Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1432: 175 Năm Công Đức




Nhưng cao tăng lại nói cho hắn toàn bộ người trong thành Lâu Lan đã vô pháp trị liệu, mà Thiện Thiện công chúa từ trong miệng Đại vu Lâu Lan biết được chỉ có sự hy sinh của nàng mới có thể ngăn chặn bi kịch lan tràn, cho dù hắn hiện tại chạy trở về cũng không kịp ngăn cản.

Trong nháy mắt kia sự hối hận của hắn đạt tới đỉnh điểm, hắn không biết bọn họ đã làm sai cái gì mà phải nhận sự trừng phạt như vậy. Thời điểm biết được Thiện Thiện dùng đời đời kiếp kiếp luân hồi của mình đổi lấy an bình của những quốc gia khác ở Tây Vực, sự chấn động trong lòng hắn không thể miêu tả, nữ tử hắn yêu thương, nữ tử này luôn làm hắn kiêu ngạo.

Hắn quyết định không quay trở về mà ở chùa xuất gia, thành đệ tử sư tôn. Hắn mỗi ngày làm việc thiện, tụng kinh, làm một Phật tử thành kính. Hắn hy vọng mọi công đức của hắn tích lũy cho Thiện Thiện có thể cảm động trời cao, làm nữ tử tốt đẹp thiện lương kia có thể một lần nữa trở lại nhân gian.

Vương Tử Túc Mĩ sống tới hai trăm tuổi, đêm hôm đó, đèn tụ hồn hắn đúc cho Thiện Thiện công chúa bỗng nhiên sáng lên. Hắn ngồi trước Phật, mang theo nụ cười thỏa mãn cùng cảm ơn mỉm cười vĩnh biệt cõi đời. Bởi vì hắn là đệ tử tục gia, tang lễ cũng rất đơn giản, thậm chí không có mấy người biết được thân phận thật của hắn.

“Thiện Thiện công chúa đích xác đã luân hồi, nhưng lại là do vương tử Túc Mĩ dùng 175 năm công đức đổi lấy cơ hội.” Ích Tây trưởng lão nói với Hòa Dã, “Trản đèn này là sư tôn sau khi Túc Mĩ vương tử chết thiêu xác, dùng tro cốt của vương tử Túc Mĩ cô đọng. Sư tôn hy vọng vương tử cùng công chúa có thể cùng nhau ở kiếp sau.”

Lời của Ích Tây làm Hòa Dã khó có thể tiếp thu, hắn đã chờ đợi một ngàn năm, dùng hết thủ đoạn để đưa Thiện Thiện công chúa luân hồi chuyển thế, lại không thể thắng nổi vương tử Túc Mĩ tích lũy 150 năm công đức. Hắn muốn lớn tiếng phản bác Ích Tây, nhưng khi nhìn tới bộ dáng Túc Mĩ mặc tăng bào bên trong làn khói kia, giọng nói của hắn nghẹn ở cổ họng.

“Hòa Dã pháp sư, ta kính nể ngàn năm chờ đợi của ngươi với công chúa.” Lúc này Dạ Dao Quang dưới sự nâng đỡ của Ôn Đình Trạm đứng lên, “Nhưng ngươi thật sự đã sai rồi, ngươi dùng phương thức như vậy không phải cứu vớt công chúa. Ngươi cũng là người tu luyện, hẳn đã biết tà bất thắng chính, làm việc thiện chưa chắc có thiện báo, nhưng hành ác nhất định sẽ có hậu quả xấu. Ngươi mượn danh công chúa, tàn hại tánh mạng người vô tội, là đang tiêu hao phúc đức của nàng. Năm đó Đại vu nói cho ngươi biện pháp như vậy để cứu công chúa, chưa chắc không phải chưa nhìn ra tâm ma đã bắt đầu sinh của ngươi, nhưng Đại vu không nhẫn tâm giết hại đệ tử là ngươi cho nên mới trói buộc ngươi ở chỗ này, dùng mấy trăm năm ngủ say, ý đồ hy vọng chấp niệm của ngươi có thể xói mòn qua năm tháng mà hóa giải, nhưng ngươi đã phụ kỳ vọng của Đại vu.”

“Không phải như vậy, ta không tin, không phải như thế…..” Hòa Dã hoàn toàn không thể tiếp nhận kết quả như vậy, hắn khịt mũi coi thường Túc Mĩ, hắn vẫn luôn xem thường Túc Mĩ. Hắn cho rằng tình cảm thâm ái của Thiện Thiện đối với Túc Mĩ thực không đáng, chính như hiện tại đã trả lời hắn, hành động của hắn phải trả giá trước mặt Túc Mĩ mới là chuyện đáng buồn cười nhất, muốn hắn như thế nào tiếp thu?

Nhìn Hòa Dã sắp lâm vào điên cuồng, Ích tây vẫn luôn bị Dạ Dao Quang cho rằng không có tình cảm nhẹ thở dài một hơi. Hắn giơ bơ đèn lên, đi tới trước di thể Thiện Thiện công chúa, đưa bơ đèn vào trong tay Hòa Dã: “Vu pháp tinh thâm, trong đèn này có tro cốt vương tử Túc Mĩ, tin tưởng pháp sư có biện pháp xác minh, tình ý của vương tử Túc Mĩ đối với Thiện Thiện công chúa.”

Nói đến cùng, Hòa Dã khuynh tâm Thiện Thiện công chúa, vì chấp niệm của hắn với Thiện Thiện công chúa mà sinh tâm ma. Hắn vẫn luôn vì người công chúa yêu không phải mình mà không cam lòng, bởi vì trong lòng hắn Túc Mĩ là người không xứng.

Lui ra phía sau vài bước, vạt áo Ích Tây phất lên, liền hóa giải trói buộc đối với Hòa Dã.

Hoà Dã tay run lên, suýt nữa làm rơi bơ đèn nhưng hắn vẫn là bắt được. Dạ Dao Quang nhìn bàn tay hắn nắm đèn nổi đầy gân xanh run rẩy, cả người hắn đều quanh quẩn cỗ hơi thở mâu thuẫn.

Không có ai thúc giục hắn, chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Dạ Dao Quang quay đầu nhìn thoáng qua khung cảnh đổ sập phía sau, có lẽ bởi vì Hoà Dã đã ổn định nên cổ thành ngầm cũng dần yên tĩnh. Dạ Dao Quang cũng không hy vọng sau khi thành sụp đổ những quỷ vật liền chui ra ngoài, đặc biệt là những bệnh khí năm xưa.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Hoà Dã gắt gao cầm đèn, chậm chạp đi tới phía trước, hắn vận khí đem huyền phù ở phía trên thân thể Thiện Thiện công chúa. Thủ quyết của hắn biến hoá, lửa trong đèn dần dần dâng lên, ngọn lửa kia cũng là thân hình vương tử Túc Mĩ, hắn giống như một người lửa bị thiêu đốt trên hư không, chậm rãi dưới sự dẫn động của Hoà Dã bao trùm lên thân thể Thiện Thiện công chúa.

Dạ Dao Quang cả kinh, lại thấy lửa kia tuy rằng bao vây lấy thân thể Thiện Thiện công chúa, nhưng như thế nào cũng không đốt cháy được di thể công chúa, càng giống một loại bảo hộ hơn, ôn nhu quay chung quanh nàng.

“Dấu lửa in thiện ác.” Thiên Cơ tựa hồ biết Dạ Dao Quang không hiểu chuyện gì, liền giải thichs với Dạ Dao Quang một câu, “Đây là một loại vu thuật cổ xưa.”

Cái gọi là dấu lửa in thiện ác, kỳ thật ban đầu là Vu sư sáng tạo ra để kiểm nghiệm sự thiện ác của con người, chính là cấm chú bên trong ngọn lửa. Người nào bị bỏng rát là những người đã làm việc ác, căn cứ mức độ bị bỏng có thể phán đoán người này đã làm những sự tà ác thế nào. Nếu không bị bỏng, nói lên người này chưa từng làm việc ác, hoàn toàn thiện lương.

Sau này thời đại Vu sư cường thịnh, dấu lửa in thiện ác càng được mở rộng, như dùng da hoặc máu tươi của một người, hay chỉ cần là đồ vật liên quan in dấu lửa có thể sử dụng. Thêm nữa là đo mức độ thiện ác của cá nhân với cá nhân. Nếu một người in dấu lửa bỏng rát một người khác, vậy chứng minh người này từng làm thương tổn qua hắn. Ngược lại, nếu không bị bỏng, liền chứng minh người này không tạo thương tổn.

Đây là cấm chú một vị Đại vu sư sáng taoh ra tặng thê tử hắn, tuỳ lúc hắn sẽ nhận khảo nghiệm của thê tử, đã từng một lần dùng rộng khắp khi nam nữ Vu tộc thành hôn.

Hiện giờ dùng ngọn lửa từ bơ đèn tro cót vương tử Túc Mĩ, không hề làm thương tổn tới di thể công chúa, đáp án đã thực rõ ràng, Túc Mĩ chưa từng vứt bỏ công chúa, thậm chí ngọn lửa của hắn vẫn luôn quanh quẩn cạnh di thể, điều này chứng minh hắn đã từng hy sinh cực lớn cho Thiện Thiện.

Hoà Dã đau kịch liệt nhắm hai mắt lại, tự mình nghiệm chứng sự thật, không phải do hắn không tin, giờ khắc này hắn không thể không thừa nhận, Thiện Thiện lựa chọn không sai, hắn chưa đủ thấu hiểu nàng, chân chính hiểu rõ nàng, hiểu người nàng yêu là Túc Mĩ mà không phải chính mình. Là hắn chấp nhất, chính như lời nói Dạ Dao Quang, là lấy danh nghĩa Thiện Thiện mà gia tăng tội nghiệt, tiêu hao phúc đức của nàng.

Giữa hắn cùng Túc Mĩ có sự chênh lệch không nhỏ, hắn vì danh tình yêu mà thương tổn, Túc Mĩ vì yêu lại lựa chọn hy sinh.

Nghĩ đến đây, Hoà Dã buồn bã cười, chợt toàn bộ thần hồn của hắn nhập vào bên trong ngọn lửa đang bao vây lấy Thiện Thiện công chúa!