Pokemon Dị Điểm

Chương 395




"Thế này là sao?"

Trong lúc sư phụ của quạ vẫn còn đang không rõ mọi chuyện liên quan đến câu nói cùng hành động cuối cùng của Riley thì cái bóng của ông ta bắt đầu tách ra làm 2, đúng hơn là 1 trong số đó là giả nhưng lại đè lên cái thật và giờ thì cái bóng giả đó bắt đầu hiện ra 2 con mắt cùng 1 cái miệng.

Sư phụ của quạ nhanh chóng phát hiện và nhảy ra chỗ ra nhằm chia tách bản thân với cái bóng đó nhưng hệt như cái bóng của ông ta vậy, nó bám chặt lấy ông ta không rời nửa bước, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời muôn hình muôn sắc của ông ta thấy được 1 thứ như thế này.

Nó nhằm ngoài tầm hiểu biết của ông ta, phải nói đúng hơn là với tầm nhận thức "hạn hẹp" của ông ta thì không thể nào lý giải được nó là cái quái gì và tại sao nó lại bám lấy bản thân, nhưng ông ta biết rằng thứ này là 1 thứ gì đó rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn bất cứ loại vũ khí nào.

Ông ta không biết nó tồn tại từ bao giờ nhưng từ đó đến giờ nó vẫn luôn bám lấy cái bóng của ông ta, cả cuộc đời của ông ta như là 1 vở kịch đối với nó, nó thấy được tất cả, hiểu được tất cả và hơn cả là nó biết được từng chi tiết dù nhỏ nhặt nhất trong cuộc đời của chính bản thân ông ta.

Như hình với bóng không thể tách rời vậy, cả những bí mật xấu hổ nhất hay đáng tự hào hay kinh khủng hay đau thương nhất của ông ta đều bị nó nhìn thấy, cũng chính vì thế nên khi nhìn nhận ra được sự thật thì sư phụ của quạ bắt đầu nghĩ tới 1 chuyện rất kinh khủng.

"Suỵt, có nhiều chuyện nên mãi mãi là bí mật, nhờ vậy mà cá nhân ông cùng mọi người xung quanh có thể sống được lâu hơn."

'Nó đang nói, tại sao nó lại có thể nói được? Không, nó có miệng thì chắc hẳn là nó nói được nhưng mình vẫn chưa rõ nó có phải là sinh vật có thể gây hại cho mình hay không, nhưng chắc chắn là nó có ràng buộc liên kết với hắc lâu, bọn họ không có lý do gì để làm hại mình cả.

Suy nghĩ rộng ra thì lời nói lúc nãy cũng để lại rất nhiều hướng đi, tuy giọng điệu khúc cuối của kẻ đó mang đầy cảm giác phẫn nộ, nhưng ông ta vẫn nói là mình sẽ gia nhập, đúng hơn là phải gia nhập vào hội Brotherhood tức là chẳng có lý do gì để ông ta nói hắc lâu giết mình cả, ít nhất là hiện tại.'

"Ngươi là thứ đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển ta sao?"

"Đúng vậy, mà ông cũng không phải là tên ngu đâu, ít nhất là khả năng phân tích cùng độ điềm tĩnh đều cực kỳ cao dù rời vào tình huống khó hiểu như thế này, nói thật là không phải kẻ nào sống dưới này đủ lâu cũng đạt được mức độ này đâu, rất ấn tượng."

"Cảm ơn về lời khen nhưng ta có bao nhiêu thời gian?"

"Ta thích sự hợp tác cùng hiểu chuyện của ông rồi đấy, người như ông sống ở đây thực sự quả đúng là quá đáng tiếc, tuy sắp tới phải đập đi xây lại nhưng vũ trường mà ông được bước lên là nơi mà không phải ông của hiện tại có thể tưởng tượng nổi được.

Nó là vũ trường nơi mà sẽ có sự xuất hiện của hắc lâu bọn ta, chính vì thế nên hãy cố gắng hết sức để chuẩn bị những thứ cần phải được chuẩn bị nhằm đề phòng cho tương lai sắp tới, còn về thời gian thì như ta đã nói, ta rất thích thái độ hợp tác này nên ông có 2 giờ.

Hãy nhớ phân loại 'rác thải', hơn cả là chỉ mang những thứ thực sự cần mang vì tới nơi đó thì tất cả đều vô dụng, những thiết bị mà ông phải bỏ hàng năm trời để mua được tại đó chẳng bằng 1 đồng lẻ, thứ mà bọn họ sở hữu là thứ mà ông của hiện tại sẽ không bao giờ chạm tay tới được."

Sau đó cái bóng kia cũng bắt đầu mờ dần và biến mất hoàn toàn, sư phụ của quạ không kiểm tra lại, bởi vì như đã nói, đây là thứ mà ông ta không thể hiểu được, chính vì thế nên ông ta cũng càng không có khả năng kiểm tra ra thứ gì đó từ mấy manh mối này.

Mà suy nghĩ kỹ hơn thì nếu dễ tra đến vậy thì cũng đã sớm có người phá giải mấy thứ này của hắc lâu rồi chứ đến phiên gì 1 kẻ như ông ta cơ chứ? Sống từng đó năm rồi mà cấp cao nhất trong hắc lâu mà ông ta từng gặp cũng chỉ là 1 lâu chủ làm chủ trì cuộc họp thiên hoàng mà thôi.

'2 giờ đồng hồ à? Hơn cả còn phải phân loại rác thải nữa, quá ít thông tin về thứ được phân vào dạng rác thải, nhưng trước đó kẻ gọi mình cũng đã nhắc qua chuyện chỉ mang những kẻ thực sự đủ khả năng, tức khả năng cao rác thải ở đây căn bản chính là những Veil cùng Vessel thất bại.

Cái bóng kia còn nhắc qua mình chuyện không nên mang quá nhiều đồ dạng vật chất vì ở đầu bên kia có những thứ tốt hơn gấp hàng trăm lần, nên vật chất không thể xếp vào hạng rác thải, nói đúng hơn là kẻ đó sẽ đưa mình vào hội kín là thật nhưng thứ được gọi là rác thải thì ông ta sẽ lấy hết.

Chắc nó có thể xem như là 1 dạng học phí chăng? Dù sao thông tin liên quan đến thành quả của mình mấy chục năm nay đều vào tay của hắc lâu cả, nếu có quan hệ vững với hắc lâu đến cấp độ này rồi thì không có lý nào lại không biết qua thành quả nghiên cứu của mình cả.

Rồi những Veil cùng Vessel thất bại cùng lắm chỉ có thể xem là thú vật trong lồng đơn thuần, nếu tính về sức mạnh thì hắc lâu có nhiều thứ mạnh hơn và đủ lý trí hơn nhiều nên chỉ còn duy nhất 1 khả năng đó chính là kẻ đó muốn thu đám này về làm vật thí nghiệm cho những dự án có liên quan.

Không thể ngoại trừ khả năng đây mới chính là mục đích thật sự của ông ta còn mình thật ra cũng chỉ là 1 vật phẩm đi kèm, không, với khả năng của hắc lâu thì cướp đồ của mình cũng chỉ vào diện muốn hay không mà thôi nên mục đích thực sự là mình.

Nhưng chỉ là học sinh thôi sao? Có vẻ như giá trị của mình trong mắt hắc lâu cùng những bên đối tác cũng chỉ ngang đó mà thôi, haiz, cố gắng cả đời người, giãy chết từ vực sâu của thế giới ngầm đi lên để có chút thành tựu, có điều chừng đó đối với những kẻ mạnh thực sự vẫn chẳng là gì cả.

Mà đừng suy nghĩ tiêu cực quá, đây cũng là cơ hội để mình vươn lên cơ mà, cái bóng kia đã nói tức là bên hắc lâu nói, mà hắc lâu lại chẳng có lý do gì phải nói dối 1 người như mình cả, hơn cả nhờ cơ hội gặp gỡ này mà mình mới thực sự nhận thức về vị thế của bản thân hiện tại.'

...

"Hừm, nhạt quá, quên cho bột canh rồi, nếu con muốn học nấu ăn thì bản thân con phải chăm chú vào nó cái đã, đồng ý là nấu ăn dễ nhưng trên đời này vẫn tồn tại những cá thể như mẹ con được nên đừng lơ là, ai biết được, lỡ như con sở hữu 'điểm mạnh' này từ mẹ con thì sao?"

"Nhắc lại là bố kéo con vào bếp, hơn cả con cũng mới 6 tuổi mà thôi, dù là con gái đi nữa thì việc học nấu nướng ở độ tuổi này cũng không phải chuyện 1 sớm 1 chiều được, hơn cả con là 1 Zork, không nhất thiết là phải đảm đương việc nhà, chỉ cần nắm đấm đủ cứng là được."

"Chính vì thế nên ta mới kéo con vào bếp, như con thấy rồi đấy, mẹ con hồi trước cũng y hệt con, tuy hiện tại cô ấy đỡ rồi nhưng lúc còn hoạt động trong thế giới ngầm thì nắm đấm của cô ấy căn bản là cứng hơn bất cứ ai, đến cả những vị thần còn sợ bị ăn cú đấm sấm sét đó. Truyện Hot

Nhưng thế giới vẫn luôn công bằng, mẹ con là 1 tồn tại đain diện cho cả 1 khái niệm, bà ấy cực mạnh khi khái niệm cô ấy đại diện cũng thuộc dạng quan trọng bậc nhất thế giới này, đâu phải tự dưng mà cô ấy hậu đậu đến vậy đâu, con nên rèn từ nhỏ đi là vừa, không đợi đến khi lớn thì không rèn được nữa đâu."

"Riley•Nora, em không có điếc."

"Mẹ con nghe thấy rồi kìa, thôi chạy ra chơi với cô ấy đi, cho con ngồi ở đây tiếp chắc trưa nay thà ra nhà cơm ăn còn hơn, mà nhớ rằng là ngày mai chúng ta sẽ nghiêm túc đấy nhé, chuyện gia chánh không coi thường được đâu, Artemisia vào đây con."

Đổi lượt, Mentha chạy ra trong tâm trạng vui vẻ còn Artemisia thì sắc mặt rầu rĩ bắt đầu bước vào bếp, dạy nấu ăn Riley đương nhiên sẽ dạy nhưng theo cậu thì mỗi đứa nên dạy mỗi khác, dạy Mentha nấu canh đầu tiên là vì con bé giống mẹ nó đi kèm với việc là 1 Zork tức nắm đấm và đầu đều cứng.

Còn Artemisia thì tuy là Zork nhưng không đến nỗi như Mentha, hơn cả con bé còn mang vài phần bản tính của Riley, đương nhiên không phải phần điên vì Sara với Naga thừa kế sạch rồi, thứ Artemisia có đương nhiên là phần cố ehem gắng của cậu.

Đương nhiên Artemisia cũng hiểu việc học thêm thứ mới chẳng bao giờ là sai cả, khác hoàn toàn so với cô em gái song sinh của mình, nhưng như đã nói, cả 2 mới chỉ có 6 tuổi, hàng ngày đi theo nhà Zork luyện tập đã mệt muốn đứt hơi với thể trạng của cả 2.

Đương nhiên khi về tới nhà thì cả 2 đều muốn dành khoảng thời gian này để nghỉ ngơi, vui chơi nhiều nhất có thể, chẳng có đứa bé 6 tuổi nào muốn tự hành hạ bản thân mình cả nên việc than thở khi Riley kéo cả 2 vào bếp để dạy nấu ăn trong giờ nghỉ giải lao của chúng là chuyện thường mà thôi.

"Mẹ không cảm thấy giận à?"

"Tại sao phải cảm thấy giận vì mấy lời nói của bố con cơ chứ?"

"Hừm, vì ông ấy rất hay đá xoáy mẹ?"

"Nhờ mấy lời đá xoáy đó nên mới có các con đấy, nói thật ra luôn thì mối quan hệ của 2 ta được phát triển 1 cách rất trẻ con, nhiều lúc ở bên ngoài nhìn vào thì sẽ thấy đôi khi giống 1 cặp thanh mai trúc mã 10 tuổi trêu chọc nhau thì đúng hơn, nhất là khi đúng là vậy thật.

Nhưng bố con chưa bao giờ nói sai đâu, mẹ thật sự rất hậu đậu, nói chung thì việc sinh ra quá lâu và dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện gần cả đời khiến mẹ gần như chẳng thể học được những thứ như khâu vá, thêu thừa các kiểu, nhất là nấu ăn.

Căn bản là vô vọng khi mẹ cố gắng học nó, thêu, may vá các kiểu cũng mất cực kỳ nhiều thời gian thì mới có thể học được và khi đã học được rồi thì lần đầu tiên mẹ cảm nhận được bản thân thực sự thành công, hay nói đúng hơn là tiến thêm 1 bước nữa trên hành trình tới với bố của con.

Lúc đó mẹ bắt đầu cảm thấy những lời nói vớ vẩn năm xưa của Akashic là đúng, tri thức thực sự là thứ duy nhất khiến những kẻ tồn tại quá lâu như bọn ta cảm nhận được sự hứng thú, lần đầu tiên yêu, lần đầu tiên học được may vá, lần đầu tiên biết về sở thích của bố con, v.v.

Tất cả chúng mang lại cho mẹ nhiều cảm giác thành công hơn bất cứ thứ gì từng làm, chiến thắng trước những anh chị em khác? Quá tẻ nhạt, đánh bầm dập những tên ở ngoài kia? Có cái gì khá hơn không? Tất cả đều quá tẻ nhạt, nó chỉ để lại cho mẹ 1 sự hụt hẫn cùng cảm giác chán nản hơn bao giờ hết.

Nhưng tri thức lại khác, con biết vì sao các vị thần lại thích thú trước chiến tranh cùng những sự kiện lớn hay không? Tất cả là bởi vì bọn họ khao khát diễn biến bên trong đó cũng như kết quả cuối cùng, liệu Herakles cùng Hades và Kratos có thành công hay không?

Liệu Olympus có sụp đổ bởi sự quyết tâm của 3 cá thể kia hay không? Liệu Hades có giải được nỗi ô nhục cho vợ hay không?, v.v, như con đã thấy rồi đấy, chỉ với 1 sự kiện đó thôi mà đã mang lại cho chúng ta không biết bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu sự tò mò rồi.

Đó chính là tri thức mà ta nói đến, bọn ta khao khát biết được nó và khao khát có được nó hơn bất cứ ai, chính vì thế nên việc học cũng chính là 1 thứ giúp bọn ta không quên mất bản thân mình là ai, là thứ gì sau khi sống trong 1 khoảng không vô tận, tồn tại qua vô số năm tháng.

Tri thức giúp bọn ta cảm nhận được rằng chính bọn ta đang sống chứ không phải đang mục nát qua từng ngày, từng giờ để lặp đi lặp lại các nhiệm vụ mà bản thân bọn ta phải làm, nên nhìn theo 1 hướng nào đó thì tri thức quả đúng là vũ khí mạnh nhất trong tất cả."

"Chỉ cần nắm đấm đủ cứng thì tri thức sẽ phải khuất phục."

"Đúng vậy, chỉ cần con đấm đủ đau thì dù là các học giả vĩ đại nhất cũng phải quỳ gối nhưng khi con nhìn lại hành trình mà mình đã đi và những thứ mà tri thức đã làm được thì con sẽ tự nhận thức được rằng vũ lực thực sự quá yếu ớt trong cái thế giới này.

Bắt đầu với con người, 1 chủng tộc gần như mất đi tất cả sau khi bị Giratina nguyền rủa nhưng như vậy thì sao? Với những tri thức đã tích lũy trong hàng triệu năm thì trong tay họ vẫn còn bó đuốc để dọa đi những thú vật nguy hiểm, vẫn còn vũ khí để săn bắt hái lượm, vẫn còn đầu óc để tiếp tục tồn tại và phát triển.

Hay Orc, ăn là tất cả, nắm đấm sinh ra là để dành lấy miếng ăn, đánh đấm giỏi, hồi phục tốt, tuổi thọ dài không tưởng nhưng vẫn liên tục học hỏi để phát triển, hiện tại đã là 1 trong những chủng tộc tân tiến nhất toàn thế giới với khả năng đi lại giữa các vũ trụ.

Kẻ yếu đến kẻ mạnh đều khát vọng tri thức, chỉ có kẻ ngu mới quên đi ích lợi mà nó mang lại cho không chỉ riêng ta mà còn là những kẻ đi sau ta, tri thức chính là thứ vũ khí mạnh nhất, tuy hiện tại vẫn chưa đạt tới được độ chín nhưng nếu các vị thần không tiếp tục phát triển thì sẽ có 1 ngày những món quà mà bọn họ ban tặng sẽ bị tri thức đè bẹp lấy.

Mà lời nói của mẹ cũng không phải vô căn cứ, minh chứng rõ ràng nhất là con người, giờ thì mọi hỏi con 1 câu đơn giản, trong 7 lục địa đã được khám phá thì con nghĩ lục địa nào mà con người trên đó mạnh nhất trong tất cả? 1 câu hỏi rất đơn giản đúng không?"

"Đúng ạ, đương nhiên là Hoenn region rồi mẹ."

"Tet tet, sai rồi, Hoenn thậm chí còn không mạnh bằng Galar đâu vì tại Galar có 'pháo đài di động' kia, đó cũng chính là mục tiêu của chủng kiến Chimera mà bố con vừa định ra trước đó, còn về lục địa mạnh nhất thì đến mẹ còn phải công nhận đó chính là Sinnoh."

"Sinnoh ư? Cũng có lý, đó là vùng đất tôn thờ các vị thần, cũng là thánh địa của rất nhiều các giáo hội tôn thờ các vị thần nên rất nhiều thứ liên quan đến thời đại thần linh vẫn còn tồn tại ở đó nếu vận dụng tốt những tạo vật được thần ban thì mạnh nhất vẫn đúng."

"Lại sai rồi, thứ mà con nói đến là nội tình hay căn cơ, lý do khiến Sinnoh mạnh nhất không phải bởi vì nó là mảnh đất tôn thờ các vị thần nhiều nhất mà là vì nó sở hữu nhiều học giả nhất, hay nói đúng hơn là các vu sư mới đúng, học giả thì gọi chung chung quá.

Vu sư là những kẻ tri cầu chân lý, bọn họ là 1 nhánh kế thừa lại từ nghề giả kim thuật sư, tuy đã sớm mất đi vòng tròn trao đổi đồng giá nhưng thứ mà bọn họ nghiên cứu được cũng không thể nào coi thường được, đối với họ thì chỉ cần hiểu rõ được vấn đề thì thần họ cũng dám giết.

Đương nhiên đây cũng chỉ dừng lại ở những lời nói suông do chưa có hành động thiết thực nào được làm ra cả nhưng những thành tựu mà bọn họ làm được là không thể coi thường được, hơn cả bọn họ cũng không phải là chưa giết qua cận thần bao giờ.

Đây là thành tựu mà hiếm có anh hùng nào trong quá khứ có thể làm được nhưng với bọn họ thì thứ mà bọn họ cần phải tìm chỉ là 1 đáp án, chẳng qua thời gian cần để đổi lại 1 đáp án đó không phải 1 đời người là có thể đủ, có điều kết quả là 5 cận thần pokemon đã nằm lại Sinnoh vĩnh viễn bởi bọn họ."