Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 21: Muốn Lột Sạch Ra




"Dậy đi nào, dậy lẹ lên nào mặt trời mọc qua đầu rồi bạn thân yêu ơi!" Tiếng chuông báo thức trên điện thoại vang bên tai đúng năm giờ ba muơi phút sáng. Thịnh Quân Hải lờ mờ thức dậy giữa mộng mị, tối hôm qua anh không hề ngủ đủ giấc, điều này rất là cấm kỵ của một vận động viên đặc biệt còn là cầu thủ như bọn anh.

Hiểu đơn giản là nó sẽ làm tăng nhịp tim khi vận động quá mạnh, ăn uống và ngủ nghỉ chính là nguồn gốc của sức khỏe mà. Đây là lần đầu tiên thức đến tận hai giờ sáng mà năm rưỡi anh đã phải thức dậy, anh vì nhóc con nhà bên mà vô tình phá vỡ đi nếp sống healthy. Nhưng không sao anh thấy ổn là sẽ ổn thôi, chỉ cần giảm cường độ tập hôm nay xuống, cho điều hòa với cơ thể không bị quá sức khi tập luyện là mọi chuyện lại đâu vào đó.

Đúng ra hôm nay lúc bảy giờ sáng anh sẽ có buổi huấn luyện, không thể trốn được do có cả phóng viên đài truyền hình tới quay một vài đoạn phỏng vấn. Anh đứng dậy khỏi giường, vào bếp mở tủ lạnh lấy ra một bình sữa bò, đã được chị gái Thịnh Nhã Uy chuẩn bị sẵn. Anh uống một lần gần hết cái bình một lít bốn. Phải uống cho bằng đấy mới đủ sức bắt đầu một ngày mới, thật ra anh cũng muốn ăn sáng nữa, nhưng mà trong tủ lạnh ngoài sữa và sữa ra chẳng còn cái gì.

Thịnh Quân Hải đánh răng rửa mặt xong, vơ đại đồng phục mùa xuân của câu lạc bộ Thân Hoa ra mặc vào. Xong anh đem thức ăn cho mèo đổ vào cái máy tự động và hẹn giờ cho nó ăn một ngày ba cữ, do hôm nay tới chập tối Thịnh Quân Hải mới về. Tuy để A Quả một mình ở nhà anh có hơi không yên tâm, nhất là qua nay nhiều chuyện xảy ra với nó, sợ mèo của mình bị stress thì rất mệt.

Vật bất ly thân của trên người anh chắc không phải là điện thoại hay là ví tiền, đơn giản hơn chính là quả bóng đang nằm trên ghế sopha ngoài phòng khách. Thịnh Quân Hải ôm quả bóng lên xong nói với A Quả đang nằm trên kệ tivi: "Bố đi làm đây, trưa ăn hạt đi là loại mày thích đó."

Mở cửa bước ra ngoài hành lang, khi đi ngang qua nhà của Cố Vấn Như anh dừng lại, chần chừ một chút rồi đặt bàn tay rảnh rỗi của mình lên cánh cửa. Cứ như là làm như vậy có thể cảm nhận được cô gái đang say giấc nồng đang ở bên trong, anh gạt đi nét bỡn cợt bình thường dịu dàng nói với cánh cửa lạnh lẽo, như thể hi vọng âm thanh có thể xuyên qua mà tới được bên cô: "Chào buổi sáng, nhóc chân ngắn!"

Vừa tâng bóng vừa đi đến gara, hôm nay anh muốn đi Ferrari cho nó tiện. Khi chạy xe tới cổng chung cư bác bảo vệ ấn mở cổng lớn cho anh, bầu trời lúc sáu giờ sáng vẫn tối đen, trên trời đầy những gợn mây như thể sắp có một cơn mưa lớn. Người bảo vệ tiến tới chào hỏi, bác ấy đang mặc một chiếc áo phao to màu nâu, cổ thì rụt xuống đôi bàn tay liên tục chà xát vào nhau. Có lẽ là hôm nay có đợt gió lạnh cuối đông đổ vào, cộng thêm trời âm u nên mới khiến người khác co rúm đến như vậy. Thịnh Quân Hải đã đi xa khỏi tiểu khu anh hỏi cái điện thoại đang để trên ghế phụ, do lúc nãy vào xe anh tiện tay ném nó cùng quả bóng ở đó: "Hey Seri hôm nay là bao nhiêu độ?."

Cái iPhone của anh bên kia sáng lên rồi trả lời: "Hôm nay là mười bốn độ, bạn ra ngoài nhớ mặc áo ấm."

Thịnh Quân Hải gật đầu,anh thầm nghĩ Cố Vấn Như lười như mèo, thế thì chắc cũng sợ lạnh như mèo nhỉ. Không khéo bây giờ cả người cuộn thành cái bánh chưng rồi. Nghĩ tới cô ấy anh lại vô thức vừa lái xe vừa cười: "Thật muốn bóc từng lớp vỏ của cái bánh đó ra xem bên trong đang ẩn giấu cái gì?"

-------

Cố Vấn Như đúng thật sự là đang cuộn tròn trong chăn, con mèo Tiểu Ngư bên cạnh rúc vào người cô. Cả hai ngủ tới mười một giờ trưa thì mới chịu thức dậy do cơn đói kéo tới, Cố Vấn Như mặc thêm một cái áo lông thỏ dài tới chân nhưng vẫn không hết lạnh. Cô âm thầm cảm thán thế là không thể ra ngoài mua thức ăn được rồi. Nhưng mà cô có hai vấn đề cần phải giải quyết gấp, cô đi ra ngoài lấy bịch thức ăn bỏ vào bể cho cá, dưới chân con mèo điên cứ "ngheo ngheo" vì đói mà gào lên.

Lý do đầu tiên làm cô đau đầu, đó là vừa chuyển tới không có số điện thoại của quán ăn nào hợp khẩu vị cả, thứ hai thiết lập quy định chung cư shipper chỉ được vào cổng rồi đứng phía dưới đợi cư dân nơi này xuống lấy đồ, không được phép vào bên trong. Sự việc nếu diễn ra như vậy, thì Cố Vấn Như có trốn cỡ nào cũng phải chạy xuống dưới nhận đồ ăn, cô bắt đầu hối hận khi chọn tầng cao rồi.

Nhưng đúng thật là hết cách, tuy có mì gói trong bếp nhưng do bị ám ảnh Thịnh Quân Hải hôm qua nên rất lười ăn món đó. Cô đành mở Google map lên chọn cửa hàng nào được đánh giá cao nhất thì ấn gọi số hotline, bảo họ giao thức ăn tới.

Xong xuôi cô ngồi nghịch máy tính, đợi hơn mười lâm phút sau, shipper gọi điện nói là đã tới. Cô định đi nhanh xuống nhận thức ăn xong thì bay một mạch lên tận đây, nhưng nhìn con Tiểu Ngư đang ngoe nguẩy cái đuôi vờn với hai con cá trong chậu lòng cô lại chưa nguôi được cơn giận, cô muốn bế nó theo xuống dưới cho chịu chung số phận đau đớn lạnh lẽo này. Nhưng nó như hiểu hết biểu cảm trên gương mặt cô, vừa bị ôm lên đã vô cùng chống đối mà vùng vẫy. Sau một lúc có lẽ nó hiểu việc này là vô ích nên đành im lặng cam chịu số phận.

Thật ra cô cũng không nỡ nói là giận, muốn cho nó chịu chút cực khổ của cái lạnh cho biết mùi, nhưng Cố Vấn Như vẫn nhét nó thật kỹ vào trong áo khoác của mình. Nhận hàng xong trong lúc đi lên mùi thức ăn của món canh thịt dê đang dậy lên trong không khí, cô đột nhiên lại nhớ tới A Quả của Thịnh Quân Hải kia. Không biết bây giờ em nó đã ăn sáng chưa? Có thật sự là không bị thương ở chỗ nào không.

Quan tâm thì quan tâm nhưng nhớ tới cái mặt con sen của bé mèo xinh đẹp đó, Cố Vấn Như vẫn từ chối cho ý kiến. Cô không hề ưa cậu ta nên cũng chẳng muốn thân thiết thêm chút nào. Cô xem bé mèo nhà kế bên thành ánh trăng sáng chỉ có thể nhớ tới rồi ngắm chứ không thể chạm vào, còn về chủ nhân của nó Thịnh Quân Hải trở thành đầu trâu mặt ngựa cản bước cô ngắm ánh trăng.