Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 34: Lây Bệnh Tự Luyến Rồi




Bức tranh treo trên tường, và một trận chiến tranh sẽ đẹp nhất khi nhìn từ một khoảng cách. Thịnh Quân Hải trước khi lên máy bay anh có đăng một dòng trạng thái, đập nát cái tin đồn bản thân thích con trai kia, tức giận đến mức bóp nát chai nước trên tay. Đám đàn em ngồi bên cạnh ríu ra ríu rít nói cho anh biết cái lời đồn thất thiệt này bắt nguồn từ cái vị trí mấy quản lý.

Nheo mắt thật nghĩ kỹ dạo này trong Thân Hoa, người duy nhất bị anh làm cho bật khóc phải xin nghỉ mấy ngày, chỉ có một mình Ngô Kỳ Anh mà thôi. Hứa Hàn Minh khó chịu cảm thấy không vừa lòng, cậu ta cứ đòi tố cáo chuyện này lên quản lý trưởng, đuổi việc cô ta cho mọi thứ yên ổn sớm thì càng tốt. Lời còn chưa kịp nói, liền bị đội trưởng Cao Thịnh Luân dùng tay mà tát bôm bốp vào đầu bọn nó, cho chừa cái tính hơn thua.

Anh ấy ra dáng một người lớn, lời nói nghiêm túc, nặng giọng khuyên nhủ: "Còn nhỏ không lo luyện tập mà cứ ở đây nói mấy cái lời gây mất đoàn kết, ngồi im trước khi tôi phạt!!"

Thịnh Quân Hải nhìn thấy hết và nghe không sót câu nào, anh thừa biết cô ta là giận quá hóa liều, muốn chỉnh anh một phen. Nhưng mà em ơi, anh đây đã đi trong bụng em rồi nhé, Thịnh Quân Hải lấy điện thoại trong túi quần ra. Anh ngồi ung dung bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, tay liên tục ấn chữ đăng một dòng trạng thái trên trang cá nhân. Dễ dàng đạp tan nát hết mọi tin đồn vô căn cứ, đương nhiên có thêm mục đích, vã cho con ả ăn không lại nói có kia, để ả hiểu tường tận anh không dễ mà chạm vào.

"Cứ việc bới móc, cứ thoải mái kiểm tra tất cả mọi thứ... Tôi đố các người có thể tìm ra được một cái bóng, vì tôi đã giấu cô ấy vào tận trong tim mà.

-----

Nghịch điện thoại ngó Tiểu Ngư ngấu nghiến xong cái đĩa, cô mới mở cửa định qua nhà Thịnh Quân Hải cho A Quả ăn. Nhưng chả hiểu con mèo điên nhà mình, nó là ghen tị hay là lên cơn mà đột nhiên liều mạng muốn chạy theo cô. Cố Vấn Như với nó ẩu đả đại chiến 300 hiệp, tới nổi cô phải vứt nó vào phòng ngủ, đóng cửa lại nó mới không chạy theo phá hoại được nữa, cô thấy tiếng nó cào cửa rồi la làng trong đấy thì cười khẩy đầy đắc ý: "Bổn cung què chứ không phế nha mạy, im lặng mà sám hối đi. Đừng hòng mà qua bên kia ăn hiếp A Quả ngoan hiền nhé!!!"

Cố Vấn Như thấy mình đi nhiều quá riết chân gần như mất cảm giác đau rồi, bây giờ nên chuẩn bị tâm lý nếu lỡ mà nhìn thấy cái ổ chuột của tên kia, ngừng tim do bất ngờ bật ngửa xỉu thì khó cứu. Cô đọc nhẩm mã số được ghi ngay ngắn trên tờ giấy, "130511."

Thuận miệng đọc ra, ngày mười ba tháng năm, xong đảo ngược lại, tháng năm ngày mười ba? Cố Vấn Như đột ngột dừng lại, cô ngờ ngợ ra gì đó, đôi mắt mơ màng mà trợn lên: "Nà Ní giống ngày sinh mình thế, ủa ủa ngày mười ba tháng năm nè đúng không??"

Cố Vấn Như đứng chết trân tại chỗ trầm ngâm hết mấy phút, cô cẩn thận nheo mắt nhìn lại số 11 phía sau đuôi, lúc này nới dám thở hắt ra một hơi, cười mỉa mai dùng tay tự cốc đầu mình: "Ây da, nói chuyện với cậu ta riết mày cũng lây bệnh tự luyến rồi tỉnh lại nào!!" Thậm chí cô còn vỗ bôm bốp vào mặt, khiến mình bớt ngộ nhận mấy thứ tào lao.

Cô bất đắc dĩ, hơi e dè đứng trước căn hộ 509 ấn pass,  lòng vẫn đang bận phân tích, nếu là ngày sinh của mình thì năm sinh sao lại là 11 được. Thật là, đây ảo giác rồi, cô thầm phỏng đoán, chắc cái tên xấc xược kia lấy đại ngày rồi trùng hợp thôi, cũng không có gì khẳng định được mấy số vớ vẩn kia là gì đâu chứ. Thấp thỏm bước chân vào nhà, một mùi hương nước hoa nhàn nhạt của đàn ông lập tức phả vào trong mũi cô.

Cố Vấn Như cởi dép xong, lịch sự nhón chân đi vào nhà, cô không quên dòm giáo dác xung quanh đánh giá một phen. Căn phòng này bố trí nhìn sơ thì khá giống nhà cô lắm, nhưng trang trí thì... Nói tới đó cô im bặt lại lời, mắt phát sáng mà phi như bay tới cái bàn pc được đặt giữa phòng khách, biểu cảm trên gương mặt vô cùng phong phú, pha đầy nét mơ ước: "Trời ơi hàng khủng, móa ơi đẹp quá cái này mua bao nhiêu nhỉ? Tên kia giàu quá đi thôi!!"

Cô cẩn thận, dùng tay nhẹ nhàng sờ vào mọi thứ: "Nhìn con chuột này xem, nó còn hơn cả mạ vàng nữa, ôi trời ơi cái bàn phím cơ toàn hình ảnh anime thế này, đẹp quá đi!!"

Cố Vấn Như thích tới quên mất mục đích mình tới đây để làm gì luôn, cô mang nét tò mò cứ đứng im như tượng ở đây. Miệng không ngừng cảm thán khen nức nở, rồi lại thở dài bĩu môi, tên kia xài thật không biết quý trọng gì trầy vỏ cpu mất tiêu rồi kìa. Càng nhìn thì tim càng đau, thế là cô dứt khoát làm xong chuyện rồi về nhà ngủ bù cho rồi.

Cô quan sát thấy thực tế một người con trai độc thân như vậy, sống cũng rất tươm tất gọn gàng sạch sẽ, cô thắc mắc không biết là cậu ta tự làm, hay có ai đến dọn dẹp giúp không nữa. Cái máy chạy bộ bên kia, những cục tạ nặng trịch, để cả một đường đi, ngầm cảm thán trong lòng "Coi bộ chăm chỉ lắm đây." Cố Vấn Như đổi hướng, đột nhiên bị dọa cho hết cả hồn. A Quả nó đang ngồi hiên ngang, ở cái thanh chắn ngoài ban công, ôi thề với chúa trái tim cô lúc này đã muốn rớt ra ngoài.

Cô phi như bay tới dùng đôi tay nhanh nhẹn chụp được nó, trước khi vào trong còn cẩn thận kéo cửa lại. Bây giờ trái tim treo lên mới hạ xuống được, cô thầm mắng Thịnh Quân Hải: "Tên này bị đần rồi, nuôi mèo mà không lắp rào chắn ban công và cửa sổ cơ chứ???"

Cố Vấn Như hoàn hồn lại đặt con A Quả báo thủ xuống sopha, nó ngước đôi mắt xinh xắn lên nhìn cô, cô cưng chiều yêu thích quá trớn, đứng sờ nó tới tận mấy phút mà quên nhiệm vụ. Sau đó cô mới thở dài ngán ngẩm, lủi thủi đi tìm cái khay đồ ăn của mèo, nghĩ thầm nhà của tên này toàn là thứ dễ làm người khác xa đọa quá vẫn là nên nhanh chóng một chút. Bắt gặp máy ăn tự động cạnh tủ lạnh, nhưng hạt trong đó thì không vơi đi chút nào.

Cô bận rộn, tìm mãi mà không thấy cái gì nhìn giống thứ có thể đựng, thế là lấy đỡ một cái chén trên kệ bếp rồi cẩn thận đổ thức ăn vào xong đưa lên tới tận miệng A Quả. Khóe miệng vô thức cong lên thành một nụ cười ngọt ngào, ngắm nhìn bé mèo vừa dễ nuôi, lại dễ thương như này làm lòng người khác mềm nhũn ra. Cô thậm chí còn đợi nó ăn xong, mang bát đi rửa rồi mới trở về, trước khi đi cô còn tọc mạch mà mở tủ lạnh xem thử coi có thứ gì thú vị không.

Tặc lưỡi chán nản, phỉ báng tên này thật khô khan, ngoài mấy loại sữa có đủ mùi vị ra, thì không hề có thêm một thứ gì có thể bỏ vào miệng luôn: "Đàn ông nhà này thật quá là vô vị rồi!!" Cố Vấn Như sau đó rời đi một cách nhanh chóng, cô không hề  biết được con mèo nó cũng nhảy xuống đất, cố ý muốn chạy theo bước chân của cô.

A Quả nó không thân thiện với bất kỳ ai cả, lần trước nó chịu nằm im cho Cố Vấn Như sờ chỉ là do bị hăm dọa. Thế mà bây giờ nó là tự nguyện 100%, do mùi vị trên người cô khiến nó cảm thấy an tâm. Chuyển tới đây hơn hai tuần, ngồi ngoài ban công nhìn con mèo điên nhà hàng xóm riết cũng đã quen mùi, hiện tại đột nhiên cửa bị đóng lại khiến tâm trạng nó không được tốt.

Cố Vấn Như mới về nhà rửa tay chưa được mấy phút, cô định ngả người nằm trên sopha mà đóng ổ, thế nhưng đột nhiên bị tiếng "Meo Meo" làm cho choàng tỉnh, cô cứ nghĩ là con Tiểu Ngư lại phá cái thứ gì. Cô ngó mãi thậm chí nhìn thẳng ra ban công, thắc mắc không hiểu chuyện mô tê răng rứa, rõ ràng mèo của mình đang im lặng đu trên cái rào chắn không hề nhúc nhích, cô thấy nói với tiếng đầu ra: "Làm mèo chán quá muốn làm khỉ sao?"

Sau một lúc âm thanh "Meo Moe" lại phát ra, cô tiến lại nhìn Tiểu Ngư xem nó có phải bị kẹt trên đó mà không xuống được không? Nhưng con mèo điên này thấy cô lại gần thì nó bất ngờ nhảy ngược lại vào nhà, đứng trước bức tường ngay phòng khách mà quay vòng tròn. Âm thanh lại phát ra, Cố Vấn Như bị dọa cho hết hồn. Lúc này cô đoán ra rồi là A Quả bên kia chứ không phải là Tiểu Ngư ở đây.