Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​ - Chương 129




Phó Tạ dán mặt lên trên bụng Hàn Anh, trái tim của hắn tràn ngập một loại cảm giác giống như đau xót không phải đau xót giống như chát không phải chát, trái tim của hắn tựa như ngâm vào trong nước ấm áp, ấm áp mà yên tĩnh...



Trong bụng Hàn Anh là huyết mạch của hắn, là thịt trong xương, cốt nhục trong xương của hắn và Hàn Anh, gắn kết chặt chẽ không thể tách rời giữa hắn và Hàn Anh...



Từ nay về sau, bọn họ là một nhà ba người thân thiết nhất trên đời, hắn muốn trở nên cường đại hơn, vì thê nhi của mình mà che gió che mưa...



Hàn Anh cảm giác Phó Tạ dị thường, trái tim bỗng dưng trở nên mềm mại, đưa tay nhẹ nhàng lướt nhẹ qua tóc dài xõa xuống của Phó Tạ, cảm thụ cảm giác mát lạnh trơn trượt



Đây là nam nhân nàng yêu nhất trên thế giới này, nàng biết nàng thương hắn, Hàn Anh muốn sưởi ấm cho hắn, muốn trợ giúp cho hắn...



Nàng nhắm mắt lại, cố gắng đè nén xao động cả thể xác và tinh thần.



Khi Hàn Anh tỉnh lại, phát hiện trên giường chỉ có một mình nàng, trong phòng ngủ dường như rất ấm áp, thế nhưng bên ngoài chẳng biết đã nổi gió từ lúc nào, gió quá lớn, thổi nhánh cây bạch dương trong nội viện phát ra tiếng “rặc rặc”, làm trong lòng Hàn Anh lành lạnh, trên người cũng rất lạnh, bởi vì bụng quá lớn nên phải nằm nhiều, xương sống thắt lưng lưng đều đau, xương cốt thì mỏi nhừ.



Trong lòng nàng không phải không ủy khuất —— đi nửa năm, vừa về nhà liền không ở trong nhà bồi ta?



Hàn Anh muốn Phó Tạ Phó Tạ ôm nàng, sưởi ấm nàng, nàng xem qua quyển sách trước khi thành thân mẫu thân tặng, biết rõ mang thai sáu tháng không cấm chuyện phòng the, chỉ cần không quá kịch liệt là được.



Vì vậy Hàn Anh liền kéo chuông vàng gọi người, gọi Tẩy Xuân đi vào hỏi:“Điện soái đi đâu rồi?” Hàn Anh ôn hòa đã quen, Tẩy Xuân cũng không có phát hiện dị thường của nàng, lại cười nói: “Thiếu phu nhân, điện soái đại nhân đi ngoại thư phòng gặp người rồi!”



Hàn Anh nhíu mày nói: “Ngươi đi tìm Phó Tĩnh, bảo hắn truyền lời, nói ta tìm điện soái có việc!”



Tẩy Xuân còn tưởng rằng Hàn Anh có việc gấp, vội vàng rời đi.



Trong thư phòng, Phó Tạ, Trần Hi đang nghị sự cùng với Tô Tương Chi mới từ kinh thành trở về.



Hôm nay phi tử được Thừa Dận Đế sủng ái nhất là Thôi quý phi xuất thân Thôi thị và Lệ Phi đến từ bộ tộc Tháp Khắc Khắc, nhất là Lệ Phi, vì hai phi tử này Thừa Dận Đế đã làm nhiều lần làm chuyện hoang đường.



Mà theo tin tức của Hứa Lập Dương, vì đối phó Phó hoàng hậu, Thôi quý phi và Lệ Phi đã liên hiệp lại với nhau.



Nghe xong tự thuật phân tích của Tô Tương Chi, Phó Tạ rũ mắt xuống suy nghĩ.



Trần Hi mở miệng nói: “Thôi quý phi dưới gối chỉ có một công chúa Hồ Dương...” Nàng lại không sinh hạ hoàng tử, vì sao nóng lòng muốn lật đổ Phó hoàng hậu?



Phó Tạ chẳng muốn giải thích, liền nhìn Tô Tương Chi.



Tô Tương Chi đi theo Phó Tạ nhiều năm, tất nhiên có thể lĩnh hội ý tứ của chủ tử, lúc này mới giải thích nói: “Bệ hạ có phần sủng ái Tấn Dương công chúa dưới gối hoàng hậu nương nương, thường đi Khôn Trữ Điện thăm, Thôi quý phi sợ bệ hạ nhớ nhung tình cảm kết tóc với hoàng hậu nương nương, sợ hoàng hậu nương nương sinh hạ hoàng tự trước nàng ta một bước.” Đây là nguyên nhân dễ hiểu nhất, nguyên nhân sâu sắc bên trong đương nhiên là tranh đấu giữa hai gia tộc Phó Thôi.



Trần Hi tất nhiên cười cười. Vấn đề đơn giản như vậy, hắn không nên hỏi.



Thấy Tô Tương Chi và Trần Hi cũng nhìn mình, Phó Tạ hơi suy nghĩ một chút, liền nói: “Truyền lệnh cho Hứa Lập Dương, bảo hắn bảo vệ tốt hoàng hậu nương nương và Tấn Dương công chúa, nếu Thôi quý phi và Lệ Phi dám có dị động... Chúng ta liền —— “



Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng gõ gõ trên thư án gỗ lim, phát ra một tiếng trầm đục “Soạt”: “Ăn miếng trả miếng!”



Tô Tương Chi đứng dậy kính cẩn đáp “Vâng“.



Trần Hi lại bắt đầu đưa ra đề tài thảo luận thứ hai-- làm thế nào vừa chiếm lĩnh vừa thực thi quy phục và chịu giáo hoá đối với bộ tộc Tháp Khắc Khắc.




Đề tài thảo luận vừa mới đưa ra, ba người còn chưa kịp thương nghị, Phó Tĩnh liền vội vàng xông vào: “Bẩm điện soái, Tẩy Xuân tới truyền lời, nói thiếu phu nhân tìm ngài có việc gấp!”



Phó Tạ nghe xong, trái tim đột nhiên nhảy dựng, trong lòng tràn đầy bất an và sợ hãi, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, nói: “Thiếu phu nhân làm sao vậy?” Hàn Anh luôn rất hiểu chuyện, không khi nào tìm khi hắn đang bận công sự.



Phó Tĩnh tăng nhanh cước bộ theo sát Phó Tạ: “Điện soái, nô tài không biết!”



Phó Tạ không cần suy nghĩ trực tiếp dặn dò Phó Tĩnh: “Đi kêu Hồ Xuân Quang đến, để hắn nhìn thiếu phu nhân!”



Phó Tĩnh thấy chủ tử sốt ruột, vội vàng đi tìm Hồ Xuân Quang.



Phó Tạ cơ hồ là chạy vội trở về nội viện.



Nhìn thấy Tẩy Xuân và Nhuận Thu ra đón, hắn khẩn cấp hỏi: “Thiếu phu nhân làm sao vậy?”



Tẩy Xuân không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ đành phải nói: “Điện soái, người vào xem một chút đi!”



Phó Tạ sải bước vọt vào phòng ngủ.



Hàn Anh đang nằm ở trên giường, thấy Phó Tạ đi vào, liền nũng nịu làm nũng: “Ca ca, muội nằm đến xương sống thắt lưng đều đau, huynh đỡ muội đứng dậy đi!”



Trái tim đang đập điên cuồng của Phó Tạ lúc này mới trở về vị trí, hắn chậm rãi đi đến bên giường, ôm Hàn Anh vào trong ngực, áp sát vào mình, sau nửa ngày không nói chuyện.



Hàn Anh kinh ngạc hỏi: “Ca ca, làm sao vậy?”




Phó Tạ một lát sau mới nói: “Không có việc gì.”



Hàn Anh bị Phó Tạ ôm vào trong ngực, nghe hương vị tươi mát trên người Phó Tạ, trái tim xao động dần dần bình tĩnh lại, có một loại cảm giác lạ lẫm tràn đầy nàng, làm trái tim nàng ngứa ngáy khó nhịn, dường như từng tế bào đều ở trong xuân phong nhộn nhạo...



Khuôn mặt của nàng áp sát khuôn mặt Phó Tạ, tay thăm dò vào giữa nàng và Phó Tạ, cầm chỗ đó của Phó Tạ.



Chỗ đó của Phó Tạ vốn là rất bình tĩnh, bị nàng vuốt vuốt vài cái liền cứng rắn như sắt.



Khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng đỏ nhàn nhạt, rất lúng túng, vội vàng đẩy Hàn Anh ra, đưa lưng về phía Hàn Anh giả bộ như sửa sang lại quần áo, bình ổn lại xúc động đột nhiên xuất hiện.



Đợi thân thể bình phục, Phó Tạ trầm giọng nói: “A Anh, Hồ Xuân Quang sợ đã tới, ta đi xem!”



Hàn Anh thất vọng nhìn hắn đi ra ngoài.



Nàng chỉ thị Nhuận Thu tìm gương bạc mạ vàng hoa văn hoa sen của nàng tới, cầm gương trái soi phải soi, cuối cùng vẫn cảm giác mình không có đẹp như lúc trước -- màu da có chút sạm, không có trắng nõn non mịn như trước kia ; khuôn mặt cũng mập một vòng, cả người thịt núc ních; ngay cả eo cũng không có, đùi cũng thay đổi rất tròn...



Cơm tối Phó Tạ cùng Tô Tương Chi cùng một chỗ dùng. Tô Tương Chi hôm nay nghiễm nhiên đã là người mang tin tức của hắn, chịu trách nhiệm liên lạc khắp kinh thành, Phó Tạ có chuyện muốn một mình dặn dò Tô Tương Chi.



Dùng xong cơm tối, Phó Tạ đang muốn quay về nội viện cùng Hàn Anh, đường cậu Triều Lâm Tông của hắn cầu kiến, Phó Tạ suy nghĩ một chút, liền chỉ thị Phó Trữ mang Triều Lâm Tông đi vào.



Tri phủ ban đầu của Lương Châu bởi vì vụ án gian tế lần trước án bị Phó Tạ giết cúng tế, mới điều tới tri phủ Lương Châu đúng là đường cậu Triều Lâm Tông của Phó Tạ.




Phó Tạ gần đây đang đẩy mạnh dân sinh của ba châu Túc Châu, Lan Châu và Lương Châu, cần đối với Triều Lâm Tông ân cần dạy bảo một phen nhằm củng cố thế lực của mình ở Lương Châu.



Nói hết công sự, Triều Lâm Tông cũng không vội vã cáo từ, mà mỉm cười nói thân tình: “Đến Lương Châu lâu như vậy, mợ và biểu muội còn chưa gặp qua cháu ngoại trai nàng dâu!” Thê tử Diêu thị và nữ nhi Minh Châu của ông nhiều lần sai người gửi bái thiếp đến phủ điện soái, thế nhưng Hàn thị này kiêu ngạo quá sức, một lần cũng không có gặp Diêu thị và Minh Châu. Nghe thê tử và nữ nhi oán trách xong, ngay cả Triều Lâm Tông cũng có chút tức giận, bởi vậy mới có thể ở chỗ của Phó Tạ hàm súc cáo trạng.



Chỉ cần chuyện liên quan Hàn Anh, cho tới bây giờ Phó Tạ đều là bao che khuyết điểm, hắn cảm thấy lời của đường cậu nghe có chút chói tai, lông mày có chút nhíu lại, thản nhiên nói: “Nội tử đoạn thời gian trước thân thể không khỏe, ta dặn dò không cho nàng gặp người không liên quan“. Triều Lâm Tông lại dám ở trước mặt hắn tố cáo Hàn Anh, Phó Tạ cũng không gọi hắn đường cữu, ngay cả đường mợ và biểu muội cũng trở thành người không liên quan.



Triều Lâm Tông cũng là một người tinh ranh, nghe lời nghe âm nhìn mặt mà nói chuyện, tự nhiên cũng nghe được Phó Tạ không vui, lúc này bắt đầu cứu vãn, nói sang chuyện khác, nói tới người mẹ đã mất của Phó Tạ.



Mẫu thân Triều thị của Phó Tạ là lúc sinh Phó Tạ khó sinh, thân thể đã bị tổn thương, về sau mới qua đời, đây là vết thương vĩnh viễn trong lòng Phó Tạ, nghe đường cậu nhắc tới người mẹ đã mất, Phó Tạ chỉ im lặng.



Triều Lâm Tông quan sát vẻ mặt Phó Tạ, tiếp tục nói: “... trước khi tỷ tỷ lấy chồng tự tay trồng cây thuỷ lạp trong nhà hoa viên, hiện tại đã lớn thành đại thụ... Nhoáng cái hơn hai mươi năm đi qua...”



Ông nói qua nói lại bản thân cũng bị cảm động, đôi mắt đã ẩm ướt, liền cố ý dùng ống tay áo lau lau đôi mắt, lại thở dài vài tiếng.



Phó Tạ im lặng sau nửa ngày, nói: “Cậu cũng sớm chút đi về nghỉ ngơi đi!” Nếu là thân thích nhà mẹ đẻ mẫu thân, hắn trở về nói một chút với A Anh, bảo A Anh có rảnh rỗi gặp một lần.



Hàn Anh vừa được Nhuận Thu và Phao Ngọc, Dẫn Ngọc hầu hạ tắm rửa đi ra, đang dựa vào lò xông hương suy nghĩ.



Mặc dù mới tháng tám, thế nhưng đêm Tây Cương đã có chút rét lạnh, cho nên hắn sớm bảo Tẩy Xuân các nàng đốt lò xông hương, ở bên trong thả mùi hoa quế, bên cạnh lò xông hương đặt băng ghế gấm mềm mại, ngồi ở trên ghế gấm dựa vào lò xông hương hong tóc ngẩn người.



Hàn Anh thật sự là phiền não cực kỳ.



Phó Tạ không có ở bên cạnh sáu tháng, nàng trôi qua có chút bình tĩnh, tuy rằng rất muốn Phó Tạ, nhưng thuần túy là tưởng niệm trên tinh thần.



Thế nhưng Phó Tạ vừa về đến, thân thể của nàng liền bắt đầu xao động, nghĩ tới Phó Tạ liền cảm thấy rất, rất muốn Phó Tạ...



Hàn Anh vuốt ve phần bụng đội lên của mình, cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.



Thế nhưng, nhớ tới Phó Tạ lãnh đạm, trong lòng Hàn Anh lại có chút trống rỗng: Phó Tạ không phải là ngại nàng mang thai khó coi chứ?



Hàn Anh đang trong trăm mối lo, Phó Tạ đi đến.



Hắn bảo nha hoàn hầu hạ rửa sạch tay, phất tay cho bọn nha hoàn lui ra ngoài. Thấy bọn nha hoàn đã đi ra, lúc này mới bắt đầu cởi ti bào trắng bên ngoài.



Hàn Anh thấy hắn đứng trước giá áo đưa lưng về phía mình, vai rộng chân dài cao lớn vững chãi, không khỏi giật mình, vừa muốn đứng dậy ôm hắn, liền nghe Phó Tạ nói: “A Anh, hai ngày này có rãnh rỗi thì nàng gặp đường mợ và biểu muội Triều gia nhé!”



Hàn Anh vừa muốn đứng lên cả người lại ngồi trở xuống: Phó Tạ bảo nàng gặp Diêu thị và Triều Minh Châu?



Nàng nhớ tới cữu mẫu của Phó Tạ, Triều đại phu nhân chỉ thị ma ma trong phủ từ kinh thành tới đây thăm hỏi, thấy nàng mang thai, vị ma ma kia liền nói bóng nói gió với nàng, nói nàng mang thai, cần phải an bài người hầu hạ điện soái; nhớ tới lúc trước Diêu thị lãnh đạm với mình và Triều Minh Châu ngấp nghé với Phó Tạ...



Hoả khí bị Hàn Anh đè nén một ngày tất cả đều bạo phát ra, nàng tiện tay cầm bình sứ trắng cắm một nhánh thu hải đường trên bàn nhỏ bên cạnh ném phía dưới chân Phó Tạ, khàn giọng nói: “Muội mới không gặp hai mẹ con xấu xa đó đâu, huynh muốn gặp thì tự mình đi mà gặp!”



Nền nhà lót lưu ly trơn bóng, bình bích sứ nện xuống đất phát ra một tiếng giòn vang, vỡ vụn trên mặt đất.



Hàn Anh phát tiết một lúc, phát hiện Phó Tạ lẳng lặng nhìn nàng, mắt phượng tĩnh mịch khó dò, trên mặt một chút biểu lộ cũng không có, nàng bị dọa đến trái tim run rẩy, cả người cũng hơi co rúm lại, không dám nhìn Phó Tạ, dựa lò xông hương yên lặng rơi lệ.