Cuối tuần của Kinh Từ vốn dĩ rất tệ hại.
Tối thứ Bảy anh đến thăm Lý Lam, bà vui vẻ cùng dì bếp nấu cho anh cả bàn đầy ắp đồ ăn.
Không có Đào Minh Chước ở cạnh, mọi món ăn lại bị màu xám ảm đạm bao phủ, cá nhìn rất tanh, canh cá nổi váng mỡ, ngay cả rau củ cũng có vẻ héo đi.
Kinh Từ biết thật ra đây chỉ là ảo giác của mình mà thôi, nhưng anh hoàn toàn không muốn động đũa.
Chắc vì ăn cơm với Đào Minh Chước có hiệu quả rõ rệt nên chỉ sau một thời gian ngắn, Kinh Từ cảm thấy hình như mình đã phụ thuộc vào người này ở một mức độ nào đó.
Kinh Từ miễn cưỡng uống hết một chén canh cá, gảy gảy mấy hạt cơm trong bát giả bộ như đã ăn, sau đó nói với Lý Lam: "Con no rồi ạ."
Lý Lam đang xem TV ậm ừ đáp lại.
Lý Lam nói: "Sáng mai mẹ đi học vẽ, chiều con tới đón mẹ rồi chở mẹ đi uống trà chiều với dì Từ nhé, nhân tiện để dì ấy gặp con luôn."
Kinh Từ cảm thấy lịch trình của Lý Lam còn dày hơn cả mình.
Anh cười hỏi: "Chẳng phải hồi trước mẹ học đàn piano à, sao lại thành vẽ tranh rồi? Mà sao không mời người về nhà dạy ạ?"
Lý Lam "hừ" một tiếng rồi nói: "Con không hiểu đâu, thầy mời về nhà chỉ biết bắt lỗi mẹ thôi, tiệm này có anh chàng tốt tính lắm, dù mẹ vẽ thế nào cũng luôn miệng khen ngợi, bởi vậy mẹ mới vui vẻ nạp tiền cho họ."
Kinh Từ nhìn địa chỉ Lý Lam gửi cho mình, phát hiện là một tiệm sơn móng tay. Anh chàng ở tiệm sơn móng tay dạy vẽ tranh, Kinh Từ vẫn cảm thấy không đáng tin lắm.
Nhưng thấy Lý Lam thích nên anh chỉ cười nói: "Dạ."
Sáng hôm sau ngủ dậy, Lý Lam để lại bánh trứng mình tự làm, Kinh Từ vẫn không muốn ăn, anh do dự một lát, cuối cùng đem bánh trứng cho chú chó Alaska mà Lý Lam nuôi.
Sau khi đến tiệm sơn móng tay kia, anh uể oải đứng trước bảng giá trong tiệm, nghĩ thầm lát nữa chở Lý Lam đến chỗ họp mặt xong, mình có thể viện cớ bận việc đi trước rồi về nhà ngủ.
Chưa biết chừng có thể ngủ đến sáng hôm sau, tỉnh dậy đã là thứ Hai, buổi trưa tìm Đào Minh Chước tiếp tục ăn cơm với cậu. đam mỹ hài
Nhưng Kinh Từ không ngờ anh chàng làm việc ở tiệm sơn móng tay này lại là Đào Minh Chước.
Ở một khía cạnh nào đó, lời mời của chị gái Đào Minh Chước có thể xem như một niềm vui bất ngờ, Kinh Từ tự nhủ mình phải nắm chặt cơ hội này, từ khi mắc bệnh, anh biết rõ được ăn một bữa ngon khó khăn đến mức nào.
Mặc dù cái giá phải trả là móng tay mình nhưng Kinh Từ cảm thấy chỉ cần kéo dài thời gian để ăn cơm với Đào Minh Chước là được rồi.
Vẻ mặt Đào Minh Chước hết sức phức tạp: "Anh làm thật à?"
Kinh Từ gật đầu: "Không được sao?"
Vóc dáng Đào Minh Chước rất cao, lúc này lại mặc tạp dề màu hồng, tạp dề trên người cậu nhìn nhỏ xíu, Kinh Từ cảm thấy đây là một sự tương phản rất thú vị.
Thật ra Kinh Từ rất muốn cười nhưng vẫn nhịn được.
Đào Minh Chước lộ ra vẻ bất lực, cúi đầu thở dài rồi nói: "Thế này đi, để tôi xem còn thuốc màu không, chưa biết chừng có thể vẽ một bức tranh cỡ nhỏ đấy."
Kinh Từ "à" một tiếng, cảm thấy không cần hy sinh móng tay mình là kết quả tốt nhất, chân thành cảm tạ: "Thế thì tốt quá, vất vả cho cậu rồi."
Đào Minh Chước ậm ừ, không nói gì nữa mà quay người cắm đầu đi tới trước.
Kinh Từ nhìn theo cậu, phát hiện tai cậu hơi đỏ lên.
Kinh Từ cảm thấy hình như thể chất Đào Minh Chước rất dễ đỏ mặt, có lẽ vì mùa xuân thời tiết ấm áp, cũng có thể vì bình thường cậu ăn cơm ngon lành nên khí huyết tràn đầy, sau này mình sẽ thử gọi thêm mấy món thanh đạm cho cậu.
Đúng là Đào Minh Chước cảm thấy như mình sắp tan ra.
Cậu không ngờ chỉ vì cuối tuần muốn ở chung với mình thêm một lát mà vị sếp này có thể vượt qua ranh giới cuối cùng, ngay cả sơn móng tay cũng chịu.
Bên này Lý Lam đã chụp hình và dọn dẹp xong, nghe Kinh Từ nói muốn vẽ tranh thì dặn anh dùng thẻ hội viên của mình để được giảm giá, sau đó hăng hái lên xe rời đi.
Đào Minh Chước vừa dựng giá vẽ vừa nói: "Anh có thể chọn mẫu từ mấy bức tranh treo trên tường hoặc vẽ theo ý mình, vẽ đơn giản chút cũng được."
Kinh Từ nghĩ ngợi rồi tìm kiếm trên điện thoại giây lát, sau đó giơ lên một tấm ảnh: "Cái này được không?"
Đào Minh Chước sững sờ: "Anh muốn vẽ burger à?"
Kinh Từ gật đầu.
Được thì được, chỉ là bình thường khách hay chọn vẽ phong cảnh hoặc động vật, Đào Minh Chước thật sự chưa từng thấy vị khách nào muốn vẽ burger phi lê cá.
Đào Minh Chước pha thuốc màu cho anh: "Vẽ được rồi đấy, anh nhìn hình mẫu rồi vẽ hình dáng đại khái trước đi."
Kinh Từ cầm bút, nhìn ảnh trên điện thoại một hồi, sau đó vụng về chấm thuốc màu, cẩn thận vẽ lên tấm canvas.
Đào Minh Chước đứng sau lưng anh, mới nhìn một lát đã nhìn không nổi nữa: "À ừm...... Vật anh muốn vẽ có hình tròn mà, anh không thấy mình vẽ hơi vuông rồi sao?"
Kinh Từ "ồ" một tiếng: "Vậy để tôi sửa lại."
Kinh Từ lại vẽ thêm mấy nét, lúc này tròng mắt Đào Minh Chước đã sắp lọt ra ngoài: "Burger đúng là tròn thật nhưng đâu phải hình cầu hoàn toàn, anh định vẽ dưa hấu sao?"
Kinh Từ rất tốt tính, anh trầm ngâm nhìn hình vẽ một lát rồi ngẩng mặt lên đối diện với Đào Minh Chước, hai mắt cong cong: "Xin lỗi, tôi không biết vẽ cho lắm."
Đào Minh Chước nghẹn lại: "...... Không sao, anh đứng lên đi, để tôi định hình giùm anh."
Đào Minh Chước cầm bút vẽ rồi bắt đầu giúp anh chỉnh sửa kết cấu cơ bản. Kinh Từ có thể nhìn ra chỉ với mấy nét bút, cậu đã chỉnh xong tỷ lệ kết cấu ban đầu, ngay cả màu sắc bức tranh cũng trở nên khác biệt.
Kinh Từ khen ngợi: "Cậu giỏi thật đấy."
Đào Minh Chước dừng tay lại một giây nhưng không nói gì.
Lúc này Đào Tuyết xuất hiện ở cửa, híp mắt cười hỏi: "Đặt đồ ăn rồi, hôm nay ăn mì, các em muốn ăn loại nào? Tiểu Từ gọi nhiều chút đi, chị Lý hay đãi tụi chị uống trà sữa lắm, em đừng khách sáo nhé."
Đào Minh Chước: "Ba rọi bò chua cay, bỏ thêm trứng chiên nữa."
Kinh Từ mỉm cười: "Giống cậu ấy là được rồi ạ."
Tay cầm bút vẽ của Đào Minh Chước run lên: "Anh thử nhìn xem còn vị gì khác nữa không, lỡ tôi thích mà anh không thích thì sao?"
Kinh Từ trả lời ngay: "Sẽ thích mà."
Đây chính là yêu ai yêu cả đường đi sao? Đào Minh Chước thật sự cầm bút không nổi nữa.
Nhìn nét vẽ nguệch ngoạc vừa quệt, Đào Minh Chước hít sâu một hơi rồi đưa tay lau nhẹ trên vải, sau đó tô màu khác chồng lên.
Hình phác họa burger cá hiện lên giữa tấm canvas, đồng thời Đào Minh Chước cũng nhận ra tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa.
Mặc dù vẫn chưa biết rốt cuộc tình cảm Kinh Từ dành cho mình đến từ đâu, nhưng Đào Minh Chước cảm thấy mình không thể tiếp tục ở chung với anh như thế này, cũng không thể vô duyên vô cớ ăn cơm chùa của người ta mãi được.
Có những lời nói rõ ràng vẫn tốt hơn.
Nhưng vấn đề là bây giờ Kinh Từ chưa hề nói gì, thế nên Đào Minh Chước cũng không thể nói thẳng "Tôi không có hứng thú với anh đâu", nếu không sẽ rất giống tự mình đa tình.
Hơn nữa đối phương là sếp mình, vì vậy cậu phải nói sao cho khéo để người ta không thể từ chối được.
Kinh Từ đang nhìn chằm chằm bức tranh thì nghe thấy Đào Minh Chước gọi tên mình, anh quay đầu lại.
Đào Minh Chước hắng giọng: "Kinh Từ, hình như lần trước anh nói chúng ta cũng xem như bạn bè rồi, vậy để tôi kể anh nghe một chuyện khá riêng tư nhé."
"Chủ yếu là bí mật này tôi không thể nói với đồng nghiệp ở văn phòng được." Cậu nói, "Bởi vậy tôi kìm nén lâu lắm rồi, vẫn muốn tìm ai đó...... để trút hết nỗi lòng."
Kinh Từ hơi kinh ngạc nhưng lại cảm thấy Đào Minh Chước chịu thân cận với mình cũng là điều tốt, anh lập tức gật đầu: "Cậu nói đi."
Sau đó Kinh Từ thấy Đào Minh Chước ngẩng đầu nhìn mình, do dự một lát mới nói: "Thật ra tôi có người mình thích rồi."
Kinh Từ sửng sốt.
Anh không ngờ Đào Minh Chước lại chia sẻ với mình chuyện riêng tư như vậy nên nhất thời hơi kinh ngạc.
Kinh Từ đợi một hồi, cứ tưởng Đào Minh Chước sẽ tiếp tục kể mình nghe người cậu thích có ngoại hình tính cách ra sao, hoặc là hai người quen nhau thế nào, ai ngờ Đào Minh Chước không nói gì nữa mà nhìn chằm chằm mặt anh, cứ như đang chờ anh trả lời vậy.
Kinh Từ im lặng một giây rồi dè dặt trả lời: "Tốt lắm?"
Đào Minh Chước phút chốc mở to mắt: "...... Chỉ tốt thôi à?"
Kinh Từ suy tư giây lát, tưởng mình trả lời chưa đủ nhiệt tình nên do dự hỏi: "Rồi sao nữa? Cậu tỏ tình với người đó chưa?"
Đào Minh Chước nghẹn lời: "Tạm thời vẫn chưa...... chưa quyết định."
Kinh Từ "à" một tiếng rồi ôn hòa nói: "Vậy nói cách khác là giờ hai người vẫn chưa hẹn hò đúng không?"
Đào Minh Chước lắp bắp: "...... Đúng, đúng là chưa ạ."
Kinh Từ "ừ" một tiếng, cảm thấy nếu mình hỏi tiếp hình như sẽ dính đến quá nhiều riêng tư, thế là chỉ im lặng nhìn Đào Minh Chước, kiên nhẫn chờ cậu nói tiếp.
Nhưng Đào Minh Chước đột nhiên chìm vào sự im lặng dài dằng dặc.
Kinh Từ hơi bối rối, tưởng cậu nhắc đến người mình thích nên thẹn thùng, nghĩ ngợi giây lát rồi khéo léo đổi đề tài: "Phải rồi, mai là thứ Hai, cậu muốn ăn gì, món cay Tứ Xuyên hay món Nhật?"
"Nếu cậu thích thì chúng ta có thể ăn thử nhà hàng Quảng Đông mới mở, điểm tâm ở đó chắc sẽ ngon hơn chỗ lần trước đấy." Anh nói thêm.
Đào Minh Chước đang ở trong trạng thái hoàn toàn tắt tiếng.
Cậu không ngờ Kinh Từ có thể trả lời bình tĩnh như vậy, chỉ mấy câu bâng quơ đã dễ dàng chặn hết đường tiến công của mình.
Hình như ý anh là: Mặc dù cậu đã có người mình thích nhưng vẫn chưa tỏ tình, giờ hai người vẫn chưa hẹn hò thì có ảnh hưởng gì đến tôi đâu?
Thậm chí sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, anh còn thản nhiên mời mình ăn trưa tiếp.
Đào Minh Chước hít sâu một hơi, cảm thấy nếu đã nói dối thì dứt khoát nói luôn một lần cho xong.
"Thật ra tôi...... người tôi thích là một trong các đồng nghiệp hay ăn cơm chung với tôi." Đào Minh Chước không dám nhìn anh, chỉ có thể cắn răng nói bừa, "Tôi muốn tiếp xúc với người kia ngoài giờ làm việc nhiều hơn, bữa trưa là thời điểm khá quan trọng."
"Nói cách khác là sau này...... chắc tôi không thể ăn trưa với anh nữa đâu." Đào Minh Chước nói.
Bầu không khí chợt trở nên lặng ngắt.
Đào Minh Chước ngẩng đầu lên, trông thấy Kinh Từ bàng hoàng nhìn mình, nụ cười trên môi từ từ phai nhạt.
Hồi lâu sau, cậu thấy Kinh Từ thẫn thờ chớp mắt một cái rồi nhẹ giọng hỏi: "Cậu nói gì cơ?"