Quái Phi Thiên Hạ

Chương 113: Quẻ Bói Mười Vạn Lượng




Ăn cơm xong, Ôn Đình Trạm tự mình đến phòng bếp của Vĩnh An Tự sắc thuốc bổ cho Dạ Dao Quang, sau đó nhìn Dạ Dao Quang uống xong mới trở về phòng của mình.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, Dạ Dao Quang cảm thấy năng lực của mình đã khôi phục được một nửa, lập tức lên núi tu luyện. Cô vận khí một vòng xong cảm thấy mọi mệt mỏi trong người đều bị quét sạch, tinh thần cũng khôi phục không ít. Tuy linh lực trong cơ thể chưa được bù lại toàn bộ nhưng Dạ Dao Quang vẫn quyết định dừng tay, không tiếp tục tu luyện nữa.

Trời đã sáng, Dạ Dao Quang đón lấy tia nắng sớm yếu ớt đầu tiên, nhìn thấy cách chỗ cô đứng không xa có một ông lão mặc quần áo bình thường, đầu tóc trắng xóa đang luyện Ngũ Cầm Hí (1). Ông lão lại đứng ở khu vực mà khi cô trở về bắt buộc phải đi qua đó, Dạ Dao Quang định chờ đến lúc ông lão kia tu luyện xong sẽ đi qua sau.

“Tiểu cô nương hình như rất có hứng thú với Ngũ Cầm Hí của lão phu?” Ông lão cũng đã sớm chú ý đến Dạ Dao Quang, chỉ là Dạ Dao Quang không có ý định đến gần nên ông lão đành phải lên tiếng trước.

“Chỉ là không muốn quấy rầy lão nhân gia.” Dạ Dao Quang bình thản nói.

“Hôm qua lúc lão phu đánh cờ cùng Nguyên Ân đại sư cũng từng hỏi qua về người mới đến Vĩnh An Tự. Nguyên Ân đại sư đã hẹn sáng nay sẽ giải thích nghi hoặc của lão phu nhưng lão phu không ngờ người tới lại là một tiểu cô nương.” Lúc này có hai hạ nhân thân thể cường tráng cầm khăn lông nóng và áo khoác đi đến hầu hạ lão nhân gia. Nhìn dáng vẻ tự nhiên của ông lão, Dạ Dao Quang cũng biết người này đã quen có người hầu hạ trong một thời gian dài rồi.

Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn tướng mạo của ông lão một chút, rút ra được tám chữ: Ngũ nhạc hồ ứng (2), đại phú đại quý. Ngũ nhạc chính là chỉ trán, mũi, cằm và xương gò má hai bên trái phải. Xương gò má và mũi của ông lão này có đoạn lồi ra, đại biểu cho bốn chữ: Quyền cao chức trọng…

Dạ Dao Quang khẽ chớp chớp mắt: “Không biết lão nhân gia có gì nghi hoặc?”

“Lão phu sáng nay dậy sớm chưa kịp dùng bữa, muốn mượn hoa hiến phật mời tiểu cô nương cùng ăn bữa sáng được không?” Ông lão chuyển đề tài.

“Vậy thì ta đành phải đi xem một chút, không biết lão hòa thượng kia có thiên vị cho lão nhân gia đãi ngộ khác biệt không đây?”

“Ha ha! Tiểu cô nương quả thật rất thú vị, thể nào được Nguyên Âm đại sư đối xử đặc biệt.” Ông lão vui vẻ cười, dẫn đường đi trước đến phòng ăn của mình.

Dạ Dao Quang cũng cất bước theo sau, lúc đến nơi cô lập tức tìm một tiểu hòa thượng nhờ hắn chuyển lời cho Ôn Đình Trạm.

Ông lão nghe được Dạ Dao Quang nhắc đến Ôn Đình Trạm, ánh mắt khẽ động: “Tiểu cô nương, Ôn công tử trong miệng cô năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Chẳng lẽ lão nhân gia quen biết một người trùng tên trùng họ sao?” Dạ Dao Quang nhân tiện hỏi một câu, sau đó đáp:

“Nhưng chắc có lẽ không phải là người lão nhân gia quen đâu, Trạm ca nhà ta mới mười tuổi thôi.”

“Học ở trấn Thái Hòa sao?” Ông lão cười ẩn ý.

Dạ Dao Quang hơi giật mình, nghĩ đến chuyện mấy ngày trước Ôn Đình Trạm đã nói: “Thì ra là Chử đế sư, thất kính, thất kính!”

“Nhanh như vậy đã biết lão phu là ai rồi hả?” Bước vào giữa phòng, trong phòng có hai nam nhân ăn mặc không tầm thường nhìn thấy ông lão đi đến liền đồng thời lớn tiếng chào cung kính. Ông lão ngồi xuống ghế nhìn về phía Dạ Dao Quang: “Tiểu cô nương, mời ngồi.”

Dạ Dao Quang cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện với ông lão: “Đế sư có lẽ không biết, ta biết thuật xem tướng nên liếc mắt nhìn đế sư một cái đã nhìn ra được ngài là người quyền cao chức trọng. Mấy ngày trước Trạm ca cũng có nhắc qua tin đồn liên quan đến đế sư nên vừa nghe câu hỏi của đế sư kết hợp với phỏng đoán tướng mạo, ta cũng đoán ra được tám, chín phần.”

“Tuổi còn nhỏ mà miệng lưỡi đã trơn tru lắm!” Chử đế sư không nói gì mà người đàn ông trung niên đứng bên cạnh ông lại lên tiếng.

Sắc mặt Dạ Dao Quang không đổi, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn đối phương, chỉ thản nhiên nhìn đế sư.

“Nếm thử đi, xem có phải Nguyên Ân đại sư thiên vị lão phu hay không?” Chử đế sư cầm đũa lên nói với Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cũng không khách khí, lập tức cầm đũa lên gắp đồ ăn. Cô ăn say sưa ngon lành, hoàn toàn không chú ý đến hình tượng. Đế sư cũng sững sờ vì lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử ăn uống kiểu này… Tuy hơi thô lỗ nhưng nhìn rất ngon miệng khiến ông cũng muốn ăn thêm nhiều một một chút, nên lại ăn thêm nửa bát cơm.

“Tiểu cô nương là địa sư sao?” Sau khi ăn xong, Chử đế sư hỏi.

“Không dám, không dám, ngài mới là đế sư (3).” Dạ Dao Quang cười híp mắt đáp lại.

“Ha ha, miệng lưỡi tiểu cô nương cũng rất khéo!”

“Ồ, ta cũng cảm thấy như vậy, ta cũng được nhiều người yêu thích vì thế đó.”

“Ta có một đứa cháu gái cũng tầm tuổi tiểu cô nương, nếu như có một nửa khả năng hài hước khéo miệng của tiểu cô nương thì lão phu cũng không sợ tuổi già cô đơn rồi.” Chử đế sư tươi cười.

“Cái này là ý trời, ta cũng không có cách nào!” Dạ Dao Quang một tay chống cằm.

“Nếu lão phu là đế sư, tiểu cô nương lại là địa sư, có thể thấy chúng ta có duyên…” Chử đế sư tiếp tục nói với Dạ Dao Quang:

“Lão phu chỉ là một thầy giáo dạy học, không biết địa sư như tiểu cô nương biết những gì?”

“Ta à, so sánh ra thì ta đây có tác dụng hơn ngài nhiều!” Dạ Dao Quang bẻ đầu ngón tay tính toán:

“Ta biết xem tướng, đoán mệnh, xem bói, xem phong thủy, biết nhìn long mạch, xem khí tượng… đơn giản là trên thông thiên văn, dưới rành địa lý. Cái gì người khác biết ta đều biết, cái gì người khác không biết ta cũng biết!”

“Phụt!” Một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi đứng bên cạnh Chử đế sư nhịn không được cười ra thành tiếng:

“Cô nương, đế sư đã dạy học bốn mươi năm, ngươi cũng là người đầu tiên dám đứng trước mặt đế sư nói mình trên thông thiên văn dưới rành địa lý đó.”

“Thì sao? Ta không thể nói thật sao?” Dạ Dao Quang hồn nhiên nhìn thanh niên kia.

“Nói khoác mà không biết ngượng!” Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Chử đế sư khi nãy lại lên tiếng, hắn nhìn Dạ Dao Quang bằng ánh mắt khinh thường.

“Tai nghe không bằng mắt thấy, nếu cô nương biết nhiều như thế không bằng cho lão phu mở mang tầm mắt một chút đi.” Chử đế sư vẫn cười hiền hòa:

“Không biết cô nương am hiểu lĩnh vực nào nhất?”

“Đều am hiểu cả, nhưng ta thích nhất là bói toán!” Dạ Dao Quang nói thẳng.

“Làm sao mới bói được?”

“Bói giấc mơ, bói quẻ, bói trận pháp, bói thiên văn… cái gì ta cũng có thể bói.”

“Lão phu rất ít khi nằm mơ, nơi cửa Phật này lại không tiện bày binh bố trận, đến lúc đêm tối mới bói thì quá lâu, lão phu chọn xem bói quẻ vậy. Cô nương thử bói cho lão phu một quẻ xem ước nguyện trong lòng lão phu có thể thực hiện hay không?” Chử đế sư nói.

“Được, có tiền thì dễ nói chuyện.” Dạ Dao Quang nháy mắt một cái.

“Tiểu cô nương yên tâm, lão phu là người hiểu quy củ.” Chử đế sư cười gật đầu.

Dạ Dao Quang lấy ra ba đồng tiền, đang định gieo quẻ thì người đàn ông trung niên kia nhìn Dạ Dao Quang nói:

“Ngươi đã khẳng định mình lợi hại như vậy không bằng dùng một quẻ bói hai chuyện đi, ta và đế sư gieo cùng một quẻ nhưng không xem cùng một chuyện!”

“Không thành vấn đề!” Dạ Dao Quang lần đầu tiên nhìn mặt người đàn ông trung niên này, sau đó vươn ra một ngón tay trước sự nghi hoặc của người đàn ông kia, Dạ Dao Quang nói: “Mười vạn lượng!”

“Mười vạn lượng? Ngươi đi ăn cướp sao?” Người đàn ông trung niên tức giận.

“Ta chính là ăn cướp thì sao, có nguyện ý bị cướp hay không là việc của ngươi, ta không miễn cưỡng!” Dạ Dao Quang buông tay, cô là người rất dân chủ rộng rãi không ức hiếp người khác nha.

Người trung niên kia cắn môi một cái: “Được, chỉ cần bói đúng, ta đưa ngươi mười vạn lượng!”

“Sư huynh…” Một thiếu niên định ngăn cản nhưng đã không kịp nữa.

“Nhớ chuẩn bị đủ bạc!” Dạ Dao Quang thu ánh mắt lại, đưa tay ra bắt đầu gieo quẻ.

***

(1) Ngũ Cầm Hí: Một môn võ dưỡng sinh.

(2) Ngũ nhạc hồ ứng: Ngũ quan cân đối, tương xứng. Ngũ quan bao gồm trán, mũi, cằm và hai bên gò má, là một thuật ngữ trong việc bói toán, xem tướng mạo.

(3) Đế cùng âm đọc với Địa, đây là cách chơi chữ đồng âm khác nghĩa.