Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 55: Sợ Cái Gì Có Tôi Ở Đây




Thịnh Quân Hải mất hai tiếng để gieo cái hạt giống cây leo gì đó xuống xong, anh chậm rãi thở dài, nào là phải dưỡng ẩm đất rồi vệ sinh sạch sẽ cái ban công mới dám cho hai con mèo ra ngoài chơi. Mồ hôi đã đổ ướt cả cái áo thể thao màu xanh dương anh đang mặc, anh định mở cửa về nhà mình tắm một phát cho mát mẻ rồi mới quay lại ăn cơm. Đi thẳng ra ngoài mới vừa nắm lấy cái tay cầm cửa Cố Vấn Như bên trong đã nói vọng ra: "Lấy cái dép lê của tôi chặn một khe hở, bây giờ tôi bận lắm lười chạy ra!"

Thịnh Quân Hải không quan tâm mấy cái lời vô tri của cô, anh đóng cửa một cái rầm hiên ngang mà rời đi. Chẳng phải anh không muốn làm như vậy cho tiện, chỉ là phòng 506 bên kia hành lang tạo cho anh cảm giác nguy hiểm khó chịu, trước khi xác nhận được con ả bên kia có mục đích gì, thì anh sẽ dọa cho con nhóc nhà mình sợ một trận để né cô ta ra cái đã.

Gần một giờ chiều cả hai mới ngồi xuống cùng nhau dùng bữa, có lẽ khi họ bình bình lặng lặng như bao người, chắc là lúc bận nhai thức ăn như thế này. Thịnh Quân Hải dạo này rất hay giúp rửa bát sau bữa cơm, còn cô sẽ đứng bên cạnh cẩn thận tráng từng món đồ anh đưa qua dưới vòi nước, sạch sẽ sà phòng thì úp lên kệ như hàng mới tinh. Công việc của anh đã xong nên vươn vai hiên ngang đi ra ngoài phòng khách, sẵn tiện lấy nữa cái bánh ngọt trên bàn cô chuẩn bị cho mình, vừa lúc ung dung cất bước qua cái tủ chưng bày của cô, anh buộc miệng: "Ồ bé waifu của tôi cậu giữ kỹ thật, tôi hiện còn có thêm Denji và Aki để tôi tặng cậu thêm cho đủ gia đình nhé!"

Cố Vấn Như lười trả lời, cô lẩm bẩm đủ một mình nghe: "Người này cũng quá tự nhiên đi, chúng ta chỉ có quan hệ người nấu và người ăn cơm hai tháng thôi, còn muốn tặng mô hình Aki cho tôi..."

Dọn xong trong bếp cô mới ra ngoài tiễn khách, nói mình còn phải học vẽ. Thịnh Quân Hải lại giả vờ không hiểu học vẽ để làm gì, anh chọc cho cô giải thích cho mình nghe thêm một lát, bây giờ mới hài lòng quay về nhà leo lên máy chạy bắt đầu luyện tập cơ chân.--------

Sáng sớm ngày thứ hai Cố Vấn Như vì tối qua live tới tận khuya, nên cô ngủ mà không nghe thấy tiếng báo thức cứ reo mãi ở bên cạnh, cho tới khi Tiểu Ngư nó lại thấy phiền nhảy lên bụng cô như mọi lần thì cô mới cuống cuồng lên chạy đi làm vệ sinh cá nhân. Thậm chí còn không kịp ăn sáng cô gấp gáp chỉ kịp đổ thức ăn sấy khô lấy bên nhà hàng xóm cho mèo ăn trước, hớt ha hớt hải cô cắm đầu mà chạy vào thang máy.

Đồng hồ trên điện thoại hiển thị là tám giờ kém năm phút, nếu không nhanh lên cô sẽ trễ ngay cái buổi điểm danh ngày đầu tiên. Ông trời cư nhiên còn làm khó cho Cố Vấn Như mấy phần, bây giờ là giờ cao điểm nên không thể nào gọi bắt taxi qua app, lao ra khỏi thang máy không biết là duyên hay là nghiệp, cô lại đụng phải Thịnh Quân Hải đang ôm trái bóng sau buổi luyện tập buổi sáng.

Mắt cô sáng lên như vớ được sợi rơm cứu mạng, cô quên hết bản thân mình từng nói sẽ cách xa cậu ta trước khi trái tim này lại động tâm. Cô lao tới dùng đôi tay của mình nâng cái bàn tay to lớn của anh lên, gương mặt vô cùng thành khẩn nói: "Cậu Cậu đưa tôi đến trường với... Được được không?"

Thịnh Quân Hải nhìn cô thở hồng hộc, gương mặt xinh xắn ửng đỏ lên vì gấp gáp, anh gật đầu rồi để cô tùy ý kéo cái người nặng hơn 80 cân về phía gara bãi giữ xe. Cố Vấn Như gấp muốn chết đã đành, cái tên đằng sau cứ dửng dưng như vậy nên cô vẫn chứng nào tật nấy thẳng chân đá vào chân người ta hỏi: "Xe ở đâu??"

Thịnh Quân Hải làm bộ làm tịch đau đớn, chỉ tay về phía bên góc trái trong cùng. Thật ra Cố Vấn Như may mắn hơn những gì cô tưởng, Thịnh Quân Hải ra ngoài tập thể dục vừa hay lại vơ đại cái áo khoác hôm qua, có để sẵn cái chìa khóa chưa kịp lấy ra, trước mặt hai người bây giờ là chiếc motor phân khối lớn và cái xe quá là gây chú ý cho người bị bệnh.

Cố Vấn Như nhớ rõ Thịnh Quân Hải chỉ có một cái nón bảo hiểm nên cô đành dùng phương pháp loại trừ chỉ chiếc Ferrari kế bên. Thịnh Quân Hải nhún vai vẫn tỏ cái thái độ vân đạm phong kinh mở cửa chiều ý người đẹp, hai người đã yên vị trên xe xong xuôi. Cô mới lấy đồ make up chuẩn bị sẵn trong balo ra cẩn thận sử dụng, Thịnh Quân Hải lườm cô: "Cậu đi học hay là đi diễu hành vậy, sắp trễ tới nơi còn tranh thủ làm cái việc này!"

Cố Vấn Như liếc mắt qua đánh giá cậu ta từ đầu xuống chân cô tặc lưỡi, trào phúng: "Như cậu một màu thế thì tốt à, đi đâu cũng chỉ có một dạng quần áo nhìn riết mà phát chán!"

Thịnh Quân Hải nghe vậy anh cười cười, nghiêng cổ qua lại tạo ra tiếng kêu rốp rốp, anh chăm chú nhìn đường để dừng đèn đỏ trả lời: "Đàn ông cũng phải chia năm bảy loại chứ, lời cậu nói làm trái tim tôi đau quá, nó đang bị mấy vết xước đây này."

Cố Vấn Như làm ra vẻ mặt khinh thường có quỷ mới tin được tên đang lái xe kia, tay vẫn đánh son nhưng mắt cô trợn lớn: "Ồ thế à, thật tình cờ tôi có bịch muối trong tay."

Đi siêu xe đến trường đúng là tạo điểm nhấn không cần thiết, thậm chí những cô cậu sinh viên bước ngang qua vì hiếu kỳ đã dừng lại hóng hớt, khiến căn bệnh hướng ngoại cô độc của Cố Vấn Như đùng một cái bộc phát ra. Cô đột nhiên lại không muốn xuống xe nữa, cứ ngồi im ở đó lặng lẽ gục đầu nhìn đôi giày trên chân. Thịnh Quân Hải nheo mắt quan sát cô gái nhỏ đang co rút người trên ghế phó lái, anh hiếu kỳ nhòm người qua giúp cô tháo giây an toàn. Động tác thân mật quá mức này, đột nhiên làm cô hoàn hồn.

Cố Vấn Như vô tình nghiêng đầu qua, hai đôi mắt không hẹn mà chạm nhau, tuy anh đang làm ra bộ dáng hất cằm kiêu ngạo. Chỉ thế thôi cái xúc cảm rung động lần trước, cô từng tự vấn là hãy cố xóa đi trong tâm trí mình, bùng nổ một phát lại quay trở về. Thịnh Quân Hải đưa tay lên đầu gỡ cái nón lưỡi trai xuống thẳng thừng đội lên mái tóc hime xinh đẹp của cô, dõng dạc ngang ngược nói lời trấn an: "Sợ cái gì ai dám nhìn cậu tôi giúp cậu móc mắt hắn ta nhé!!"

Cố Vấn Như hít sâu vào thở ra, cô lấy hết cam đảm bước xuống xe trong trong ánh nhìn của rất nhiều kẻ đang xì xầm bàn tán về sự khoa trương này. Nhưng cô vẫn còn một thắc mắc nên cúi đầu nghiêng người hỏi ngược vào trong: "Cậu biết tôi có bệnh à?"

Thịnh Quân Hải trơ ra cái mặt ngơ ngác có phần hơi chột dạ, anh giả vờ giả vịt không biết gì lắc đầu: "Cậu bệnh gì thế?"

Cố Vấn Như bĩu môi đóng cửa lại, cô co chân vắt lên cổ, cố gắng chạy thật nhanh tới lớp học trước khi bị liệt vào danh sách đen đáng chú ý. Cô mỉm cười nhìn hàng cây to lớn đang đung đưa tán lá che mát cho cả con đường trong khuôn viên đại học mà cảm thán: "Có một người nguyện ý che chở, ngắm nhìn bờ vai rộng lớn ấy lại vô thức khiến mày ỷ lại đến mức này hay sao? Nhưng mà, thật ra cảm giác này cũng rất tốt!!!"