Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 15




Nếu như môn thiên văn học là một vũ trụ to lớn, thì thế giới mà chúng ta đang sinh sống chỉ là một tiểu hành tinh. Mỗi một con người sinh ra đã là một vì sao trên dải ngân hà, còn riêng em không cần làm gì cả cũng giống hệt một mặt trăng độc nhất, tỏa sáng giữa nơi đặc biệt đen tối này.

Cố Vấn Như vẫn là định nói khịa người ta: "Ngoài tình cũ không rũ cũng tới, thì chính là oan gia trong lúc mình đang không son không phấn thì liền tương phùng!!" Nhưng rồi cô bĩu môi mà cũng nhìn cậu ta một lượt từ đầu đến chân đánh giá, vẫn là cái gương mặt thèm đòn năm đó, kèm cái ánh mắt vô phong vô vị bất cần quan đời. Rồi phong cách ăn mặc chả có gì thay đổi nói tóm lại là...

Nói tới đây cô mới suy nghĩ lại, không nên đánh giá một người theo cái định kiến bản thân là "Tôi Chả Ưa Cậu." Như thế mãi được, đành phải khách quan một chút mà xem xét lại một nhân sinh tướng.

Tổng thể, hiện tại thật ra Thịnh Quân Hải đối diện có lẽ không được gọi là cậu trai nữa. Cô thở dài mà ngầm thừa nhận người trước mắt mình đã là một người đàn ông trưởng thành rồi. Gương mặt thì vẫn như vậy nhưng trên đó lại mất đi đôi nét bỡn cợt cục súc của thời thiếu niên. Thay vào đó lại toát nên một xíu hương vị thành thục của sự trưởng thành.

Nhớ lại nửa năm trước, mỗi lần vô tình gặp cậu ta, toàn là lúc cô đang ở bờ vực tuyệt vọng nhất. Ngước mắt lên ngó thì vẫn thấy cậu ta chỉ là một kẻ cao to điên cuồng không có gì bắt mắt, bây giờ nhìn thấy phong vị đàn ông này và cái lòng mèo đang phát ra âm thanh kia lại khiến cô hoang mang, đúng thứ quan trọng bây giờ là mèo. Thế là cô bắt đầu nghĩ thoáng lên: "Hmmm có gì mà trưởng thành, do mình quá lương thiện mới cho cậu ta một cái đánh giá tốt, với cả là người của hội yêu mèo thì cũng không tới nỗi đâu."

Cô mệt lắm lần nào gặp cũng đấu võ mồm với cậu ta riết cũng chán. Nên là định đưa trả lại quả bóng, rồi phần mình nên đi ngay và luôn, tuyệt đối không thèm ở lại đôi co làm gì. Nhưng thấy cái gương mặt bỡn cợt kia nhìn mình chằm chằm cô lại đổi ý trêu tức, cô rất nhanh nhẹn quay người ném quả bóng về phía xa, xong ba chân bốn cẳng chạy tránh Thịnh Quân Hải ra mà bỏ đi trốn cho kịp. Nhưng khốn khổ thay, đời có cho ai được toại nguyện bao giờ, cô chạy chưa được mười bước với cái cặp chân ngắn ngủn của mình. Đã bị cậu ta dùng năm bước nhỏ là túm cổ kéo lại, huống chi cái thang máy lại nằm kế bên cô có chạy bằng trời.

Thế là Cố Vấn Như đã tự mua dây buộc mình rồi, Thịnh Quân Hải cao một mét tám tám vươn tay ra đã nắm chặt áo cô từ phía đằng sau. Hình ảnh bây giờ hết sức buồn cười, cứ như một bộ hoạt hình Tom and Jerry vậy. Mèo đang dẫm vào đuôi khiến chuột muốn chạy cũng không chạy được. Thịnh Quân Hải khom người từ đằng sau, đưa mặt kề gần tai cô mà khiêu khích.

"Chân ngắn đúng là xinh xắn đó, nhưng não cô lại úng nước rồi nhóc ạ. Còn không mau đi nhặt lại bóng cho anh đây!"

Cố Vấn Như biết mình có mọc thêm cánh cũng khó có thoát thân, đành phải buộc lòng mà cam chịu cái cảnh như một người nông dân chất phát thật thà bị lão điền chủ lòng lang dạ sói đàn áp sức mạnh và quyền lợi này. Thịnh Quân Hải buông tay ra không giữ lấy áo cô nữa, vì biết cô nào dám chạy, anh khoanh tay trước ngực quan sát Cố Vấn Như lủi thủi đi lại hướng quả bóng mà cô đã ném. Cô nhanh nhẹn nhặt xong liền đưa tới tận tay anh, rồi đem cái giọng điệu đầy phẫn uất nghẹn ngào mà trào phúng, nói: "Đây của cậu đây, nhận lấy rồi bay về cành làm phượng hoàng đi, đừng có đứng đây cản lối người khác!"

Thịnh Quân Hải nhận lại bóng từ tay cô, anh ừ hử gật đầu như đang rất vừa lòng, lúc này Cố Vấn Như đã ấn xong thang máy đi xuống dưới. Mà bụng cô vẫn đang sôi trào lửa giận, đợi cửa gần đóng lại cô thò đầu ra làm mặt xấu, vừa le lưỡi vừa trợn mắt mà nói: "Đồ wibu lỏ chúc cậu đi cầu thang thì té uống nước thì sặc, ăn cơm thì nghẹn đến chết nhé lêu lêu."

Sau đó nhìn thang máy đóng lại, Thịnh Quân Hải mới dùng tay chạm vào ngực để cảm nhận trái tim đang đập liên hồi bên trong, cả người vô lực mà dựa vào tường cạnh cửa căn hộ nhà cô. Ánh mắt anh mơ màng tựa hồ hạnh phúc tới hồn bay phách lạc rồi. A Quả bên trong lòng, tuy đã được che đậy bằng một tấm khăn cho đỡ bị môi trường xung quanh làm sợ, nhưng nó vẫn đang khó chịu mà đòi ra ngoài. Anh cũng nên vào nhà rồi thế là đi tới cửa phòng mình ấn mật khẩu.

Theo những gì anh quan sát hôm bữa tại chỗ quản lý Ninh Hòa, hầu hết các căn hộ điều có thiết kế giống nhau. Trừ những căn dành cho những hộ gia đình tầm bốn người, sẽ có đôi chút lớn hơn và nhiều phòng hơn mà thôi. Thật ra cũng không có mấy khác biệt. Cái hôm Thịnh Quân Hải  nhờ chị gái Thịnh Nhã Uy sắp xếp mua vật dụng cần thiết nhìn qua thì thấy khá là ổn, đồ dùng thường ngày đưa đến không thiếu một món nào.

Riêng cái bàn pc của anh được chuyển tới thì phải để ngoài phòng khách, do phòng ngủ không đủ không gian. Không hiểu kiến trúc sự nào lại thiết kế phòng bếp to tới cỡ này nữa. Thịnh Nhã Uy đúng là một bà nội trợ siêu cao tay, cô sắp xếp đầy đủ chén đũa có có tủ lạnh máy giặt, máy hút bụi, mấy loại thức ăn tự động cho mèo và máy uống nước thông minh cũng đã để sẵn bên trong.

Chỉ có hai thứ dành cho A Quả này là anh đặt biệt dặn chị ấy chuẩn bị, còn lại tivi sô pha kệ tủ, giày dép, toàn bộ đều là chọn theo sở thích của chị ấy. Anh thì sao cũng được nhưng sợ bận quá không có thời gian cho A Quả ăn mà thôi. Anh vừa thả mèo ra, chăm chú quan sát thì thấy nó không hoang mang sợ hãi gì cho cam, nhưng có vẻ khá mệt do đi phải đường xa. Nó ưỡn ẹo không quan tâm đây là đâu, nhảy liền leo lên sô pha màu xanh đậm, được đặt giữa phòng khách rồi cuộn tròn mà nhắm mắt dưỡng thân.

Cố Vấn Như lúc này đang than trời trách đất, vừa mới qua nhà mới không lẽ lúc sáng cô vừa ra đường đã giẫm phải phân chó hay sao? Tính ra là còn chưa tròn mười hai tiếng nữa đã gặp phải kiếp nạn này. Tiền nhà cô cũng đã cọc sẵn hai năm, bây giờ không phải nói xin chuyển sang căn phòng khác là ông quản lý liền đồng ý đâu. Cô âm thầm lau nước mắt trong lòng, chỉ hy vọng cậu ta, cái tên ác bá đó làm ơn ở cách xa cô một chút. Tốt nhất là làm hắn ta chán ghét, để hắn tự chuyển đi khuất mắt cô luôn.

Ra khỏi tiểu khu là một con đường không quá lớn, bán đầy những quán ăn đủ loại. Có lẽ là họ chuẩn bị cho những người thuê nhà ở đây, lúc này Cố Vấn Như vẫn chưa biết nên ăn gì. Làm cả ngày bụng cô đã đói meo tới mất cảm giác từ lâu, giờ này chỉ còn đợi cơ duyên nào đưa đẩy chọn đại một cửa hàng mà thôi. Nghĩ tới đó liền có một mùi hương bay vào mũi cô, tuy mất cảm giác đói nhưng mũi vẫn hoạt động tốt.

Sẵn đang chán nên cô đi dạo một vòng xem sao, cuối cùng lại bị mùi hương thức ăn thơm phức dẫn đến trước một cửa tiệm có tên Niêu Cơm Ký Sự, và bên trong chỉ bán mỗi cơm niêu mà thôi, cô thiết nghĩ chắc chủ nơi này là một người rất có phong vị yêu thích kể những câu chuyện xưa. Cô nhìn xung quanh thì thấy bầu trời mới chập tối nên trong quán không có vị khách nào. Cố Vấn Như bước vào ngồi đại  một cái bàn đã lau chùi cẩn thận, nhưng vẫn không che giấu được vết của dầu mỡ của năm tháng.

Cô gọi hai phần đem về nhà, một cơm niêu lớn và một phần cho trẻ em. Cô còn cười thầm trong bụng, ông chủ nếu mà muốn thật sự kể chuyện cô sẽ quay lại khung cảnh này đăng lên cho cộng đồng mạng nhìn thấy, khung cảnh bình yên này. Nhưng không, mọi chuyện lại chẳng như cô đã nghĩ. Bà chủ nghe cô gọi món xong thì hét vào trong cho chồng mình nấu, còn bà thấy quán chỉ có mỗi cô là khách nên ngồi xuống bắt chuyện.

"Cháu là mẹ đơn thân sao? Bọn người Tây gọi là cái gì mà gu gờ mom ấy!"

Cố Vấn Như hiểu bà cô này là đang tọc mạch, mang danh hỏi thăm nhưng chẳng có ý tốt, hóng hớt xem có chuyện gì hay để đi buôn dưa lê. Thật ra cũng không có gì quá đáng nên cô vẫn lễ phép điềm đạm mà trả lời: "Chắc ý của dì là Single Mom ạ? Nhưng cháu không phải!"

Bà cô này bĩu môi hơi có hướng khinh thường phụ nữ chưa chồng đã có con, rồi bà ấy vẫn cố gặng hỏi: "Cháu không cần giấu cô làm gì? Không sao đâu, lần sau dắt bé nó tới quán cho cô xem thử. Nếu giống cháu chắc là xinh lắm."

Cố Vấn Như ruột gan bốc hỏa tới nơi, hỏi chơi chơi tọc mạch thì thôi đi, đằng này bà ấy còn làm cái vẻ mặt xem thường như vậy, nếu cô mà thật sự có con cũng không bao giờ dẫn tới đây, cô có nằm mơ thấy chỗ này cũng không đi nửa bước. Nhịn lắm Cố Vấn Như mới không nói mấy lời không hay ra khỏi miệng, dài rồi trả lời đính chính với bà cô: "Thật sự cháu chưa có con, bạn trai còn không tìm ra đây ạ."

Bà ta vẫn đôi co chấp nhặt với cô cho bằng được: "Thế cháu mua phần cơm nhỏ cho ai thế? Lại còn bảo không có!!!"

Cố vấn như bội phục chả có hứng đâu mà nói lý với bà ấy cái vấn đề này, cô chỉ mỉm cười: "Là mua cho con mèo nhà cháu, nhưng kiểu này chắc nó có ăn cũng thấy không ngon rồi."

Bà ta thấy mình sai rõ ràng ràng, nhưng vẫn mặt dày không biết xấu hổ mà đứng dậy nói thêm một câu: "Giới trẻ thời nay thật phí phạm, con người không có mà ăn thế mà mua thức ăn đem đi cho mèo!!!!"

Đúng lúc này ông chủ mang phần ăn cô gọi ra mắng bà cô kia: "Khách muốn mua cho ai ăn thì là quyền của họ."

Xong ông đưa đồ ăn qua cho Cố Vấn Như rồi cười ngượng hòa giải: "Cháu đừng quan tâm tới lời bà ấy nhé."

Cố Vấn Như ngoài mặt vui vẻ gật đầu tỏa vẻ không có vấn đề gì hết trơn á, nhưng lại nhanh tay lấy tiền trong ví ra nhìn bản giá được treo trên tường mà trả tiền. Cô bước vội ra khỏi nơi này rất nhanh, nhưng trong lòng ngầm khẳng định đã liệt cái quán ăn có tên Niêu Cơm Ký Sự này vào khu vực danh sách đen, tuyệt đối trừ khi chết đói mới bước vào lần thứ hai.