Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 66: Giày Tốt Chạy Ngày Đẹp




Khi lòng yên bình, ngày âm ưu cũng hóa trời đẹp. Trong đầu cô lúc này hiện lên hai chữ "Ờ hén" cực kỳ to, chuyện đơn giản tới mức này mà qua nay cô lại để tâm tới mức ăn không ngon ngủ không yên... Cố Vấn Như nhìn Hân Ca bằng ánh mắt đầy khán phục tới tận đáy lòng, bấy giờ mới tường tận việc có một người bạn cùng mình nói chuyện cũng rất là quá tốt.

Cô bé bên cạnh thấy Cố Vấn Như đã tươi tắn trở lại, thì liền dồn một đống kiến thức cơ bản vào đầu cô, cho tới khi cả hai người đến giờ vào lớp. Thịnh Quân Hải kỳ này đến câu lạc bộ khá nhanh đã trở về, căn hộ tịch mịch của  cô lại một lần nữa rôm rả tiếng chọc phá không ngớt miệng của tên hàng xóm xấc xược kia.

Cô nói muốn xem kênh CN chiếu hoạt hình oggy cho nó vui nhà vui cửa, Thịnh Quân Hải thì không chịu anh cùng cô tranh cái remote tivi cả buổi. Cố Vấn Như bị đè lên ghế so pha liên tục bị chọc léc, cô cười tới nỗi nước mắt lăn dài phải cầu xin sự tha thứ. Vị cầu thủ nào đó lúc này mới giúp cô lau mặt, anh ra vẻ đắc ý hất càm ngồi xuống cạnh cô: "Tên nào mà không thích xem kênh thể thao thì không phải là đàn ông tốt!"

Cố Vấn Như bĩu môi, tỏ vẻ khinh bỉ cái lời anh nói, cô không cam tâm ngồi ôm đầu gối cùng Thịnh Quân Hải xem tivi đến tận chiều muộn. Thật ra cuộc sống như thế này cũng rất tuyệt, bình bình an an mà vui vẻ cho tới hết ngày, lại cùng nhau song song đi siêu thị mua thức ăn nấu buổi tối. Cô phát hiện người đàn ông đang tập trung xem thi chạy kia, dạo này đối xử với cô có đôi phần dịu dàng ôn nhu hơn rất nhiều.

Thịnh Quân Hải như phát hiện ra ánh mắt cô đang chăm chú nhìn mình, anh quay người lại dùng tay xoa đầu cô một cái xong mới chuyển kênh về CN giờ đây đã chiếu qua tới phim khác. Cố Vấn Như lười biếng dựa đầu vào vai anh, ánh nắng lúc bốn giờ đã ngã sang màu cam nhạt từ cửa sổ chiếu vào tới tận bể cá bên kệ tủ.

Có lẽ sau cùng thứ ta cần, chỉ là sự bình yên. Từ cái hôm đi chơi ở lễ hội mùa xuân về, hai người vẫn chưa nói gì tới vấn đề tìm hiểu này. Đều là người cả lớn rồi, nên dùng hành động nhiều hơn là lời nói, họ ngầm hiểu trước tiên cứ để mọi thứ tự nhiên nhất có thể cho tới khi thời điểm chính mùi, ai yêu nhiều hơn sẽ moi móc tâm can ruột gan mang sang tặng cho người còn lại.

Cố Vấn Như thắng ván cược cuộc đời này từ trước khi nó kịp bắt đầu, chỉ là đến bây giờ cô vẫn chưa nhận ra mà thôi. Ngồi hoài cũng chán, cô đứng dậy đi lấy cái áo khoác định bụng xuống dưới mua ít đồ về nấu một bữa cơm ngon. Thịnh Quân Hải trở thành vệ sĩ kè kè đi phía sau lưng cô, giúp cô xách thức ăn, giúp cô lấy những món đồ đặt trên kệ cao. Chỗ nào cũng ra dáng một người đàn ông vạn người mê, cô gái nhỏ chỉ hài lòng ưng thuận đứng bên cạnh không có bất kỳ lời bình nào.

--------

Cuộc sống cứ êm đềm trôi như vậy, cho tới trước ngày diễn ra đám cưới. Thịnh Quân Hải khi sáng làm liều, dám đánh thức cô mèo nhỏ đang ngủ say trong căn hộ 508. Cuộc điện thoại sáng sớm luôn làm Cố vấn Như bực mình mà thức giấc, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình ấn mở máy, giọng cô hằn học hai phần trách móc tám phần buồn ngủ: "Cái phường điên khùng kia!! Biết bây giờ là mấy giờ không?"

Thịnh Quân Hải nào có đi đâu xa, anh đang đứng trước nhà cô gọi điện, anh kiên nhẫn dịu dàng dỗ ngọt cô: "Tôi có đặt hai đôi giày thể thao... Hazzz mà bận mất rồi, hôm nay giao tới cậu giúp tôi nhận hàng đi."

Cố Vấn Như nghe tới giày cô bật dậy khỏi giường êm nệm ấm, vốn muốn định hỏi xem là hãng nào, cảm thấy hơi mất lịch sự nên thôi: "Bao nhiêu tiền thế, để tôi biết thanh toán giúp cho!"

Thịnh Quân Hải tựa đầu vào cửa nhà, cất lên giọng nói hơi trầm mang mùi vị một con cáo tinh ranh: "Không cần, thủ tục xong cả rồi. Đợi nhân viên chuyên dụng tới, cậu ra ngoài ký tên là được."

Nói tới đây anh miệng anh hơi nhếch lên mà nhấn mạnh: "Đôi size nhỏ là tặng cậu!!"

Cố Vấn Như bất bình chưa kiệp từ chối thẳng thừng, đầu dây bên kia cứ như đọc thấu suy nghĩ của cô mà tắt máy. Đấm nhẹ vào trong chăn, cô dơ ngón giữa lên thầm trách móc cái tên tùy tiện ngang ngược kia, không thèm hỏi ý kiến của cô thế mà lại quà cáp lần nữa. Thịnh Quân Hải biết mình vừa khởi xướng tạo điều kiện cho một con sư tử xuất hiện, anh cười cười vẫn đềm nhiên ung dung cất bước đi làm.

Dùng giấc ngủ ngon để kiểm soát cơn giận rất hiệu quả, Cố Vấn như ngủ một mạch cho tới khi cô mơ màng nhận điện thoại, đầu dây bên kia nói một câu làm cô bàng hoàng mà tỉnh táo hẳn lên: "Chào chị em là nhân viên giao hàng của DZ, chồng chị có đặt hàng bên em. Mong chị xuống ký nhận ạ!"

Cô bị sặc nước bọt bởi người kia, vừa ho vừa muốn phân trần đừng hiểu lầm, thế mà cậu shipper phía dưới có vẻ khá bận nên nhắc nhở: "Quy định nơi này không cho phép người lạ đi lên, xin chị giúp nhận hàng giúp em!!"

Cố Vấn Như hít vào thở ra trấn định lại bản thân rồi nói ok vào trong điện thoại, cô thầm oán trách cái tên kia không có chuyện gì làm hay sao? Hở rảnh rỗi lại kiếm cớ chọc cô thế này. không có thời gian suy nghĩ cách chất vấn hàng xóm, trước mắt cô phải chạy đi đánh răng rửa mặt thay đồ, chứ giọng của người dưới kia lập đi lập lại cứ như robot, tạo cho cô cảm giác khó chịu.

Một hộp giày gói ghém vô cùng tinh xảo của cửa hàng mang tên DZ, Cố Vấn Như vốn định không mở ra rồi. Mà nhớ tới cái tiếng "Chồng" oang oang kêu trong đầu kia hơi tạo một chút tò mò, không biết là hãng thể thao nào, có đẹp hay không? Cẩn thận mở từng miếng giấy bao bọc tỉ mỉ bên trong, mắt Cố Vấn Như trừng lớn cảm giác sắp lòi ra ngoài.

Là hãng giày huyền thoại cô yêu thích nhất Skechers, đã thế lại còn là hai đôi nam nữ giống hệt nhau từ kiểu dáng cho đến hoa văn, thứ khác biệt duy nhất là kích thước mà thôi. Miệng cô xuýt xoa không ngừng, đôi bàn tay luống cuống sợ vô tình làm bẩn thì đau lòng chết mất. Cô bật dậy khỏi ghế sopha chạy nhanh đi rửa tay rồi lau cho khô, lúc này mới dám cẩn thận sờ vào chất liệu mịn màng không thô ngược lại mang tới cảm giác khỏe khoắn.

Thiếu đều áp giày lên mặt mà hôn vài cái xong, nhịn không nổi đằng nào Thịnh Quân Hải cũng nói đôi bé tặng cho mình. Cô đi tìm đôi tất sạch sẽ thơm tho, mang xong ướm thử một chiếc rồi bước xuống sàn nhà di chuyển thử, xúc cảm như đi trên mây vậy. Cố Vấn Như hạnh phúc tới lâng lâng mang thêm chiếc còn lại vào chân mà đi vài bước.