Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết

Chương 7




Triệu Phong không xa lạ gì từng khu vực, từng thương phẩm trong chợ pokemon của thành phố, vì hắn từng tới đây rất nhiều lần. Có khi nhỏ được bố mẹ dẫn tới, có lúc lớn hơn một chút hay tới thưởng thức, thầm mong ước một ngày mình sẽ là huấn luyện viên pokemon như bố mẹ.

Nhận được gia tài bố mẹ để lại, hắn từng cho rằng mình là kẻ có tiền, cho rằng mơ ước của mình rồi sẽ được thực hiện. Mãi cho đến khi hắn hiểu biết hơn, lần đầu kể từ khi bố mẹ mất, hắn dạo qua đây một mình, từ đó biết mình chỉ là kẻ nghèo. Không chỉ đơn thuần là nghèo, mà là quá nghèo! Khi đó hắn mới biết những vật phẩm liên quan đến pokemon đều cực kì đắt đỏ. Tuy hắn không hiểu tại sao, nhưng từ giá cả, hắn vẫn hiểu được nhà huấn luyện pokemon và người thường đã ở hai giai cấp, hai địa vị khác nhau.

Sau khi đi vào cổng chợ, hắn trực tiếp đi thẳng đến khu vực buôn bán pokemon. Đã quyết định từ hôm qua, hôm nay hắn không do dự. Hắn vẫn quyết định sẽ mua một con Weedle. Weedle chỉ là một loài pokemon sâu yếu ớt, cao khoảng 30 centimet, nặng khoảng 3,2 kg, toàn thân chúng là một màu cam vàng, chỉ có cái mũi và mấy cái chân ngắn cũn có màu hồng. Đỉnh đầu và cuối đuôi của Weedle còn có thêm gai nhọn. Thông thường chúng chỉ biết húc đầu tấn công đối thủ và chạy trốn. Một vài con Weedle hiếm hoi biết phun một chút độc, giá cả những con này đắt gấp nhiều lần những con không biết phun độc. Với một, hai chiêu thức nát đường cái, tính thực dụng và khả năng chiến đấu của chúng cực kì cùi bắp, 99% gia đình có điều kiện sẽ không để con cái của họ sử dụng Weedle.

Caterpie cũng chung số phận với Weedle, chỉ là số phận của nó càng thê thảm hơn mà thôi. Một con sâu nhát gan, chỉ biết chạy trốn, số ít biết húc đầu tấn công thì phải nói là chả ai cần dùng. Người không hiểu biết có thể bị dụ mua Caterpie với lý do Caterpie có thể phun tơ, người bán còn gạ rằng Caterpie có thể phun tơ bao trùm đối thủ, biến đối thủ thành một cái nhộng, mà nhộng thì chỉ có thể đứng im chịu đòn. Nhưng điều đó là sai sự thật, bởi Caterpie chỉ phun tơ bao trùm chính nó, nó chỉ phun tơ biến mình thành nhộng ngay trước khi tiến hóa thành Metapod, bởi đó là bản năng của một con sâu. Weedle cũng vậy, cũng phun tơ biến mình thành nhộng ngay trước khi tiến hóa thành Kakuna.

Khác với những khu khác, khu vực buôn bán pokemon trong chợ mười phần ồn áo, náo nhiệt. Nơi đây gần như thu hút 70-80% lượng người trong chợ. Nhìn liếc qua một cái là thấy đủ loại quần áo, trang sức, loại người.

Bên tai liên tục là những tiếng ồn ào, Triệu Phong cảm thấy đầu mình càng thêm đau. Khi sáng tỉnh dậy, đầu hắn không hiểu sao cứ đau nhói, tay chân cũng bủn rủn. Kì quái nhất là hắn còn nhớ rõ mồn một tất cả những gì xảy ra trong giấc mộng đêm qua. Đây đúng là kì lạ, dù gì từ nhỏ đến lớn, mỗi khi thức dậy sau cơn mơ dài, thường thường hắn đều quên sạch, chỉ biết là tối qua mình có mơ, chứ không nhớ rõ nội dung. Khá hơn một chút thì hắn còn nhớ được một, hai ký ức mơ hồ một mảnh, ví dụ như hắn nhớ mình có ăn kẹo, hay có đánh nhau, còn trước và sau những mẩu kí ức này thì trắng xóa, có cố gắng nhớ cũng nhớ không ra.

Triệu Phong dẫu cảm thấy lạ kì, song hắn không để ý gì nhiều. Với hắn mà nói, nếu giấc mộng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hiện tại của hắn, hắn sẽ không quan tâm. Nếu mỗi ngày đều xuất hiện một giấc mộng như vậy, sáng ra tay chân bủn rủn, đầu óc nhức nhối, hắn nhất định sẽ đi khám bác sĩ. Lúc ấy có thể bác sĩ có khả năng sẽ bảo hắn nên nghỉ ngơi nhiều, tập thể dục điều độ, bớt chơi trò chơi lại. Thậm chí bác sĩ sẽ phán đoán hắn bị ảo giác, tâm thần phân liệt, vân vân... cũng có khi.

Triệu Phong lặng lẽ vứt những suy nghĩ bay xa của mình, hắn bắt đầu đưa mắt đánh giá những món “hàng hóa”. Mỗi một tiệm thường thường chỉ bán hai, ba loại pokemon nhất định, hắn ít khi thấy những cửa hàng bán loại pokemon giống nhau nằm cách xa nhau. Họ làm buôn bán, nên kế thừa rất tốt câu nói “buôn có bạn, bán có phường”.

Cửa tiệm nào cũng nhốt đám pokemon vào trong lồng, nhìn chúng khá mệt mỏi, mặt ủ mày chau nằm yên. Nhân loại chưa từng nhân giống được pokemon, mà chỉ có thể bắt chúng từ hoang dã. Pokemon trong hoang dã có bản tính rất hung hăng, hiếu chiến, khó thuần dưỡng. Vậy nhưng pokemon ở đây lại rất ngoan, đều không tỏ vẻ hung dữ với ai, cũng không cố gắng phá lồng tìm tự do. Triệu Phong không ngây thơ cho rằng các vị chủ tiệm dùng phương pháp nhỏ nhẹ để đám pokemon hung dữ nghe lời như vậy, chúng nó chắc hẳn đã chịu nỗi đau về thân xác rất nhiều. Khi mua những con pokemon như thế, một là chỉ có thể mua về nuôi chơi như nuôi sủng vật, hai là phải cực kỳ cẩn thận, bởi chúng rất hận nhân loại.

Nói thì nói vậy thôi, chứ loài pokemon nào đang tự do, đột nhiên bị nhân loại bắt, biến thành cá chậu chim lồng, lại không hận nhân loại? Đây là cuộc sống hiện thực, quả pokemon chỉ dùng để chứa pokemon, mang chúng đi đây đi đó cho đỡ bất tiện và phiền toái mà thôi. Giống như mẹ Triệu Phong nuôi một con Butterfree, mẹ hắn không thể để một con pokemon nặng 32 kg đó đậu lên vai cho gãy cột sống của bà, Butterfree càng không có thể lực vô hạn mà bay mãi trên trời, cho nên quả bóng pokemon là lựa chọn tốt nhất. Trong thực tế quả bóng pokemon cũng không có tác dụng thần kỳ là hễ thu con pokemon nào vào đó, thì nó sẽ chịu phục, trở nên trung thành và nghe lệnh nhà huấn luyện. Một quả bóng làm sao có thể làm được chuyện thần kỳ là thay đổi suy nghĩ, cảm tình của một con pokemon?

Pokemon không phải là một loài động vật vô tri, chúng có tư duy của riêng mình, muốn thuần phục chúng là một công việc vô cùng khó khăn. Đâu thể nào chỉ dùng vài món đồ ăn ngon, vài lời ngon ngọt, dụ dỗ như dụ dỗ con nít mà có thể lừa gạt sự trung thành của chúng? Nếu như một con pokemon thích ăn ngon, may ra đồ ăn có thể tăng tiến cảm tình của hai bên. Nếu như gặp phải một con pokemon đầu óc không đủ dùng từ khi sinh ra, nhà huấn luyện chẳng cần dụ dỗ, tới dắt nó về là được. Vậy nhưng một con pokemon không có đầu óc như vậy, ngoài nuôi để trưng cho đẹp thì có thể làm gì?

Nhà huấn luyện là một công việc nguy hiểm, sự nguy hiểm của nó thể hiện ở ngay bước đầu tiên: thu phục pokemon. Đã từng có người tiêu diệt một gia đình pokemon, mang quả trứng pokemon của hai con pokemon xấu số kia về ấp nở, nuôi và huấn luyện. Đến khi con pokemon mồ côi kia phát hiện sự việc, nhà huấn luyện nọ bị nó giết. Tất nhiên việc con pokemon nọ làm sao có thể biết chuyện xưa của gia đình nó thì không ai rõ, người ta chỉ cho rằng nhà huấn luyện kia gieo nhân nào thì gặt quả đó mà thôi. Cũng từng có người mua một con pokemon có vẻ ngoài hiền lành từ một cửa tiệm về, khi ở trong thành phố, nó rất nghe lời người mua nó về, cho đến khi ra ngoài hoang dã, con pokemon này giết nhà huấn luyện rồi chạy mất. Cũng không thiếu thanh thiếu niên to gan mua những con pokemon có dã tính chưa được thuần hóa về, kết quả không nói cũng có thể tưởng tượng ra, đa phần sau đó không nằm viện thì cũng chết mất.

Từ vô số bài học xương máu, nhân loại mới tổng kết ra rằng muốn thu phục pokemon thì cần phải có kiên trì, đồng thời con người không nên tin tưởng hoàn toàn 100% vào pokemon. Dĩ nhiên có người từng đề xuất dùng biện pháp nào đó khống chế sự sống chết của pokemon trong tay, ví dụ như cấy mìn cỡ nhỏ vào đầu chúng, cho chúng mặc đồ có xung điện, tiêm độc vào thân thể chúng,... Đáng tiếc pokemon có chủng loại và năng lực cực kỳ phong phú, những biện pháp ấy gần như không thể áp dụng. Mặt khác, phương án này còn bị các nhà hoạt động pokemon lên án kịch liệt, các nhà hoạt động pokemon cho rằng hành vi đó là tàn ác, pokemon và con người có thể là bạn, có thể chung sống vui vẻ với nhau, chúng ta không cần áp dụng các biện pháp cực đoan như vậy. Dưới sự vận động của các nhà hoạt động pokemon, dân chúng kéo nhau biểu tình ùn ùn mọi nơi, khiến chính quyền không thể không thỏa hiệp. Và mãi đến tận ngày nay, đa phần nhân loại vẫn lấy biện pháp kiên trì lâu dài để xúc tiến tình cảm với pokemon.

Ngay từ những ngày đầu tiên học về pokemon, Triệu Phong đã được giáo dục kĩ lưỡng về vấn đề này. Vì vậy hắn rất thận trọng. Hắn chỉ đủ tiền mua một con Weedle, hắn phải lựa chọn đúng đắn. Chỉ cần một sai lầm, hắn có thể sẽ mất đi số tiền mà chẳng thu hoạch được gì. Xui xẻo hơn, hắn có thể tiếp gót những tấm gương không mấy tốt đẹp kể trên. Xác suất hắn tiếp gót là rất cao, bởi vì hắn mồ côi, ở một mình, có vấn đề gì thì chẳng ai giúp, hắn một mình lãnh đủ.

Lúc đầu Triệu Phong định mua một con Weedle bị thương khá nặng về. Một là vì giá nó rẻ hơn nhiều so với những con khỏe mạnh. Hai là khi chữa khỏi cho con Weedle này, có thể nó sẽ mang ơn hắn, qua đó bước đầu tiên thu phục sẽ thuận lợi hơn. Song hắn rất nhanh phủ định kế hoạch dở hơi này, bởi vì chi phí chữa trị pokemon không hề rẻ, nếu con Weedle nọ bị thương nặng, e rằng bán 10 người như hắn cũng không đủ tiền chữa. Một lý do khác là cho dù có được hắn giúp thoát ra khỏi tình cảnh u ám, có giúp chữa khỏi thương tích, con Weedle ấy chưa hẳn đã mang lòng cảm ơn hắn. Triệu Phong từng mang thù, hắn cho rằng hận thù là thứ khó mà có thể buông xuống. Pokemon có cách nghĩ của riêng nó, nó chưa chắc ngu ngốc vì được một người chữa thương mà vứt bỏ lòng hận thù với nhân loại. Nếu pokemon nào cũng ngu ngốc một cách đáng yêu như vậy, đến hôm nay nhân loại đã không cần dùng phương pháp kiên trì để xúc tiến tình cảm giữa hai bên.

Chỉ một việc chọn mua pokemon, một kẻ nghèo như Triệu Phong đã cảm thấy khó khăn chồng chất. Một bước thiên đường, một bước địa ngục. Mua đúng pokemon, cuộc đời tươi đẹp. Mua sai pokemon, cái giá phải trả sẽ là bao nhiêu? Ai có thể hiểu? Ai có thể dự đoán được? Chỉ có những người thực sự trải qua mới có thể hiểu được!

Triệu Phong chỉ có thể cố gắng, cố gắng dựa vào đôi mắt và lý trí của mình để lựa chọn của hắn sẽ là lựa chọn tốt nhất, để sau đó hắn không bước vào địa ngục.

Triệu Phong đi qua từng cửa hàng bán Weedle, cẩn thận quan sát từng con Weedle một. Lâu lâu hắn lại lấy một cuốn sổ nhỏ và một cây viết trên túi áo xuống, ghi ghi chép chép. Đôi lúc hắn dùng cây gỗ nhỏ nhặt ven đường chọc vài lần vào thân thể chúng, quan sát từng hành động, ánh mắt của chúng, sau đó ghi lại thật cẩn thận.

Hành vi của hắn khiến đám chủ tiệm nóng mắt. Hầu hết chủ tiệm trừng mắt nhìn hắn, dành phần lớn sự tập trung nhìn hắn như nhìn một kẻ trộm. Số ít còn lại có tính cách không mấy tốt đẹp, họ trực tiếp chửi đổng, hoặc hỏi thẳng hắn có mua hay không, rồi quát lớn: “Không mua thì cút”.

Bận rộn một ngày, trong cuốn sổ của Triệu Phong có hơn 20 con Weedle mục tiêu. Nhìn bầu trời dần tối, hắn bỏ về. Tối nay hắn định suy nghĩ thật cẩn thận để rút gọn mục tiêu còn 3 đến 5 con, rồi ngày mai quay lại chợ, hắn sẽ quyết định mua con nào sau. Nếu số may, ngày mai chúng hẳn chưa bị ai mua, sự lựa chọn của hắn sẽ có kết quả tốt hơn. Còn không, hắn vẫn sẽ quyết định chọn con mà hắn cảm thấy tốt nhất trong đám còn lại.