Quạ Quạ

Chương 2




Tiếng ồn ào của đoàn người dần dần giảm xuống, tôi chờ mấy phút sau liền lách qua bọn họ, đeo cặp sách đi ra ngoài, tùy tiện tìm một phòng nghỉ nào đó để làm bài tập.

Dọc đường đi không có ai cản tôi, cũng không một ai thân thiện bắt chuyện với tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang ngó chừng tôi, họ không có ý tốt, chỉ có phán xét, đánh giá, hóng chuyện, hiếu kỳ, thậm chí là dùng ánh mắt bẩn thỉu để quấn lấy cả người tôi.

Những lời bàn tán loáng thoáng chui vào lỗ tai tôi, tôi không muốn nghe, nhưng những chữ sỉ nhục ấy đã in rõ ràng trong đầu tôi, tôi không cần tận lực tìm kiếm nó đều sẽ tự động trào ra trước mặt tôi.

"... Tháng trước... chiếc xe F1 màu đỏ..."

Tôi đóng cửa lại, ngăn cách những âm thanh này ở bên ngoài, tôi có hơi buồn nôn.

Trước đây tôi chỉ là thuần túy không thích nơi này, nhưng bây giờ tôi cảm thấy nó thật buồn nôn.

Tất cả những gì ở nơi này, bao gồm cả Quan Trừng, đều làm cho tôi cảm thấy buồn nôn.

Nơi này là bãi đua xe tư nhân do Quan Trừng và mấy tên con nhà giàu khác mua lại, mà tôi là người của Quan Trừng cho nên không ai dám quấy rối tôi.

Tôi ở bên trong phòng nghỉ làm xong bài tập sau đó tiếp tục chuẩn bị bài cho chương trình học ngày mai.

Cửa phòng nghỉ bị gõ hai lần, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, tôi không lên tiếng, mấy giây sau tôi nhìn thấy có người mở cửa.

Một nam sinh tôi chưa bao giờ gặp đang đứng ở cửa, hắn mặc áo jacket phối cùng quần dài, bộ dạng tuấn lãng, so với Quan Trừng thì nhìn có vẻ ôn hoà hơn rất nhiều, hắn giống như kiểu hotboy trong trường học, vừa đẹp trai, học giỏi lại biết chơi bóng rổ mà mấy nữ sinh yêu thích.

Mặt tôi không cảm xúc liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn lại gần tôi có vẻ như hắn cũng muốn dùng gian phòng này, vì vậy tôi để bút xuống, cất sách giáo khoa vào trong cặp, dự định đổi sang một căn phòng nghỉ ngơi khác.

Nhưng tôi chưa dọn dẹp xong, hắn đã đi tới trước mặt tôi, chăm chú nhìn tôi.

Ánh mắt đánh giá của hắn rất bất lịch sự, chẳng qua ở đây ai cũng là kẻ kiêu căng tự đại như vậy nên tôi cũng lười nói chuyện với hắn, tôi vẫn kéo dây khoá cặp sách lên, ôm vào trong ngực rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Một cánh tay đưa ra chặn đường tôi, bàn tay với khớp xương rõ ràng trắng nõn cầm điện thoại di động, trên màn hình đang phát một đoạn video.

Hắn giống như chỉ đơn giản nghi hoặc, hỏi tôi, "Đây là cậu sao?"

Trong video là đêm tối lờ mờ, chắc chắn là đã muộn lắm rồi, thế nhưng ánh đèn ở bãi đua xe lại rõ như ban ngày.

Góc quay của video là của đám người đang vây xem bên ngoài, vị trí ở trên cao, ngoại trừ viền video có bóng người đang di chuyển thì hình ảnh trung tâm của bãi đua xe hiện lên vô cùng rõ ràng.

Thân chiếc xe là màu đỏ vô cùng nổi bật, đầu xe và thân xe được phun tên của Quan Trừng, biểu hiện đó là chiếc xe thuộc quyền sở hữu của hắn.

Đó là chiếc xe đua Quan Trừng thích nhất, tôi không biết nó thuộc nhãn hiệu gì, nhưng nhìn thân xe bóng bẩy cùng ngoại hình đặc biệt kia thì chắc chắn nó vô cùng đắt tiền. Quan Trừng cũng rất quý chiếc xe này, chỉ có những cuộc đua quan trọng hắn mới lấy nó ra so tài.

Hắn thuê chuyên gia chăm sóc chiếc xe, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đụng vào. Vậy mà ở trong video hắn không hề để ý, mang champagne rót tung toé lên chiếc xe. Hắn chỉ lo xô xô đẩy đẩy, áp một người lên đầu chiếc xe.

Đối phương giãy dụa rất kịch liệt, nhưng sức lực của Quan Trừng lại rất lớn, hắn chỉ dùng một tay đã có thể kềm chặt cơ thể gầy gò của đối phương, sau đó dùng một cánh tay khác lột quần đối phương xuống.

Trong video đám người vây xem bắt đầu trở nên hưng phấn, tiếng huýt sáo ồn ào từ điện thoại di động tràn đầy gian phòng, ép tôi đến không thở nổi.

Tôi đoạt lấy điện thoại di động trên tay hắn, run rẩy đóng video lại rồi dùng sức ném nó xuống đất.

Tôi không để ý vẻ mặt của hắn, chỉ trực tiếp lướt qua hắn đi ra ngoài.

F1 là cuộc đua xe đẳng cấp nhất thế giới. Quan Trừng và đám con nhà giàu kia đều yêu thích đua xe nên cũng giả vờ giả vịt tổ chức một cuộc thi đấu giống như vậy, mỗi năm nó được tổ chức một lần, lần nào đến cuộc tranh tài này bãi đua xe đều đông nghẹt người.

Năm ngoái Quan Trừng cũng mang tôi tới đây, tôi nhìn thấy hắn đoạt được hạng nhất.

Mấy năm trước, tôi vẫn chưa biết về Quan Trừng nhưng tôi nghe nói hắn đã giành quán quân ba năm liên tiếp, năm nay hắn cũng được hạng nhất, liên tiếp năm năm giành quán quân nên có lẽ hắn vô cùng hưng phấn.

Buổi tối ngày hôm ấy đám người xung quanh đã chuẩn bị không ít rượu nồng độ cao để ăn mừng chiến thắng của hắn.

Bọn họ ăn mừng đến hừng đông, tôi ngồi chờ ở phòng nghỉ ngơi lâu đến mức có cảm giác đã ngủ được một giấc, tôi thật sự muốn về nhà liền ra ngoài tìm hắn, muốn hỏi hắn khi nào thì có thể đi.

Sau khi tìm hắn, tôi liền cảm thấy hối hận, bởi vì hắn đã uống say.

Nghe được giọng nói của tôi, hắn quay đầu ngay lặp tức, trong phút chốc tôi sinh ra cảm giác khủng hoảng như bị đinh đóng xuyên qua người.

Hắn không hay uống rượu nhưng khi uống say sẽ thật sự biến thành một kẻ điên, cho nên tôi không muốn ở cùng hắn khi hắn say khướt, tôi lùi về sau muốn rời đi, cùng lắm thì tới phòng nghỉ ngủ một đêm, chờ ngày mai hắn tỉnh rượi rồi về cũng được.

Nhưng hắn thò người ra, bắt lấy một cánh tay tôi, kéo tôi vào lòng ngực hắn.

Người chung quanh đều là bạn bè của hắn, họ biết đến sự tồn tại của tôi, hơn nữa bình thường Quan Trừng cũng không hề che giấu mối quan hệ của chúng tôi, vì vậy khi thấy hắn thân thiết với tôi cũng không ai tỏ ra bất ngờ, trái lại còn vui vẻ cười lớn, hò reo.

Hắn biết tôi không thích quá mức thân mật với hắn khi ở trước mặt người khác cho nên lúc hắn bình thường quá lắm cũng chỉ ôm tôi hoặc là như chuồn chuồn lướt nước hôn lên má tôi một cái, nhưng này lần hắn hình như đã quên mất sự tồn tại của người khác, quên mất nơi đây đang chứa đựng mấy trăm người, quên mất sự chống cự của tôi, hắn cường thế đem đầu lưỡi luồn vào miệng tôi.

Tôi nghe được tiếng vang dày đặc vang vọng của mọi người xung quanh, dường như mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn lại đây.

Tôi đẩy hắn không được, tôi cũng không dám đẩy, tôi bị mùi rượu trên người hắn làm cho tâm hoảng ý loạn, tôi không muốn chọc giận hắn nên cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.

Tôi mất đi cơ hội phản kháng duy nhất, mãi đến tận khi hắn say khướt áp tôi lên thân chiếc xe màu đỏ, lột quần tôi xuống, tôi mới hiểu được hắn đang muốn làm gì.

Hắn muốn chịch tôi.

Ở trước mặt cả mấy trăm người, hắn không để ý đến lời cầu xin của tôi, hắn muốn cưỡng dâm tôi.

Chuyện đêm hôm đó đối với tôi mà nói chính là ác mộng, là mạnh mẽ lăng nhục tôi, khiến tôi mãi mãi cũng không ngốc đầu lên nổi.

Thế nhưng đối với tất cả những kẻ khoanh tay đứng nhìn ở hiện trường thì cơn ác mộng của tôi cũng chỉ là một bộ phim mười tám cộng kích thích được chiếu trực tiếp trước mặt họ.

Tôi nhớ có rất chiếc điện thoại di động được giơ lên, như từng con mắt khổng lồ đang tham lam nhìn chằm chằm vào nỗi thống khổ của tôi, thưởng thức cảnh tượng tôi gào khóc, giãy dụa.

Sau ngày hôm đó, bọn họ vẫn luôn nói về câu chuyện say sưa đầy kích thích kia.

Nhưng đối Quan Trừng, vụ việc đó chỉ là do hắn uống say không kìm lòng được.

Hắn chỉ tức giận vì cơ thể tôi bị nhiều người nhìn thấy, mặc dù hắn đã bắt những người có đoạn video xoá nó đi, nhưng chắc gì bọn họ đã xoá, bọn họ thậm chí còn bí mất truyền bá nó khắp nơi kìa. Bọn họ muốn làm gì hắn làm sao có thể kiểm soát được, hắn có hơi hối hận nhưng hắn không xin lỗi tôi, bởi vì hắn không cảm thấy mình làm sai.

Hắn vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy hắn đã làm sai.