Sau khi được các thị nữ hậu hạ mấy việc như tắm rửa, thay quần áo các kiểu cũng như kiểm tra 1 số thứ ví dụ như vũ khí, v.v xong thì Riley bắt đầu được 2 tên cận vệ mang tới chỗ của Penginjil cũng như tên hoàng tử Jihan gì đó kia, trên đường thì cậu cũng bắt gặp mọi người.
Brock có vẻ như vừa được tận hưởng thiên đường trần gian xong, mà với bản tính của cậu ấy thì mấy chuyện này quả đúng là chỉ có trong mơ thật, cảm giác trở thành vua chúa như thế này không phải ai cũng được quyền trải qua đâu, nhất là trong cái thời đại bước qua chế độ mới như thế này.
Hơn cả là dù Brock đã sống 1 đoạn thời gian khá lâu bên thử thách rồi nhưng vấn đề là chỉ cậu ấy chỉ vùi đầu vào nghiên cứu mà thôi nên trên thực tế thì vẫn chưa thực sự trải nghiệm qua khung cảnh người lớn ở cấp độ này quá nhiều, đương nhiên theo lối suy nghĩ của cậu ta thì vẫn có.
Hiện tại được tận hưởng mấy vụ này thì quả đúng là giấc mơ thành hiện thực, chính vì thế nên mặt mày của Brock nhìn cũng khá tươi tỉnh, dù sao gần đây mọi người cũng trải qua kha khá chuyện, đôi khi cho cậu ta tận hưởng 1 chút cũng không chết ai.
Ash thì tuy sống cũng đủ lâu rồi nhưng quan trọng là cậu ấy không có bất cứ kiến thức gì về mấy chuyện này cả, nên đương nhiên cậu ấy chẳng hiểu gì, nói chung là khá giống Riley vì có kiến thức với thực sự hiểu là 2 chuyện khác hoàn toàn nhau.
Nếu Brock là tận hưởng thì Ash với Riley chỉ đơn giản là tắm rồi thay quần áo mà thôi, chẳng có gì quá to tát cả, hơn cả thì bản thân cậu không hiểu vì sao mà lại hoàn toàn không có bất cứ hứng thú với những cô gái khác trừ Whitney, cứ như thể có ai đó đang thao túm cảm xúc của cậu vậy.
Mà nói thật thì Ash ngoại trừ khó chịu do bị đám cận vệ tịch thu poke ball ra thì đối với cậu ấy, mấy chuyện này cũng khá là thoải mái, dù sao lâu rồi mới được tắm 1 bữa ra trò nên thoải mái là đúng rồi.
Serena thì miễn bàn, 2 con mắt hình viên đạn đang liếc Ash liên tục khiến cậu ấy không biết phải giải quyết như thế nào, thậm chí còn phải cầu cứu Riley.
Nhưng chuyện nhà ai thì nhà đó tự giải quyết nên Riley cũng vờ như không thấy rồi cầu cho Ash có thể qua được vụ này mà thôi, nếu có Whitney ở đây thì chắc sẽ có kha khá chuyện phải giải quyết nhằm đảm bảo tính mạng của cậu đấy.
Misty thì cũng khá thích thú mấy chuyện này, thực sự thì cô ấy rất thích mấy nơi trang trọng, nhất là khi bản thân cô ấy là 1 người theo khuynh hướng hưởng thụ.
Sau khi họp mặt lại thì Riley cũng nhận ra là tất cả mọi đồ vật của mọi người đã bị tịch thu, có vẻ như Obat-Obatan cẩn thận hơi quá đáng so với những gì mà tổ tiên đã ghi chép.
Rõ ràng Ash cùng Brock cũng mới chỉ ngang trình độ sơ cấp yếu gà mà thôi, đám Pengulu Sankan ít nhất cũng phải trình thiên vương đổ lên nhưng vẫn phòng vệ bọn họ.
Thực sự rất khó hiểu, có thể nói là Obat-Obatan phòng vệ hơi quá đáng, chắc chắn là trong 3000 năm nay đã có việc này đó xảy ra nên mới dẫn đến hậu quả này.
Hiện tại thì Riley vẫn còn quá ít thông tin vì chưa được thấy người dân ở đây mà trực tiếp tới thẳng hoàng cung, nhưng cậu vẫn nhận thấy được cái cảng biển hoang phế kia.
Rõ ràng Obat-Obatan là 1 đất nước của dược thảo, nó đương nhiên là tụ tập tại những nơi có đất đai màu mỡ để trồng các loại thảo dược hơn là nơi khô cằn và nhiễm mặn như bãi cát ở biển.
Nhưng Penginjil rất thường hay cùng các Pengulu Sankan đi truyền lại các kiến thức trên đảo cứ mỗi 100 năm, mà cảng biển lại là nơi mà họ xuất phát.
Tuy rất ít người tình nguyện sống tại đây nhưng vẫn phải có để có thể chuẩn bị tàu thuyền cho Penginjil cùng Pengulu Sankan ra khơi vào thời điểm thích hợp.
Vì đây là 1 hòn đảo biệt lập nên đương nhiên cũng không có cổng dịch chuyển tới thẳng đất liền mà phải theo đường hàng hải thông thường để có thể tới đó.
Có rất nhiều nghi vấn xung quanh cảng biển đó, tuy hoàng cung thì vẫn rất xa hoa nhưng ai biết được bên ngoài sẽ như thế nào cơ chứ? Có quá nhiều điểm đáng nhờ xung quanh đây.
Chỉ có gặp mặt được Penginjil thì Riley mới có thể đưa ra kết luận được, chưa kể Arif chỉ nhắc tới Jihan chứ không nhắc tới vua hiện tại, ông ta ngay từ đầu đã cố tình nhắc nhở Riley về việc Jihan chỉ là hoàng tử chứ không phải vua, có rất nhiều điểm đáng chú ý ở đây.
Có thể Jihan độc chiếm quyền lực hoặc là đã được cha cậu ta chọn làm thái tử nhưng rõ ràng vẫn phải giới thiệu cho Riley vị vua hiện tại của họ đầu tiên cái đã chứ?
Hơn cả là Riley hiện tại chính là đại sứ giao thiệp giữa 2 bên, tuy cậu chưa nói gì về thân phận của mình nhưng chuyện lớn như thế này nhưng lại không dính tới vua.
Có điều Penginjil vẫn lộ mặt ra trong khi đó là 1 chức vụ còn cao hơn cả vua, 1 là Penginjil thế hệ này đã chống lưng cho Jihan lên làm vua mới, 2 là vua cũ đã bị Penginjil giết xong đưa Jihan lên bù nhìn nhưng vì 1 lý do nào đó mà bản thân Jihan vẫn chưa được lên ngôi vương.
Nhưng rõ ràng Penginjil chẳng có lý do gì để giết vua cả trong khi họ chẳng quan tâm đến mấy thứ như quyền lực, trừ khi gặp phải thời đại mà bạo vương lên nắm quyền.
Riley cảm thấy vụ cảng biển và vụ này có liên hệ gì đó tới nhau nhưng phải hỏi dò bên đó cái đã mới có thể rút ra kết luận được, nói chung là vẫn phải chờ tới nơi cái đã.
Khoảng 5 phút sau thì cả nhóm đã được 2 tên cận vệ kia mang tới 1 thư phòng, đám cận vệ trực tiếp đứng ra 2 bên để nhường lối vào cho mọi người đi vào.
Chỉ có duy nhất 1 tên cận vệ nhìn khá là dày dặn là dám đi lại gần gõ cửa để thông báo cho những người bên trong rằng đại sứ đã tới, sau khi được cho phép thì ông ta mới mở 1 bên cửa ra để cả nhóm đi vào.
Mỗi đất nước có 1 văn hóa, 1 cách phát triển riêng, Aura Guardians chưa bao giờ nhúng tay vào chính trị của các nước cả, trước đó đã vậy mà hiện tại cũng vậy, nhưng Obat-Obatan có thể duy trì chế độ phong kiến tận 10 triệu năm thì không phải đơn giản.
Obat-Obatan có tuổi thọ là trước khi thời đại thượng nhân kết thúc vài trăm năm, rõ ràng nó đã có số tuổi thọ đáng kinh ngạc nếu để so sánh với các đế chế vĩ đại trong lịch sử.
Nhưng vì chỉ tụ tập toàn 1 đám dược sĩ nên đương nhiên Obat-Obatan chưa bao giờ thực sự chú tâm đến khoa học công nghệ cũng như chiến tranh quân sự cả.
Ngày xưa họ có thể phát triển được là vì trao đổi công nghệ với Aura Guardians, tuy thế giới trong 3000 năm này không thay đổi gì là mấy nhưng rõ ràng bản thân Obat-Obatan đang cần 1 đối tác mới giúp đỡ bọn họ bảo đảm sự an toàn về mặt quân sự.
Khi đi vào trong phòng thì cảnh tượng đập vào mắt Riley đó chính là cảnh 1 người đàn ông khá trẻ tuổi, tầm 20 đổ xuống, mặt mày điển trai, đặc điểm rõ nhất có thể là 2 luồng tóc uốn thả xuống ở 2 bên huyệt thái dương, căn phòng cũng khá là rộng lớn.
Nhưng sự rộng lớn của nó chẳng là gì nếu đem đi so sánh với đống giấy tờ mà người này đang phải xử lý, rõ ràng Obat-Obatan vừa trải qua 1 giai đoạn cột mốc nào đó.
Ngoài ra thì trong phòng còn có thêm 1 người đang đeo mặt nạ liên tục ăn trái cây trên cái mâm đặt tại bàn trà, rõ ràng người này chính là Penginjil.
Điểm khiến Riley ngạc nhiên nhất đó chính là cậu có thể đọc được suy nghĩ của cả 2 nhưng lại không thể đọc được suy nghĩ của Arif, có vẻ như bọn họ hoàn toàn không có ý định che dấu suy nghĩ, chắc hẳn họ đang muốn kiểm tra khả năng thao tác Aura của cậu.
Ví dụ như thông qua Jihan mà Riley có thể biết được tình hình hiện tại của Obat-Obatan, rõ ràng họ đã tìm "được" 1 đối tác mới, nhưng khi chuyến ngoại giao diễn ra thì đối tác mới hay liên minh đã mang quân đội và vũ khí chiến tranh tới, chúng đã tàn phá cảng biển.
Obat-Obatan không có bất cứ kinh nghiệm chiến đấu trong chiến tranh nào nhưng nhờ vào màn sương, khả năng điều khiển cây cối của mình cùng Penginjil hiện tại là Jenazad thì họ đã đánh đuổi được chúng.
Nhưng cha của Jihan tức vị vua tiền nhiệm đã phải ra pháp trường vì đã dẫn hổ về nhà khiến rất nhiều ruộng dược thảo cũng như cơ sở vật chất bị càn quét.
Người Obat-Obatan không có ngu, rõ ràng đám liên minh đã ngụy trang những chiến hạm của mình dưới dạng những chiếc tàu chở hàng mang công nghệ tới đây.
Mục tiêu của liên minh thì Riley cũng có thể đoán được, chúng muốn những loại dược thảo mới cũng như những cái đầu thiên tài cùng chứa đầy kinh nghiệm liên quan tới dược thảo của người dân Obat-Obatan, đây căn bản chính là 1 kho tàng vô giá.
Đống giấy tờ mà Jihan đang giải quyết chính là để giải quyết hậu quả mà cha anh ta đã để lại, rõ ràng vị vua tiền nhiệm quá là ngu ngơ nên đã dẫn đến kết quả này.
Obat-Obatan rõ ràng là 1 đất nước không rành về chiến tranh, đúng hơn là họ chưa từng trải qua bất cứ xung đột nào với bên ngoài, khả năng phòng thủ cũng như tấn công của họ nát đến mức không thể nát hơn, nhất là khi hơn 98% cả nước chỉ toàn là dược sĩ.
2% còn lại là Penginjil cùng các Pengulu Sankan, nhưng 2% này là quá ít để có thể bảo vệ hết 98% còn lại, nếu không có màn sương thì có thể Obat-Obatan đã mất nước như Okkara năm xưa rồi.
Nhưng Jihan cũng mang trong mình thứ cốt lõi nhất của 1 vị vua tốt, đúng hơn là anh ta đủ mọi tố chất để trở thành 1 vị vua anh minh, thứ mà cha của anh ta vẫn chưa thực sự làm đủ tốt.
Có điều Jihan thiếu 1 thứ rất chí mạng, anh ta chưa bao giờ đi ra bên ngoài cả, không hiểu bên ngoài, không trải sự đời thì không bao giờ đủ kinh nghiệm cả.
Thậm chí Riley còn cảm nhận được bản chất hoàng tộc bên trong Jihan, anh ta chưa có bất cứ khí tức nào của mùi hành và gian khổ cả, có thể Jihan sẽ phát triển đất nước rất tốt nhưng không hiểu được mong muốn của nhân dân thì việc anh ta trở thành bạo vương là chắc chắn.
Jihan còn quá non để trở thành 1 vị vua chân chính, đây cũng có thể là lý do mà Jenazad vẫn chưa cho anh ta đăng cai thành 1 vị vua, thứ mà Obat-Obatan thiếu nhất.
Jenazad thà để cho Obat-Obatan xảy ra nội chiến, loạn lạc còn hơn là lại tiếp tục trao nó cho 1 vị vua có thể dẫn nó đến sự tàn vong như người tiền nhiệm.
Hiện tại thì Jenazad vẫn có thể ép mọi chuyện xuống, ông ta đã trở thành anh hùng trong cuộc chiến 2 năm trước, thêm địa vị đặc thù của Penginjil nữa.
2 thứ này cộng lại đủ khiến cho Jenazad có thể điều khiển Obat-Obatan và ép lại mọi cuộc nội chiến cho đến khi Jihan trưởng thành đẩy đủ và đủ khả năng tự mình gồng gánh cái quốc gia này.
Riley đã thông qua suy nghĩ của Jenazad để tìm ra kế hoạch trong tương lai của ông ta rồi, về cơ bản thì nó có tỷ lệ thất bại cực kỳ cao nhưng cái giá của nó là rất khả quan.
Chắc chắn sau vụ này Jenazad sẽ bỏ mạng, nếu theo đúng kịch bản thì sẽ có người tới giết ông ta như vị siêu nhân được nhắc tới kia, nhưng kết quả thu được là Obat-Obatan có được 1 vị vua anh minh nhất trong lịch sử, Jenazad đã chuẩn bị làm tất cả vì tương lai của đất nước này.
Aura Guardians chưa bao giờ và cũng không bao giờ nhúng tay vào chính trị nên việc mà Jenazad sắp làm Riley cũng chẳng quan tâm đến cho lắm.
Jenazad chỉ là đang đánh cược, dù thành hay bại thì ông ta cũng chết nhưng nếu thành thì Obat-Obatan sẽ đi lên còn bại thì kết quả sẽ là không rõ.
1 canh bạc rất đáng quan ngại nhưng đáng giá để thử vì Jenazad biết bản thân không thể trông chờ vào ai cả, chỉ có tự cường mới thực sự trở nên mạnh mẽ.
Còn về Jihan hiện tại thì thôi, rõ ràng anh ta không có ý định quan tâm đến vị đại sứ này, thêm cả bản tính ta là vua kia nữa thì lại càng khiến anh ta cao ngạo hơn.
Chỉ có ăn khổ, hiểu được nỗi khổ cũng như trải qua những thứ bần cùng nhất dưới kia thì mới có thể khiến Jihan khá hơn được còn với bản tính như thế này thì chắc khỏi cần phải nói.
Jihan hoàn toàn không có ý định cùng Aura Guardians nối lại tình xưa hay gì đó vì anh ta biết bản thân mình cùng Jenazad đang có chỗ dựa mới cho Obat-Obatan.
One Shadow, Nine Fists hay Nhất Ảnh, Cửu Quyền, 1 thế lực võ thuật thuộc trường phái tân võ đang làm trùm tại Hoenn region chính là chỗ dựa mới của họ.
Thế lực này tồn tại cũng mới vài chục năm nay thôi nhưng lại thu nạp được rất nhiều loại võ thuật gia cực kỳ mạnh theo trường phái tân võ, chắc phải tầm cận champion đấy, tuy vậy Riley vẫn nghi ngờ về việc có ai đó trong số chúng đạt tới độ cao của Jenazad vì ông ta gần xung đủ huyệt rồi.
Mà khoa học công nghệ của One Shadow, Nine Fists này cũng đi đầu thế giới, ít nhất là đủ để cung ứng cho 1 đất nước như Obat-Obatan vào những lúc ngư hiện tại.
Ngoài ra thì Pencak Silat đã đi ra 1 bước tiến mới trong thời của Jenazad, ông ta đã tạo ra Supreme Silat, thứ mà vừa có sức mạnh của cổ võ nhưng vẫn theo kịp hệ thống của tân võ.
Tân võ 4 cấp đầu bao gồm nhập môn, sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp được liệt vào dạng học đồ tức chưa phá cao cấp thì không thể nào chính thức tốt nghiệp được.
Ở cấp độ này tân võ đã sáng tạo ra 1 thứ rất đặc thù đó là vòng khống chế, dùng khí của bản thân để tạo ra 1 vùng khống chế giúp võ thuật gia có thể cảm nhận mọi thứ trong đó.
Đây chính là điểm mạnh của tân võ nhưng vì vòng khống chế phụ thuộc theo khí của từng người nên nó hoàn toàn chẳng có bất cứ tác dụng gì với pokemon cả.
Nên nhớ là pokemon có rất nhiều chiêu thức như Hyper Beam hay Earthquake, vòng khống chế không thể đủ khả năng để thao tác vào những dạng khí như đó 1 cách bình thường được.
Nhưng nếu dùng đúng lúc thì vẫn rất là khá khẩm, học đồ của tân võ ngoài có nhiệm vụ là phải hoàn thiện võ thuật ra thì còn phải thông thạo điều khiển vòng khống chế.
Cấp tiếp đến là đại sư, đây chính là làn ranh giữa học đồ và bậc thầy tức những người thuộc tầng lớp trên cùng của tân võ, tân võ vì yếu hơn kha khá so với cổ võ nên việc giai đoạn học đồ dài hơn là quá bình thường, đây có thể xem như 1 lớp bảo hộ.
Bởi vì nếu đã chính thức trở thành 1 võ sư thì nó sẽ rất khác, có rất nhiều thứ như lý tưởng, tư tưởng, loại, v.v của võ, tất cả đều có thể bị đem ra so sánh.
Mà ở độ cao đó rồi thì việc giết chóc cũng đã trở thành thứ gì đó quá sức hiển nhiên trong giới võ thuật gia, không cứ như đám học đồ cứ đánh qua đánh lại xong là thôi đâu.
3 cấp tiếp đến là cận thiên vương, thiên vương và cận champion, chúng trực tiếp kết nối với 3 cấp là cảm nhận khí, giải phóng khí và điều khiển khí, thứ mà cổ võ đã sớm hoàn thiện tại các cấp đầu giên.
Nếu ở học đồ chỉ cảm nhận được khí của bản thân và từ đó tạo ra vòng khống chế thì tại cấp cận thiên vương có thể đi xa hơn là cảm nhận khí của đối thủ, thậm chí là khí của mọi thứ xung quanh đang tồn tại dưới cả dạng vật chất và phi vật chất.
Căn bản thì khí chính là sinh mệnh lực, bất cứ thứ gì đang tồn tại cũng có linh hồn của chính nó như không khí, hòn đá, bầu trời, v.v tất cả bọn chúng đều đang sống nên vẫn luôn tồn tại khí của riêng mình và võ thuật gia chính là những cá thể rèn luyện khí và sử dụng nó vào trong chiến đấu.
Giải phóng khí thì chủ yếu là tạo áp lực lên đối phương, ở cấp độ này thì giải phóng khí tức là thứ dùng để báo động cho trận chiến thực sự sắp sửa bắt đầu.
Cuối cùng là điều khiển khí, như tên thôi, nó là thứ quyết định ai là 1 vĩ nhân và người nào chỉ là 1 bậc thầy đơn thuần, theo Riley thì đây chính là hạn mức cao nhất của tân võ hiện tại, Jenazad cũng chưa tới được giai đoạn champion để tạo huyết khí.
Đây chính là cái giá phải trả cho việc dung nhập tân võ vào cổ võ, Jenazad nếu tiếp tục đi theo con đường cổ võ thì có thể hiện tại ông ta đã gần cận bậc thầy rồi.
Nhưng Jenazad lại chấp nhận xu thế của thời đại, ông ta thu nhận điểm mạnh của tân võ và cải thiện loại võ thuật của mình, có điều đây chính là 1 đầu đường hoàn toàn mới, cổ võ có thể đi tới hiện nay ngoại trừ tài năng ra thì nó còn được tích lũy qua hàng triệu năm và con đường của nó đã đi rất xa, con cháu đời sau chỉ cần dựa theo nó để đi.
Đương nhiên là trừ 1 số trường hợp đặc biệt như 2 anh em Bam và Bonk cùng người học trò Gorau kia, Connor cũng được tính là 1 trường hợp siêu cá biệt khác do võ thuật bản nguyên của ông ta là 1 dạng cổ võ nhưng nó là phong cách chiến đấu tức trường phái Connor do chính ông ta tự mình phát triển qua vô số kinh nghiệm thu nhặt được trêm chiến trường.
Đương nhiên là Jenazad không bằng những người này được nên ông ta đã kẹt tại cận champion, muốn đi ra thêm 1 bước nữa là điều không thể.
Ít nhất là thêm 5 thế hệ như Jenazad nữa cũng không thể, 1 đầu đường hoàn toàn mới có độ khó là không tưởng, tới cả vị siêu nhân kia trong ký ức của Jenazad cũng chỉ gần tới champion mà thôi, nếu hên thì trong những năm cuối đời vị kia có thể lên champion.
Còn nếu xui thì đành phải nhờ con cháu đi tiếp phần đường cuối cùng này mà thôi, giới hạn của tân và cổ là thứ gì đó rất xa vời, ít nhất theo cách nhìn của Riley thì Jenazad không sai.
Jenazad đã chọn cách thích nghi với thời đại, đây là 1 điều mà Riley thực sự cổ vũ giới võ thuật làm vì đây chính là sự tiến hóa cần thiết phải có, đó cũng chính là lý do dẫn tới Ngô thị ra đời vào 5000 năm trước trong cuộc gặp gỡ đầy tình cờ của Hắc cùng vị tộc trưởng đó.