Quá Yêu - Lê Tư

Chương 26




Lưu Ỷ Nguyệt không nhớ rõ lần trước phát sốt lúc nào. Hồi còn bé, cô bị bệnh, trước giường luôn có gương mặt lo lắng của cha mẹ. Mẹ sẽ nhẹ nhàng ôm cô, hát điệu dân ca ru cô ngủ. Cha sẽ thổi nước cho nguội để cô uống thuốc. Khi lơ mơ tỉnh lại, cũng có thể thấy cha mẹ vẫn ngồi bên.

Mẹ đi rồi, mẹ kế lại đến, em trai cũng đến.Cha tìm được tình yêu mới, hết lòng cưng chiều, cả ngày gọi”Cục cưng, Bảo Bối”.

Mỗi khi Lưu Ỷ Nguyệt nghe thấy, luôn xúc động muốn hỏi một câu, “Con là cái gì? Là con chó nhỏ hay mèo nhỏ của cha? Thích thì yêu thương, không thích thì vứt bỏ.”

Cô ép buộc mình không được nghĩ đến mẹ nữa, người phụ nữ vô tình đã vứt bỏ cô. Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, cô không ngừng lừa dối bản thân, mẹ rời đi nhất định có nỗi khổ tâm, cô không thể hận bà, không hận sẽ sống dễ chịu hơn một chút.

Cô đã từng thử chấp nhận mẹ kế, chấp nhận con trai bà, cũng là em trai cùng cha khác mẹ với cô, nhưng không thể.

Thế giới này không phải của cô, cô lại nhỏ bé yếu ớt, căn bản không có sức lực phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Cơ thể bị cơn sốt hành hạ, tinh thần cũng suy sụp, đau khổ như chìm vào dòng nước lũ không thể chống cự. “Ưm….” Cô đau khổ rên lên, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, sâu trong thâm tâm cất tiếng gọi, “Mẹ, mẹ…”

Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ cô đã sớm quên từ này, hóa ra không phải. Nhưng mà ngay lập tức lại đau lòng phát hiện, không thể tìm thấy hình ảnh của bà trong đầu, bóng dáng bà dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ cô.

Lưu Ỷ nguyệt kích động lắc đầu, “Không! Không! Tôi phải nhớ, rốt cuộc mẹ như thế nào! Tôi không được quên bà! Nếu một ngày nhìn thấy bà, tôi không nhận ra thì làm sao bây giờ?”

“Khó chịu lắm sao? Chúng ta nên đi bệnh viện đi.” Lâm Tây Canh cúi đầu nghe thấy Lưu Ỷ Nguyệt rên rỉ trong cơn mê, lo lắng hỏi.

Từ lúc mở cửa, anh thấy cô khuôn mặt ửng hồng, mí mắt trũng sâu, môi khô khốc, người lung lay sắp đổ dựa vào cánh cửa.

“Cô làm sao vậy?” Lâm Tây Canh nhanh chóng hỏi, cũng may khi đến trước cửa phòng cô, vì hơi lo lắng nên gõ cửa, nghĩ thầm, nếu cô không có việc gì sẽ trở về phòng mình.

Rất lâu rồi, lúc cô yếu đuối nhất, không ai lo lắng hỏi cô một câu, “Cô làm sao vậy?”

Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy chỉ muốn rơi nước mắt, cũng không quan tâm ai câu hỏi, lúc này ngay cả một người xa lạ, cô cũng không e ngại, “Hình như bị sốt.” Cô mơ màng nghe thấy chính mình trả lời.

“Sốt?” Lâm Tây Canh nói thầm một tiếng, nâng tay lên áp vào trán của cô, quả nhiên, trán cô nóng hầm hập, “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

“Không, tôi không đi bệnh viện, ngủ một giấc sẽ không sao.” Lưu Ỷ Nguyệt cố chấp lắc đầu, xoay người đi đến bên giường, thật sự là đứng không nổi nữa. Cô leo lên giường, nhanh chóng chui vào chăn, cả người run run, “Tôi không sao! Cám ơn!”

“Bệnh viện! Đi bệnh viện tốn bao nhiêu tiền?Thật là! Không được ích gì còn tốn thời gian, tốn tiền. Đắp chăn cho ra mồ hôi là được rồi.” Mẹ kế đã từng nói thế.

Một mình cô nằm lạnh lẽo nằm trên giường, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ ngoài nhà. Em trai muốn thứ này, em trai muốn thứ kia, rõ ràng người bệnh là cô, lại không ai hỏi cô muốn gì, chỉ cần một chén nước sôi cũng được.

Lâm Tây Canh đóng cửa phòng, nhìn người trên giường cuộn mình thành một khối, chỉ có tóc tán loạn ở bên ngoài, dáng vẻ này của cô khiến anh không thể rời đi.

Anh lấy ấm, đun nóng nước cho cô, đây là anh cố ý yêu cầu khách sạn vì dạ dày người Trung Quốc không chịu được nước lạnh. Bây giờ, nếu để cô uống nước lạnh, càng thêm nguy hiểm.

“Ngồi dậy, uống chút nước ấm.” Lâm Tây Canh lắc lắc Lưu Ỷ Nguyệt, cô vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt ửng hồng trở nên trắng bệch, miệng thở ra khí nóng hầm hập.

Anh nâng nửa người cô dậy, đặt chén bên môi cô, “Uống đi, không nóng đâu!”

Cô giống như kẻ bộ hành trên sa mạc gặp được ốc đảo, trước mắt đột nhiên hiện lên một hồ nước mát, lúc này chỉ biết vội vã tiến về, ngửa cổ uống sạch.

Chỉ chốc lát cô đã uống xong một cốc nước lớn, “Còn muốn uống không?” Lâm Tây Canh thấy bộ dáng đó của cô, lại nhìn cốc nước, hỏi. Lưu Ỷ Nguyệt mệt mỏi lắc đầu, “Không, không uống!”

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, tiếp tục khuyên, “Vẫn nên đi bệnh viện đi?”

“Không, không đi, không đi.” Lưu Ỷ Nguyệt bướng bỉnh lắc đầu, thì thào tự nói. Cô sợ bệnh viện, nơi mà không gian tĩnh mịch, toàn mùi thuốc sát trùng, mọi người đều có khuôn mặt trắng bệch, ngoại trừ tiếng thở dài não nề thì không còn âm thanh nào khác.

Khuôn mặt bà chủ gầy héo hon, hai gò má cùng hốc mắt trũng xuống, không còn bộ dạng trước kia.

Bệnh viện là nơi làm cho người ta tuyệt vọng, là nơi thấy chết cũng không thể cứu. Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, “Đây là quy định của bệnh viện. Tôi chỉ là một thầy thuốc nho nhỏ, không có cách nào khác. Nếu không nộp tiền, ngày mai đành phải ngưng thuốc. Mấy người nhanh nghĩ cách đi!”

Cô không biết nói gì, vét sạch túi tiền cũng không có nửa đồng, đừng nói là mấy ngàn tệ. Lưu Ỷ Nguyệt muốn bán quán bar, bà chủ lại kéo tay cô, “Ỷ Nguyệt! Nghe lời ta! Đừng nghĩ đến việc bán quán nữa! Dù sao cũng phải chết, mấy đứa còn cần chỗ đi về. Con không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho mọi người, biết không? Không được bán, nghe thấy chưa?” Bàn tay chỉ còn da bọc xương xiết chặt tay cô. Đau đớn!

Cô vay mượn khắp nơi, nhưng ở đâu cũng chỉ nhận được cái lắc đầu đầy lãnh đạm. Một lần nữa, Lưu Ỷ Nguyệt càng thêm thấm thía, lòng người dễ đổi, tình người dễ thay.

“Lưu Ỷ Nguyệt, nghe tôi nói này, tiền bỏ ra chỉ như bát nước hất đi, công dã tràng thôi! Chi bằng xuất viện, để bà chủ ra đi thanh thản.”

Cái gì mà ra đi thanh thản? Lưu Ỷ Nguyệt cười ngốc nghếch, chẳng lẽ để cho bà chủ nằm trên giường chờ chết sao? Không! Cô không làm được! Cô thử mở miệng nhờ Hạ Dương, liều một phen, dù biết khó thành nhưng cô vẫn muốn thử, dù sao cũng không còn ai để cầu xin nữa.

Nào ngờ, Hạ Dương không nhiều lời, nhanh chóng đồng ý. Lưu Ỷ Nguyệt sững sờ nhìn anh, “Thật sao? Anh đồng ý cho tôi mượn sao?” Cô nghi ngờ hỏi.

“Thật!” Hạ Dương cười gật đầu.

“Nhưng không biết bao giờ tôi mới trả anh được.” Lưu Ỷ Nguyệt nói thêm một câu.

“Lúc nào có thì trả, không tính lãi với cô, tôi chỉ cần cô trả lại vốn.” Hạ Dương trả lời.

“Vì sao? Anh…Tôi không hiểu.” Lưu Ỷ Nguyệt mở to mắt nhìn Hạ Dương, chăm chú để ý từng biến hóa trên khuôn mặt anh, nhưng hoàn toàn không thấy gì khác lạ.

“Không sao cả, đơn giản là tôi muốn giúp bà chủ.” Hạ Dương giải thích.

Đến tận bây giờ, Lưu Ỷ Nguyệt vẫn không hiểu tại sao anh lại giúp cô. Trong mắt cô, Hạ Dương luôn là một thiếu gia giàu có, mặc hàng hiệu, đi xe xịn, bên cạnh luôn có người đẹp lộng lẫy, vung tay một cái có thể làm mưa làm gió.

Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Nhân Kì, Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên phát hiện, Hạ Dương đúng là một người khó hiểu, thật không thể nhìn thấu sở thích và hành động của anh.

Có tiền nhưng cũng không cách nào cứu được tính mạng của bà chủ, bà vẫn ra đi, đau đớn mà ra đi. Thuốc đối thân thể bà không có tác dụng, tế bào ung thư phát triển với tốc độ chóng mặt.

Bác sĩ lắc đầu với Lưu Ỷ Nguyệt, “Không có cách nào, ngừng thuốc thôi, nếu tiếp tục chỉ khiến bà ấy thêm đau đớn.”

“Sao lại không có cách nào? Chẳng phải ông nói có tiền thì có thuốc sao? Dùng thuốc tốt nhất đi, thuốc nhập khẩu cũng được.” Lưu ỷ nguyệt đỏ mắt, hy vọng trong lòng tan vỡ như bọt biển.

“Lưu tiểu thư! Không phải chỉ dùng thuốc là được. Ung thư đã đến giai đoạn cuối. Cô nhìn bà ấy đau đớn như vậy, sống thêm một ngày là thêm một ngày chịu tội. Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Bác sĩ thấy thái độ của Lưu Ỷ Nguyệt cũng cao giọng nói.

“Tâm trạng người nhà bệnh nhân tôi có thể hiểu. Nhưng tôi là người chứ không phải thần thánh!”

“Thực xin lỗi! Là tôi quá kích động. Làm thế nào bà có thể đỡ đau?” Lưu Ỷ Nguyệt lúc này mới thấy cô đã quá xúc động, không nể mặt bác sĩ, vội lấy lại bình tĩnh, hỏi.

“Tôi đề nghị ngừng trị liệu. Tế bào ung thư đã di căn khắp nơi, dùng thêm chỉ phí tiền mà thôi. Tiền của các người

chắc là đi mượn, thế nên hãy nghĩ thông suốt một chút. Buông tha đi, tôi sẽ cho bà thuốc giảm đau, còn lại đành xem bà chịu đựng được bao lâu.” Bác sĩ đề nghị.

Lưu Ỷ Nguyệt trở lại phòng bệnh nhìn bà chủ, nhớ lại lời nói của bác sĩ, lời vừa rồi tuy khiến người ta tổn thương, nhưng đều là sự thật. Thuốc đi vào cơ thể bà, hoàn toàn không có phản ứng, bệnh tình chỉ càng thêm nặng.

Tiền nhiều như thế nào cũng không có ích, tiền cũng không phải vạn năng, hóa ra, có tiền cũng không cứu được mạng của bà chủ.

“Ỷ Nguyệt! Để ta nhan ra đi đi! Chết đơi với ta mà nói chính là giải thoát. Đau lắm! Đau lắm!.” Ánh mắt bà chủ đau đớn nhìn cô, hốc mắt khô khốc không ra một giọt nước mắt, một lần lại một lần cầu xin.

Lâm Tây Canh thấy mí mắt Lưu Ỷ Nguyệt rung rung, đau đớnn nhíu chặt mày, miệng phát ra tiếng nức nở không rõ, trán bắt đầu toát mồ hôi.

.

“Thật tốt quá, ra mồ hôi là được rồi!” Lâm Tây Canh thở phào nói.

Lưu Ỷ Nguyệt nằm trên giường, cả người nóng ra, tay chân ướt sũng mồ hôi, cảm giác như bơi trong biển nước, cô khua tay muốn bơi về bờ.

“Đừng nhúc nhích.” Lâm Tây Canh chặn tay cô lại. “Nóng, nóng quá.” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày lẩm bẩm.

“Tôi biết! Cố chịu đựng, đến ngày mai sẽ ổn thôi!” Lâm Tây Canh đè chăn lại không cho Lưu Ỷ Nguyệt đẩy ra, nhớ hồi nhỏ bị bệnh bà nội cũng dỗ anh như vậy. “Bà nội cạo gió cho cháu, đổ mồ hôi thì tốt rồi, không được lộn xộn, lại cảm lạnh nữa thì mệt.”

Bà nội không cho anh uống thuốc, dù sao “thuốc là ba phần độc”, khi bệnh nhẹ đều dùng phương thuốc cổ truyền, cũng may trong trí nhớ, anh chưa từng bị bệnh nặng.

Bên tai không ngừng có người nói với cô, “Không có việc gì, không có việc gì, sẽ tốt thôi.” Lưu Ỷ Nguyệt trầm tĩnh lại, chậm rãi ngủ ngon, không còn mơ nữa, chung quanh một mảnh tối đen.

Lâm Tây Canh buông cô ra, đi vào phòng tắm nhúng ướt khăn mặt, nhẹ nhàng lau trán cô. Mày nhăn thoáng giãn một chút, cô lúc này rất khác cô buổi sáng, dường như chất chứa rất nhiều nỗi buồn, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô?

Nửa đêm, Lưu Ỷ Nguyệt tỉnh lại, đầu hơi động một chút, khăn mặt trên trán rớt xuống. Cô xoay người nhặt lên, tay kia sờ sờ trán mình, không còn nóng nữa, thần trí cũng tỉnh táo không ít.

Bên kia phòng, đèn bàn vẫn sáng, Lưu Ỷ Nguyệt ngơ ngác nhìn người dưới ngọn đèn.

Lâm Tây Canh ghép hai sô pha lại với nhau, tiếc rằng chân dài thân cao, không vừa với sô pha, nhìn dáng anh ngủ rất không thoải mái, cứng nhắc dựa đầu vào sô pha.

Anh không đeo kính, cô đưa mắt tìm, thì ra mắt kính gọng vàng ấy đang được đặt trên bàn. Ánh sáng êm dịu chiếu xuống gương mặt anh, vẻ lạnh lùng thường ngày bỗng trở nên ấm áp.

Không biết nhìn được bao lâu, chỉ thấy khóe mắt ẩm ướt, cô khịt khịt mũi, không rõ đang là cảm giác gì. Thế giới rộng lớn, bờ vai nào mới là chỗ dựa của cô? Nói cho cùng, tối nay cũng chỉ là giấc mộng thoáng qua mà thôi!

Lâm Tây Canh giật mình, Lưu Ỷ Nguyệt định nằm xuống giả vờ chưa tỉnh nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ biết trơ mắt nhìn anh ngồi dậy.

“Cô tỉnh rồi?” Lâm Tây Canh lau mặt, với tay lấy mắt kính trên bàn trà. Anh nhìn cô từ từ đứng lên, nhưng không thấy rõ nét mặt cô thế nào.

Lưu Ỷ Nguyệt xốc cái chăn ở trên đùi xuống, chậm rãi rời giường, trong tay cầm cái khăn ẩm, từng bước một đến gần anh, gương mặt cũng ngày càng rõ ràng.

Trán cô không còn ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt long lanh.

Có chút lạnh lùng, có chút rạng rỡ, trong như nước mùa thu.

Phút chốc, một thứ cảm giác kì diệu khó tả quét qua cơ thể anh.