Quái Phi Thiên Hạ

Chương 123: Chờ Khách Tới Cửa




“Thế này thì ta lời to rồi.” Trước mặt nhiều người như vậy, nếu cô không nhận thì sẽ trở nên lúng túng mất. Vả lại cô nghĩ, chẳng những Phó gia không phải loại có tiền không trả, mà còn tặng thêm một miếng bánh lớn. Nhưng dựa trên giá trị quyền lợi mà nói, cô giúp một nhà Phó gia kéo dài phú quý thì một căn nhà ở nam viên không cách nào sánh được.

“Dạ cô nương không ngại thì tốt rồi.” Phó Khang Thành chắp tay, lui về sau Chử đế sư.

“Hôm nay, ta tới đây để từ biệt với đại sư. Nán lại nới này đã lâu, cũng nên quay về nhà rồi.” Sau đó Chử đế sư nói.

“A di đà phật, hôm nay là ngày may mắn, đế sư có thể xuất hành.” Nguyên Ân đại sư nhắc nhở.

Chử đế sư chắp tay lễ Phật với Nguyên Ân, sau đó đứng lên nói với Ôn Đình Trạm: “Lão phu chờ cậu ở Đế kinh, cam tâm tình nguyện đến bái lão phu làm thầy.”

“Đế sư lên đường bình an.” Ôn Đình Trạm lễ độ nho nhã nói.

Chử đế sư lại càng nở nụ cười tán thưởng, sau đó quét mắt một vòng trên người Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, không nói thêm lời nào dẫn Phó Khang Thành và Chử Hựu rời đi.

“Trạm ca, hay chúng ta cũng về đi?” Dạ Dao Quang quay đầu lại hỏi.

“Hay tiểu hữu ở lại thêm một ngày nữa đi.” Ôn Đình Trạm chưa kịp mở lời thì Nguyên Ân đã nói trước.

“Ái chà, lão hòa thượng lại có khách tới cửa. Được được, vậy ở lại thêm một ngày.” Dạ Dao Quang cười híp mắt nói. Tuy bây giờ cô không thiếu tiền nhưng cô không thể ngăn nổi bệnh nghề nhiệp của cô.

Dù cho nghề nghiệp của cô có là tiết lộ thiên cơ thì cô cũng thích làm chuyện này.

Quyết định xong, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang lập tức từ biệt Nguyên Ân trở về viện của mình. Sau khi trở lại tiểu viện, Dạ Dao Quang hỏi: “Chàng có thể đọc được quyển kiếm phổ kia sao?”

“Cũng không khó lắm.”

Học võ đã gần một năm, Ôn Đình Trạm cũng lén tìm đọc không ít sách về cấu tạo cơ thể người. Khẩu quyết và động tác trên kiếm phổ cũng được viết rất rõ ràng nên Ôn Đình Trạm đã nhớ kĩ kiếm quyết.

“Nếu có khó khăn cứ nói với muội, chỗ muội có một ít đan dược hỗ trợ cho việc luyện võ, lát nữa muội sẽ đi lấy cho chàng.” Dạ Dao Quang gật đầu nói.

“Nguyên Ân đại sư muốn bí mật giữ kiếm phổ lại trong chùa.” Ôn Đình Trạm đột nhiên nói.

“Đồ của chàng thì chàng tự quyết định.” Dạ Dao Quang không có ý kiến về chuyện lần này.

“Ta đã đồng ý rồi.” Ôn Đình Trạm cười nói.

Người cổ đại không có hiểu biết về bản quyền nhưng lại giữ đồ vô cùng kỹ lưỡng. Không phải đệ tử chính tông thì không truyền ra ngoài, dù cho có bị thất truyền đi chăng nữa cũng không truyền cho người ngoài.

“Chàng không lo cả thiên hạ sẽ biết kiếm phổ này sao?” Dạ Dao Quang không kiềm được hỏi.

“Biết và không biết có gì khác nhau?” Ôn Đình Trạm hỏi lại:

“Nếu nó thuộc về ta thì dù cho tất cả mọi người có biết, cũng không ai có thể giỏi hơn ta. Nếu ta vốn dĩ không phải người phù hợp với nó thì ta cần gì phải giữ chặt nó bên người?”

“Lòng dạ rộng rãi, muội thích.” Dạ Dao Quang nói xong không quên nháy mắt phải với Ôn Đình Trạm.

Đôi mắt anh đào long lanh tươi đẹp như có giọt mưa đung đưa đọng lên mang theo dòng điện mãnh liệt. Ít ra Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy cả người cậu đều cứng đờ. Có điều may mà cậu đã quen với dáng vẻ tùy ý như vậy của Dạ Dao Quang nên chỉ cứng đờ một lát đã khôi phục lại bình thường. Nhưng không ai có thể thấy được lỗ tai đỏ bừng của cậu.

“Ta bí mật đưa kiếm phổ cho đại sư đây.” Nói rồi cậu xoay người trở về gian phòng của mình.

Dạ Dao Quang nghi hoặc nhìn dáng đi hơi vội vã của Ôn Đình Trạm, sờ cằm suy nghĩ, cuối cùng thì cô đã làm gì mà lại hù dọa tiểu tử này như vậy? Không nghĩ ra được, Dạ Dao Quang chỉ còn cách nhún vai trở về.

Bởi vì tối qua ngủ không ngon giấc nên Dạ Dao Quang nhanh chóng lấy đan dược, sau đó nhờ một chú tiểu mang đến cho Ôn Đình Trạm rồi gục đầu tiếp tục ngủ bù. Đến lúc hoàng hôn cô mới bị Ôn Đình Trạm kêu dậy dùng bữa tối, mặt ủ mày chau được Ôn Đình Trạm đỡ đi dạo tiêu hóa thức ăn, sau đó rửa mặt ngủ tiếp.

Rốt cuộc ngày thứ hai tinh thần cũng phấn chấn để ra khỏi giường tu luyện. Sau đó Dạ Dao Quang đi tìm Ôn Đình Trạm ăn cơm trưa, an vị chờ khách tìm đến cửa, chờ hoài chời hoài, đến lúc ăn trưa xong cũng chẳng thấy đâu. Sau khi mặt trời đã xuống núi, cuối cùng Dạ Dao Quang cũng ngồi không yên, chuẩn bị đi tìm Nguyên Ân tranh luận.

“Trụ trì không có ở thiện phòng.” Đến thiện phòng của Nguyên Ân, chú tiểu nói như vậy.

Dạ Dao Quang chỉ còn cách ủ rũ trở về. Lúc đi ngang qua ngoại viện của chùa thì nghe được tiếng khóc đau đớn, không chỉ của một đứa bé, mà có đến tiếng khóc của năm sáu đứa bé. Nghe không giống như kiểu con nít đang chơi đùa với nhau nên cô mới cất bước đi về hướng cửa chính.

Trong đại viện, vì trời đã về chiều nên khách hành hương cũng không nhiều. Nhưng lúc này tụ tập không ít người, một người đàn ông trung niên quỳ gối ở chính viện, một phụ nữ trung niên có thai, ăn mặc phú quý ở bên cạnh đỏ mắt thấp giọng khuyên bảo, thỉnh thoảng lấy khăn lụa giúp trượng phu của mình lau mồ hôi. Sau lưng bọn họ còn có sáu cô gái đang quỳ, từ cao xuống thấp, ba đứa lớn vẻ mặt yên lặng đau khổ rơi lệ, ba đứa nhỏ khóc rung trời. Sáu cô gái đứng bên cạnh một người đàn ông cường tráng, mặc trang phục hạ nhân không giống với phu nhân kia. Vừa nhìn đã biết đây là người làm đắc lực trong nhà phu nhân ấy.

“Chuyện này là sao? Sao tướng công Sầm gia lại quỳ ở đây, người lớn quỳ, mấy đứa nhỏ cũng quỳ luôn, kêu la là có chuyện gì vậy!” Tuy khách hành hương không nhiều lắm nhưng vẫn có một vài người, vừa nãy còn có vài người nhận ra cả nhà này.

“Còn không phải vì Sầm lão thái thái, quậy banh trời muốn Sầm tướng công bỏ vợ sao.” Một người biết nội tình trong đó nói rằng:

“Vì Thất Nương chỉ sinh cho nhà họ sáu đứa con gái, mà Sầm tướng công vừa mới thi đậu cử nhân nên lão thái thái lấy lí do không sinh được con trai đòi bỏ Thất Nương. Sầm tướng công sau khi biết chuyện này, ngay cả khoa thi cũng không thèm tham dự. Nếu không phải Sầm tướng công nhanh chóng trở về kịp lúc thì Thất Nương và mấy nha đầu khi đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi.”

“Đúng là làm càn mà. Nếu không phải trước đây Thất Nương mang theo của hồi môn gả đến thì lúc này Sầm lão thái thái đã nằm trong quan tài rồi, làm sao còn có thể ra oai được chứ. Sầm tướng công chuyên tâm đọc sách, Thất Nương vì Sầm gia lo toan trước sau. Mùa đông lão thái thái bị bệnh không dậy nổi, Thất Nương hầu hạ một tấc không rời, sao có thể quyết định tàn nhẫn như thế? Cũng không phải không thể sinh mà.”

“Nếu không phải đang lúc mang thai, chỉ sợ dù Sầm tướng công trở về nhanh đến đâu, bà lão kia cũng lấy cái chết ra ép buộc. Còn không phải ghét bỏ Thất Nương là con gái của thương nhân sao? Cũng không thèm suy nghĩ một chút nếu không có Thất Nương, bọn họ có thể có hôm nay không. Thấy cha mẹ Thất Nương đều mất, con trai lại đậu cử nhân, sau này không chừng còn làm có thể làm quan, bà ấy chướng mắt Thất Nương nên mới muốn ném đi. Chuyện này cũng không biết là ai đã khơi gợi bên tai bà lão, quả quyết nói mình nằm mơ, kêu Thất Nương quỳ ở chỗ này đủ một ngày một đêm, Phật Tổ sẽ cảm động trước lòng thành của Thất Nương mà ban cho nàng một đứa con trai. Sầm tướng công bị ép không còn cách nào nên chỉ có thể tự mình quỳ ở đây. Bà lão kia cho rằng Sầm tướng công ngỗ nghịch nên bắt mấy nha đầu này qua đây quỳ chung. Ngươi nhìn xem nha đầu nhỏ nhất chỉ mới ba tuổi cũng đã quỳ cả ngày, sao chịu được chứ.”