Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 48: Nha Sĩ Chuyên Nghiệp




Cũng chỉ những người chưa từng hiểu tổn thương mới dám nói, nỗi đau nào cũng sẽ biến mất. Hôm nay lúc ăn ké mì ly ở nhà Cố Vấn Như, anh đã đề cập chuyện cô nên hạn chế không được lảng vảng ở công viên nữa, chỗ bọn nhóc kia hành sự không hề có camera. Nếu lỡ có chuyện gì thì giống hệt lần trước xui rủi không ai kịp tới cứu thì mệt. Cố Vấn Như nhớ lại cái lần trong hẻm nhỏ kia, cô sợ muốn phát điên lên thì tất nhiên sẽ nghe lời của anh khuyên không bén mảng tới nữa.

Khi bầu trời đã nhá nhem tối, ông mặt trời trên cao đã tan làm từ lâu, Thịnh Quân Hải bên đây trang bị cẩn thận kỹ lưỡng tới mức đến cả người nhà sợ cũng không nhận ra anh. Sau đó anh lấy một cái bịch nilong màu đen, cẩn thận lấy mấy chai rượu trắng để sẵn trên bàn đặt vào trong, đây là kiệt tác hôm nay anh đã cất công lái xe đi rất xa để mua về. Tâm lý rất vững điềm nhiên lấy bao tay mang vào, xong anh mới mở cửa chuẩn xác canh lúc không có ai mà đi thang bộ ra khỏi tiểu khu chung cư.

Quả nhiên như đã đoán không lệch đi một cái gì trong kế hoạch, đám trẻ ranh kia đúng thật là cứ tan học là sẽ đến đây, cứ như xem hai cậu bé đang cởi bỏ quần áo trên người thành bao cát để luyện tập, cho giảm bớt căng thẳng học tập áp lực vậy. Thịnh Quân Hải lửng khửng vác cái túi đựng rượu trên lưng, anh cố ý đi lảo đảo rồi va vào một thằng nhóc đứng giữa đường trong cái đám học sinh ấy.

Thằng kia đang đứng thì mất đà chao đảo té xuống đất, cả người nằm bên cạnh mấy hộp sữa bị giẫm đạp đổ hết ra nền đất. Thấy đồng đội của mình ngã chổng vó, nhưng cái đám còn lại thì như được dịp vui lắm, ôm bụng cười sặc sụa. Cái tên bị té tức giận chống tay xuống nền đất toàn sữa bẩn, dừng sức rồi đứng dậy, cố gắng dùng chân mà đạp vào người Thịnh Quân Hải đang giả bộ say sỉn ung dung xem kịch kia.

Thế là anh đạt được ý định của mình, nâng tay còn nhanh hơn cả tốc độ trở mặt của Cố Vấn Như anh mạnh mẽ giữ lại cái chân của thằng nhóc kia. Anh cẩn thận khom người đặt bọc nilong xuống nền đất trước rồi bâng quơ nói đùa khiêu khích: "Này cậu học sinh tôi xin lỗi nhé, nóng tính thế này là không có được đâu!"

Lời nói ra hòa nhã nhưng động tác của anh thì dửng dưng như đang ăn thịt gà bẻ ngược chân nó lại, khiến cậu ta đau đớn kêu oai oái, cái đám còn lại lúc này thấy tình hình hơi lạ nên cũng xông lên định xử anh một trận cho ra hồn. Bọn nó tất nhiên không dám đụng tới người lớn, nhưng mà Thịnh Quân Hải bây giờ lại đang đóng vai kẻ say xỉn, chẳng có ai cấm cản đánh kẻ say hết tất nhiên bọn nó rất sẵn lòng. Chỉ có cô bé xinh đẹp có gương mặt thiên thần kia là thấy chuyện này có cái gì đó không ổn nên ra sức ngăn lại: "Đủ rồi đừng có làm bậy!"

Nhưng chẳng ai nghe lời cô hết, bọn nó lửa giận bừng bừng chạy lên một lượt lại đúng ý anh, thế là Thịnh Quân Hải không nương tay, nể tình gì toàn bộ đều xem thành rác mà xử lý nhanh chóng. Trước đây rất lâu anh từng lập ra một quy tắc, có đánh nhau cũng không được dùng tay bẻ răng đối phương nữa. Thở dài nhớ tới cái vẻ mặt sốt ruột ăn không ngon ngủ không yên của cô gái mình yêu, anh bất giác cau mày ngoại lệ sẽ tạm thời phá đi cái quy tắc.

Anh nhìn cái thằng to con nhất trông có vẻ là đại ca chỉ thị cái đám này, nó rất hung hãn bị đánh đến mũi cũng lệch qua một bên nhưng vẫn mạnh miệng ngoạc mồm chửi rủa . Thịnh Quân Hải dùng ánh mắt áp bức nhìn nó rồi bóp hàm để nó mở miệng to ra, lúc đeo găng tay khiến anh khó mà bẻ được răng thế là anh dùng tay kéo miếng che miệng mình, cũng mạnh mẽ kéo phăng một bên găng vứt xuống đất. Tiếng cười lạnh lẽo phát ra sau lớp khẩu trang, anh đưa hai ngón tay vào trong hàm dùng sức vặn một tiếng "Rắc" vang lên, thằng nhóc này đau đến mức bắt đầu run rẩy mà hét.

"Ahh... Ahhh... D dừng lại đừng đừng bẻ nữa mà!!"

Thịnh Quân Hải chỉ tay qua hai đứa trẻ đang không mặc quần áo, co rút vào nhau cố gắng tìm kiếm sự an toàn, anh muốn cảnh tỉnh: "Thế nào cảm nhận về sự bất lực đau khổ này có vui không?"

Những đứa xung quanh tái mặt cả kinh trước cái cảnh đáng sợ kinh tởm , từng cái răng bị bẻ gảy vứt ra đất máu chảy không ngừng, tên cầm đầu dù có vùng vẫy khóc lóc cầu xin tới đâu cũng đều không lay chuyển được lòng vị tha của tên hung thần trước mắt. Bọn nó bây giời chỉ muốn quay đầu, rồi bỏ chạy thật nhanh khỏi nơi đây. Nhưng không người kia cứ như đoán trước được cái lối suy nghĩ non nớt này, lúc nãy khi hai bên giao chiến anh cứ nhầm vào chân phải mà đánh hết sức, hiện tại đau nhức tới nổi không đứng dậy được đoán chừng không bị nứt xương đùi cũng bị gãy xương chân.

Thấy Thịnh Quân Hải đã bẻ gần hết hàm răng trên của tên đại ca, có vài đứa trong đám bắt nạt đã cố gắng ngồi dậy rồi quỳ xuống xin tha thứ: "Chú ơi chúng cháu sai rồi, làm ơn đừng đừng làm như vậy chúng cháu không dám nữa!"

Thịnh Quân Hải đâu có quan tâm bọn này nói nhăng nói cuội chuyện gì đâu, anh mặc định luôn lúc này phía dưới toàn là loài chó ở xung quanh mình, thế là anh tiến tới nắm đầu một thằng bóp miệng nó bẻ một cái răng ra, cảm giác lúc này mới thật điên cuồng hả lòng mát dạ, tinh ranh nói với đám còn lại: "Xếp hàng đợi nhổ răng miễn phí nhé, sau đó lại đằng kia dập đầu cho ông!"