩ của mình về thử thách lần này nhằm lấy ra 1 hướng đi chung nhất để rồi từ đó mỗi bên mới bắt đầu đi ra những bước đầu tiên của mình sau.

Sau 1 hồi thảo luận thì bên trong nội bộ đã có tổng cộng 2 luồng ý kiến chính được tất cả tin tưởng nhất, 1 là trong khối lập phương này có ẩn chứa 1 quy luật nào đó trong không gian và nhiệm vụ của bọn họ trong thử thách lần này là phải cảm nhận nó.

Luồng ý kiến còn lại là bản chất của khối lập phương, nó là đồ vật 3D tức đây là những chiếc lập phương thuộc vào chiều không gian thứ 3, cũng ngang với các sinh vật sống theo quan điểm nghiên cứu về không gian, đương nhiên quan điểm các chiều không gian là thứ có sau này.

Thời đại của Sana•Tsukumo thì cô ấy nói rằng bản thân không gian vốn sẵn ngay từ đầu vẫn luôn tồn tại như vậy, sinh vật ở trong giấy tức thứ hiện tại được chúng ta gọi là 2 chiều không thực sự chỉ là 2 chiều, chỉ là chúng ta đang sống ở 1 nơi cao hơn, 1 thực tại đè lên đó nên mới nhìn thấy nó là 2 chiều.

Đương nhiên sau này thì lập luận này không được mọi người tin tưởng do Sana hoàn toàn không để lại bất cứ ví dụ cụ thể nào cho lời nói của mình nên bọn họ đã tạo ra hệ thống các chiều không gian và từ đó quy định ra các cấp sống cũng như giới hạn của các chiều.

3D gồm 3 chiều là rộng, dài và cao, khối lập phương đủ cả 3, nhưng ngay chính khối lập phương cũng đồng thời tồn tại 2 chiều không gian còn lại.

2D là chỉ có 2 chiều dài và rộng nên nó căn bản chính là 1 mặt phẳng tức là 1 trong các mặt của khối lập phương còn 1D là chỉ các cạnh của khối lập phương.

Theo quan điểm về không gian dạng này, tức ý kiến sau thời của Sana thì dạng sống ở chiều không gian cao hơn sẽ có thể thao tác vào chiều không gian thấp hơn.

Nhưng không thể diễn ra ngược lại vì dạng sống ở chiều không gian thấp hơn không thể nhận thức hay tác động đến được tại cao hơn được vì chúng đang tồn tại trong 1 chiều thấp hơn.

Về cơ bản thì dạng sống ở chiều không gian cao hơn là thần với những chiều không gian thấp hơn, mọi quy luật của thấp hơn đều có thể bị cao hơn thao tác.

Nên theo Rick, con người của tương lai thì thứ cần tìm ở đây chính là lời khẳng định về việc bản thân chính là 1 sinh vật tồn tại trong 3D và thông qua khối lập phương này ta sẽ đến được với sự thật.

Nói đi, nói lại 1 hồi thì vẫn dẫn tới việc phải tiếp xúc với khối lập phương để tìm kiếm thêm thông tin về thử thách lần này, đây chính là nước cờ bí của tất cả hiện tại.

Nhưng giả thiết của Rick không hẳn đã là sai vì có rất nhiều thứ chứng minh rằng 2D thực sự có thật, cơ bản như phim hoạt hình hay các cuốn truyện tranh.

Chúng đều thuộc 2D và được tạo ra bởi các vị "chúa" hay tác giả đến từ 3D tại chiều không gian này, chính xác thì đây chính là các ví dụ căn bản nhất về sự tồn tại của 2D.

Chúng ta tạo ra nó, khống chế chiều hướng của nó nhưng nó lại không hay biết gì về sự tồn tại của chúng ta vì chúng chỉ là 1 câu chuyện, 1 thứ đến thuộc 2D.

Chúng ta muốn nó mạnh thì nó mạnh, muốn nó yếu thì nó yếu, muốn thông minh cũng có thông minh, muốn não tàn cũng có não tàn, v.v, tất cả đều là theo ý muốn của chúng ta.

Đến cuối cùng thì tuy những nhân vật đó tồn tại nhưng họ tồn tại trong 2D, 1 chiều không gian thấp hơn so với 3D nên việc bị khống chế những kẻ sống ở trên này khống chế nhưng không nhận thức được bản thân bị khống chế là 1 chuyện quá thường tình.

— QUẢNG CÁO —

Đây cũng chính là lý do mà Riley công nhận rằng giả thuyết của Rick có phần đúng nhưng bản thân cậu vẫn cảm thấy có cái gì đó sai sai, cậu có thiên hướng về quan điểm của Sana hơn mặc dù đến bản thân cậu cũng không hiểu được cô ấy nói cái gì.

Sau đó thì tất cả các ứng cử viên cũng bắt đầu tìm kiếm khối lập phương của riêng mình rồi ngồi xuống để bắt đầu tìm hiểu bí ẩn mà Palkia nhắc tới trên chiếc hộp lập phương trên tay.

Nhưng khi vừa chạm vào nó thì tâm trí của Riley ngay lập tức bị kéo tới 1 nơi nào đó, thậm chí là vượt ra ngoài thế giới, đột phá vách ngăn thứ nguyên.

Riley thấy được sự thật về khung cảnh bên ngoài thế giới pokemon, nó như thể là 1 quả trứng vậy, thế giới là phần lòng đỏ còn "Ultra Space" là lòng trắng.

Bên ngoài là có 1 lớp vỏ bao phủ bên ngoài như đang cố tình che đậy, thủ hộ thứ bên trong, Riley cũng nhìn vào các thế giới bên cạnh đó, chúng đều chỉ là những khối cầu bằng nhau, xa hơn thì Riley có thấy 1 số khối to hơn vài lần nhưng thứ khiến cậu bất ngờ nhất đó chính là Ultra Space thật sự.

Để nói thì Riley không biết phải miêu tả như thế nào, không phải quá hùng vĩ cũng chẳng phải duy nhất 1 màu sắc cấu tạo nên, Ultra Space này bao hàm tất cả mọi thứ có thể được tính là trái ngược hoàn toàn với sự sống, nó như là 1 cỗ máy khổng lồ vậy.

Nó được vận hành và hoạt động 1 cách rất rập khuôn, như thể là 1 cổ máy được 1 ai đó thiết lập từ trước, Riley thực sự rất muốn đi sâu hơn nhưng cậu không thể nào hiểu được.

Nhưng có 1 điều Riley phải công nhận là thế giới pokemon được đóng lại quá chắc chắn, hèn gì Mew đại nhân phải mất tận 3000 năm để tìm về được đây mặc dù là ngài ấy được sinh ra và lớn lên ở đây cũng như khí tức cũng được lưu lại được nhiều nhất.

Có điều, hành trình của Riley không dừng tại đây, cậu được thứ gì đó kéo đi xa hơn nữa, vượt qua cả "hệ thống", thấy được thứ nằm ngoài nó, vận mệnh.

Nhưng bản thân nó lại hoàn toàn không nhận ra được sự tồn tại của cậu, khi Riley định tiếp xúc với vận mệnh thì cậu lại 1 lần nữa bị kéo đi 1 nơi nào đó, cao hơn cả khoảng không vô tận của vận mệnh kia, đây là 1 chiều không gian cao hơn theo lời của Rick.

Đó là những điều mà Riley suy nghĩ nhưng thay vì cảnh tượng hùng vĩ hay gì đó thì cậu lại thấy được 1 căn phòng nhỏ hơn cả căn trong cuộc gặp mặt với Giovanni.

Riley cũng không bận tâm mấy tới những chi tiết bên trong căn phòng này, thứ khiến cậu thực sự bận tâm nhất vào thời điểm hiện tại đó chính là tại sao cậu lại ở đây.

Palkia ư? Đừng giỡn, nếu Palkia có thể làm tới mức này thì Arceus đã không phải toan tính ra cái hệ thống phòng thủ kia cũng như kế hoạch mấy chục tỷ năm.

Câu trả lời chỉ có thể được trả lời bởi chủ nhân của căn phòng này, chắc chắn người đó là người đã kéo Riley lên đây và người đó đang đi ra ngoài mua đồ ăn vặt.

!!! Có gì đó không đúng, Riley bắt đầu nhận ra tại sao mình lại biết chủ nhân của căn phòng này đang ở đâu cơ chứ? Cảm giác này làm cậu nhớ về người đàn ông đó.

Không đúng, có gì đó rất lạ, bản thân Riley đâu có nghĩ tới những vấn đề như thế này? Tại sao cậu lại bỏ qua yếu tố không gian trong khi rõ ràng đây là 1 chiều không gian cao hơn?

"Quan trọng hơn là tại sao đồ vật ở đây chỉ phản chiếu theo góc độ 3 chiều trong khi rõ ràng không gian ở đây hơn của mình đang sống 1 cấp độ tức là 4D?

Đây mới là trọng tâm của vấn đề tại đây, đó là những gì mà ta đang 'viết', hiểu theo cách nghĩ của ngươi hiện tại thì bản thân ta đang nhồi sọ ngươi cũng được.

Ta biết ngươi có rất nhiều thứ muốn nói nhưng trước hết thì ngươi thích cafe hay trà? À mà ta thiết lập ngươi là dạng thích trà hơn nên ta pha trà vậy.

Còn về việc tại sao không phải là đồ uống có cồn thì ngươi cũng mới 10 tuổi mà thôi, tuy ta đã đủ tuổi nhưng bản thân ta cũng không thích uống lắm nên trong nhà cũng chỉ có 1 thùng ở dưới lâu mà thôi, sắp hết năm rồi mà ta cũng chỉ uống được mấy lon.

Mà ta là tác giả của 1 bộ truyện với ngươi, Riley•Nara là nhân vật chính trong đó nên có thể hiểu mọi thứ từ đầu đến giờ là do ta sắp đặt, tức ta đang thao túm cả cuộc đời ngươi.

Như thể việc ngươi tạo ra 1 nhân vật trên trang giấy vậy, ban đầu nó không có gì cả nhưng khi người bắt đầu viết thì nhân vật đó bắt đầu bộc lộ 'cá tính' của bản thân.

— QUẢNG CÁO —

Tuy các độc giả của ta biết rõ những 'cá tính' đó và ngay cả nhân vật chính như ngươi chỉ là ảo nhưng họ vẫn coi nó là thật và thấu cảm hoặc là chửi rủa nhân vật có những 'cá tính' đó.

Còn về sức mạnh thì thôi đi, ta chẳng có tài năng võ thuật gì cả, theo cách hiểu của ngươi thì ta là dạng người giống Kazuo mà thôi, hoàn toàn vô năng, hồi nhỏ ta cũng đó cố gắng thử qua nhưng sau vụ trật khớp liệt mất tay phải nửa năm trời thì tự hiểu giới hạn bản thân thôi.

Nhưng ngươi đừng nghĩ cuộc gặp này là chính thức, đúng hơn thì ta đang viết về việc ngươi gặp ta tại trong trang truyện nên đây chỉ là 1 hình thể đại diện thôi.

Nếu ta có quyền năng đến mức kéo ngươi ra khỏi trang giấy thì ta cũng đã sớm làm từ lâu lắm rồi, dù sao ta viết cũng là vì có hứng thú chứ không phải vì tiền, nếu được quyền gặp ngươi, nhân vật mà ta dùng chính cảm xúc, ý chí của mình để viết thì ta thực sự rất muốn thử 1 lần.

Nói 1 cách dễ hiểu thì cuộc gặp này là do ta viết ra mà thôi, chúng ta chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có thể gặp nhau được vì ngươi không thể nào nhận thức được ta.

Và cũng chẳng có đủ sức mạnh để vượt qua rào cản mà chỉ đang tồn tại trong giả thuyết này cả, nói đúng hơn thì sẽ chẳng bao giờ làm được, vì bản thân ta biết rằng ta không thực sự nói chuyện với ngươi mà là đang viết để cho độc giả nhìn thấy, thật đáng tiếc.

Mà ta cũng không phải người dài dòng văn tự gì, dù sao viết 1 chương 3000 chữ là đã thấy đau đầu nhức óc các kiểu rồi, đôi khi có dài hơn nhưng chủ yếu là vì có hứng.

Chính vì thế nên ta hãy đi vào chủ đề chính là vì sao ta lại muốn viết về cuộc gặp mặt này và cũng như tại sao đồ vật ở đây chỉ phản ánh theo góc độ 3 chiều.

Câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên là ta muốn cho ngươi hiểu về thứ gì là không gian theo quan niệm của cuốn sách này hay bản thân ta, việc này sẽ dẫn tới tầm quan trọng của điều thứ 2.

Đầu tiên, theo cách nghĩ của đa số người thì luôn tồn tại các chiều không gian được đánh số từ 1D, 2D, 3D,..., ND và chúng phản ánh theo số chiều sử dụng để cấu tạo nên không gian.

Từ đó mà bắt đầu có cách nghĩ là chiều không gian nào cao hơn khi tác động tới chiều thấp hơn sẽ là toàn năng, toàn tri, toàn hiện trong chiều thấp hơn.

Đó là điều hiển nhiên, dù sao chiều thấp hơn đều là do những người ở chiều cao hơn tạo ra, việc trở thành chúa trong thế giới mà bản thân tạo ra là quá bình thường.

Giống như việc thằng cha tác giả nào đó biến 1 tên dơi chmúa hmề thành Batman Lmao vậy, với ngòi bút của mình, hắn đã biến 1 tên phàm nhân thành 1 thực thể mạnh hàng đầu trong các bộ truyện mà hắn đã viết ra và vô lý hơn là chỉ mất có 3 năm mà thôi.

Về căn bản hắn là chúa trong câu chuyện mà hắn viết ra, 1 cá thể 3 toàn có thể kiểm soát mọi thứ cũng như tạo ra mọi thứ mà hắn mong muốn ở trong đó.

Đây là không gian nhưng cũng không phải là không gian, ngươi có bao giờ tự nhận thức được mình đang ở chiều không gian 2D hay 1D hoặc thậm chí là cao hơn 3D chưa? Ngươi có tin vào giả thuyết các chiều không gian khi mà vẫn chưa có bất cứ ai gặp được các cá thể ở các chiều không gian khác 1 cách chính thức?

Câu trả lời là chưa, tất cả mọi thứ đều ở trạng thái 3D dù là ta, 1 tác giả sống tại '3D' đi nữa thì thế giới mà nhân vật được ta tạo ra sống trong đó cũng là 1 3D.

Không 1 thế giới nào bị phản ánh tại góc độ khác ngoài 3 chiều cả, câu trả lời cũng có ngay trong thế giới của các ngươi, các tác giả trong đó cũng như ta vậy.

Họ cũng viết ra những câu chuyện, những nhân vật sống trong thế giới 3D nhưng bản thân các tác giả và hầu hết mọi người đều ngộ nhận nó là 2D vì nó được hiển thị trên trang giấy.

Nhưng bên trong những câu chuyện đó vẫn có sự tồn tại của chiều cao thì sao lại không thể tính là 3D được? Và những nhân vật trong đó cũng có thể trở thành tác giả và viết ra những câu chuyện.

Tất cả đều là 3D ngay từ đầu, ta cũng không biết và cũng sẽ chẳng bao giờ nhận thức được liệu bản thân có đang bị 1 tác giả khác viết ra hay không? Sana hiểu rõ nhưng cũng không hiểu rõ vấn đề này bởi vì ta viết cô ấy như vậy, đúng hơn là ta thiết lập cô ấy tài năng như vậy.

Nhưng đến cuối cùng thì tại sao thế giới của ta vẫn hiển thị dưới góc nhìn 3D trong khi ta đang tạo ra 1 thế giới 3D khác? Giờ thì ngươi hiểu chưa? Vốn dĩ ngay từ đầu phân cấp đã không phải là các chiều.

Không gian bị phân cấp bởi 1 thứ gì đó lớn hơn, ngươi là 1 nhân vật trong bộ truyện của ta, ta cũng có thể là 1 nhân vật bé nhỏ trong 1 bộ truyện nào đó.

— QUẢNG CÁO —

Ngươi viết ra 1 bộ truyện thì trong đó cũng có 1 nhân vật nào đó, các chiều không gian được phân cấp bởi chính người đầu tiên viết ra câu chuyện khởi đầu của tất cả.

Câu chuyện đó viết về 1 thế giới mà trong đó có 1 tác giả viết về 1 thế giới và vô hạn lần cho tới 1 thế giới có ta đang viết về ngươi cứ như thể là 1 chuỗi phản ứng di truyền không bao giờ có hồi kết sau cùng cả.

Và cũng có thể tại điểm kết thì tác giả ở đó lại viết ra câu chuyện tại thế giới đầu tiên như thể 1 vòng tuần hoàn vô tận không bao giờ ngừng lại và chạy theo đúng cái khuôn ban đầu đó.

Câu chuyện nối tiếp câu chuyện, thế giới nối tiếp thế giới, nó không bao giờ dừng lại và cũng chẳng có ai tác động được vào nó, chính vì thế nên bản thân vòng tuần hoàn này chính là 1 thứ toàn năng, toàn tri và toàn hiện vì nó bao hàm tất cả, vì thế nên nó có thể làm tất cả, có thể biết tất cả và có thể xuất hiện ở mọi nơi.

Riley, ngươi và ta không khác gì nhau cả, chúng ta chỉ cùng tồn tại trong 1 hệ thống tuần hoàn vô tận và không bao giờ có điểm kết to lớn đến không tưởng này mà thôi.

Ngay từ đầu chúng ta đã và đang được 1 người nào đó viết nên, cuộc đời, hành trình, trải nghiệm của chúng ta là 1 câu chuyện, nhưng nếu bản thân vòng tuần hoàn này là vô hạn và tự nối với nhau thì tức đằng sau chúng ta không có ai cả vì người đầu tiên cũng là kẻ cuối cùng.

Chủ đề này đến ngang đây thôi, cũng đã đến lúc ngươi nên trở về câu chuyện của bản thân và tiếp tục nó rồi, cũng đã đến lúc ta nên dừng bút lại trong chương này."

Sau đó Riley cũng được gửi xuống trở lại 1 lần nữa, những ứng cử viên còn lại vẫn đang đắm chìm trong sự thật của không gian bên trong khối lập phương.

Riley đã hoàn thành thử thách với câu trả lời mà Palkia muốn nghe nhất chứ không phải là sự thật mà cậu đã thấy và nghe từ tác giả, đó căn bản là thứ không nên nói ra vì hệ trọng là quá lớn và cậu tin rằng bản thân ông ta cũng sẽ không cho cậu nói vì ông ta đang "viết" câu chuyện này.

Nhưng cuộc gặp vừa rồi đã đọng lại trong Riley rất nhiều thứ, đôi khi biết quá nhiều cũng là 1 sự bất hạnh, nhất là khi nhận ra bản thân chỉ là 1 câu chuyện.

Tuy tác giả đã nói về việc người đầu tiên cũng là kẻ cuối cùng kia nhưng Riley vẫn cảm thấy có cái gì đó trống trải bên trong thâm tâm, cậu thực sự cần Whitney lúc này.

Ngay lúc này thì Riley nhận ra thứ gì đó, tác giả đang trêu chọc bản thân cậu, bản thân tác giả cũng chỉ là 1 nhân vật trong 1 câu chuyện của ai đó mà thôi.

Tác giả cũng như Riley vậy nhưng điều quan trọng ở đây là nhận ra 1 điều nhứ thế này thì được cái gì? Lo nghĩ chỉ làm suy giảm tuổi thọ, nhanh bạc tóc.

Sống thì vẫn cứ là sống dù là đối với bất cứ ai đi nữa, vậy tại sao không dẹp mấy thứ rắc rối mà bản thân chẳng thể nào chạm tới qua 1 bên để tiếp tục sống như thường?

Đây chính là thứ mà tác giả muốn nhắn nhủ đến với Riley trong lúc này, dù sắp tới có việc gì xảy ra mà quá tầm với cậu đi nữa thì tại sao phải suy nghĩ về nhiều về nó?

Thế giới phát nổ? Riley hiện tại có thể làm gì để ngăn chặn nó cơ chứ? Arceus lo chưa xong thì làm gì tới phiên cậu phải lo? Giống như việc tác giả đang viết về cậu vậy.

Nếu tác giả muốn Riley chết thì cậu có ngăn được không? Bản thân tác giả cũng không thể trực tiếp gặp mặt cậu được thì làm sao cậu đi gặp tác giả được?

Nói tóm lại là tác giả muốn cho Riley biết những thứ này không phải dẹp đường cho âm mưu nào đó lớn ngoài tầm mà chỉ đơn giản là vì câu chương mà thôi.

Như đã nói, vòng tuần hoàn này chính là 1 thực thể 3 toàn, toàn năng, toàn tri và toàn hiện, đã 3 toàn rồi thì có thể bị đám ruồi muỗi như Riley làm gì đó sao?

Bản thân nó là toàn năng nên dù cố tới mấy cũng không thể tác động lên chiều không gian khác được, toàn tri nên nó biết ai đã, đang và sắp làm điều gì đó.

Toàn hiện nên nó có mặt ở tất cả mọi nơi để có thể ngăn chặn mọi nguy cơ xảy ra trong quá khứ, hiện tại và tương lai cùng 1 lúc 1 cách hoàn hảo nhất có thể.