Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1620: Nhũ hương




Diệu Tinh có tới hay không, Dạ Dao Quang cũng không chắc chắn, nhưng nếu Qua Vô Âm khẩn cầu, lại là sự tình cấp thiết như vậy, Dạ Dao Quang thế nào cũng phải thử một lần, để Tang Cơ Hủ truyền tin cho Diệu Tinh.

Tin tức phát ra ba ngày, hai tiểu ma nữ ở phủ nha làm náo loạn, Diệu Tinh rốt cuộc tới, giải cứu Tuyên Khai Dương cùng Càn Dương bi bắt chơi cùng tới phờ phạc, Dạ Dao Quang nhìn lực phá hoại của hai nữ hài, trợn mắt há hốc mồm nói với Ôn Đình Trạm: “A Trạm, chúng ta vẫn nên sinh nhi tử đi, ta cảm thấy nhi tử ngoan hơn chút……”

Không thể trách Dạ Dao Quang trọng nam khinh nữ, mà bất luận là Tuyên Khai Dương hay là Quảng Minh, thậm chí Trọng Hàn Kỳ cũng đều là lịch sự văn nhã, trái lại bất luận hai tiểu ma nữ nhà Qua Vô Âm, hay hai nữ nhi nhà Dụ Thanh Tập đều là những nhận vật có lực phá hoại cực cường. Tháng tám Dụ Thanh Tập sinh thứ nữ, lúc ấy Dạ Dao Quang đang bế quan, thời điểm tháng chín tháng mười lại là lúc nước sôi lửa bỏng nhát, thẳng đến tháng mười một Dụ Thanh Tập mới truyền tin cho Dạ Dao Quang, chỉ mới qua mấy tháng nhưng tiểu nữ nhi đã làm người ta đau đầu không thôi, lớn thêm chút lại càng muốn sôi trào.

“Luyện chế yêu cổ?” Diệu Tinh nghe xong yêu cầu của Dạ Dao Quang liền lắc đầu, “Ta tùy rằng tiếp thu một thân chế cổ của hắn, nhưng tìm hiểu sâu xa, thuật chế cổ có năm đại cổ khó luyện chế nhất: Cổ hoàng, yêu cổ, hồn cổ, linh cổ cùng phệ cổ. Ta tuy rằng có tâm nhưng lực không đủ.

Diệu Tinh tới, Dạ Dao Quang thật ra rất cao hứng, nhưng không ngờ tới lại là kết quả này.

“Ta tương trợ ngươi.” Tang Cơ Hủ động thân, “Ta hộ pháp cho ngươi.”

Tu vi nàng tuy đã bị phế, không thể luyện chế yêu cổ, nhưng nàng am hiểu sâu phương pháp luyện chế, nàng có thể ở bên cạnh nhắc nhở Diệu Tinh, cũng có thể nói nàng chỉ đạo Diệu Tinh thao tác.

Diệu Tinh có chút do dự, chế cổ so với tu luyện còn nguy hiểm hơn. Cổ càng lợi hại khả năng phản phệ càng lớn, một chút vô ý cũng ném đi cái mạng nhỏ, Diệu Tinh vẫn chỉ ở trình độ gà mờ.

“Nếu ngươi có thể thuận lợi chế thành yêu cổ, những cổ khác đều không có vấn đề.” Tang Cơ Hủ đối Diệu Tinh nói, “Ta hiện già chỉ là phàm nhân, nhưng nếu ta không có mười phần nắm chắc, sẽ không lấy tánh mạng của ta cùng ngươi mạo hiểm.”

Trầm mặc một lát, Diệu Tinh gật đầu: “Được, vậy thỉnh Tang cô nương chỉ giáo.”

Diệu Tinh đáp ứng cùng Tang Cơ Hủ luyện chế yêu cổ, không nói bất luận yêu cầu gì, Dạ Dao Quang ngược lại có chút không thích ứng. Tựa hồ minh bạch nghi hoặc của Dạ Dao Quang, Diệu Tinh nói: “Yêu cổ này tuy ta ra lực, nhưng cũng học được bản lĩnh của Tang cô nương, coi như quà nhập học.”

“Dao Dao cho rằng Diệu Tinh muốn nhân cơ hội đưa ra yêu cầu giải trừ thề ước với ta?” Chờ đến khi Diệu Tinh cùng Tang Cơ Hủ tới nơi luyện chế do Dạ Dao Quang chuẩn bị, Ôn Đình Trạm cười khẽ nói.

“Hắn rất muốn không phải sao?” Qua Vô Âm khác Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang là nguyện ý vì Qua Vô Âm sẽ đáp ứng yêu cầu của Diệu Tinh.

“Trước kia là vậy, nhưng hiện tại thì chưa chắc.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm trầm ngưng, “Trước kia hắn là ma, hắn muốn tự do. Hiện tại hắn là người, hắn cần lời hứa để thúc đẩy.”

Lời nói của Ôn Đình Trạm làm lòng Dạ Dao Quang động: “Ý của chàng là, Diệu Tinh một lòng muốn làm người, nhưng hắn rốt cuộc vẫn có sự mê muội, hắn cố ý muốn dùng thề ước với chàng để khắc chế chính mình không rơi vào vũng lầy?”

“Thật vất vả mới từ đầm lầy bò ra, hắn tất nhiên sẽ không muốn lại rơi xuống.” Ôn Đình Trạm gật đầu.

“Nếu là như thế, hắn nhưng thật ra biết tiến biết lùi.” Trong mắt Dạ Dao Quang hiện lên tia tán thưởng.

Lúc này gió lạnh thổi tới, cành hoa mai trên đầu chấn động rơi xuống, một cánh hoa màu hồng phấn thổi qua, Ôn Đình Trạm duỗi tay, tùy ý để cánh hoa dừng trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn: “Dao Dao, cùng ta tới hương phòng đi.”

“A? Chàng muốn điều hương sao?” Dạ Dao Quang kinh ngạc bị Ôn Đình Trạm kéo đến hương phòng.

“Đi mang sọt kim chỉ của phu nhân tới, mang thêm nhiều chút dây màu.” Tới hương phòng, Ôn Đình Trạm liền phân phó Nghi Vi, Nghi Vi lĩnh mệnh lui ra.

“Chàng muốn làm gì?” Dạ Dao Quang theo Ôn Đình Trạm đi đến trước bàn, mặt trên bày biện không ít hương liệu.

“Sinh nhật Quảng Minh sắp tới rồi, năm nay đã ba tuổi, nên là tuổi tác dần hiểu chuyện, năm nay ta đưa tới lễ sinh nhật đặc biệt cho nó.” Ôn Đình Trạm động tác thong thả ưu nhã vén tay áo lên.

Dạ Dao Quang tiến lên giúp hắn kéo tay áo: “Chàng muốn đưa hương cho Quảng Minh?”

Năm trước, sinh nhật Quảng Minh, Dạ Dao Quang làm một bộ xiêm y, Ôn Đình Trạm tự mình điêu khắc cho Quảng Minh một món đồ chơi. Năm nay, Dạ Dao Quang làm một áo khoác nhỏ đặc biệt xinh đẹp, không nghĩ tới Ôn Đình Trạm thế nhưng tính toán điều hương chon hi tử, có phải quá sớm không?

“Cứ coi là vậy.” Ôn Đình Trạm cười thần bí, sau đó xoay người, đi tới lấy ra các loại dược trong quầy tủ, lấy ra những hương liệu yêu cầu.

Ánh mắt theo tay hắn động, có đàn hương, có trầm hương, còn có gỗ nam phấn, bạch chi tử. Ôn Đình Trạm đem hương liệu bày biện xong, Nghi Vi liền đem sọt kim chỉ bưng tới cho Dạ Dao Quang.

Đỡ Dạ Dao Quang ngồi xuống một bên, Ôn Đình Trạm đem kim chỉ đặt vào trong lòng Dạ Dao Quang: “Làm chon nhi tử một chiếc dây đeo đi.”

Hướng về phía hắn cười sáng lạng, Dạ Dao Quang mặt mày cong hình trăng non: “Được.”

Đầu ngón tay xẹt qua mỗi một sợi dây màu khác nhau, Dạ Dao Quang cuối cùng lựa chọn màu xanh ngọc, ngón tay thon dài tung bay, sợi dây linh hoạt vòng quanh đầu ngón tay nàng, một cụm lưu loát xinh đẹp liên kết với nhau.

Ôn Đình Trạm mắt đen ấm áp, bàn tay hắn cũng động, trước nghiền hương liệu thành bột phấn, lại xoa nắn tạo hình với nước ẩm, rồi sau đó lấy dụng cụ, đem hương bùn đổ vào bên trong hương đúc, mùi hương tràn ngập. Sau đó lòng bàn tay hắn vận khí, dùng chân khí hong khô, nếu hong gió bình thường phải mất mười hai canh giờ. Một bên hong khô hương, một bên nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang.

Hắn liền thấy Dạ Dao Quang đã kết xong một khối dây đeo màu xanh ngọc, điểm thêm hai viên trân châu đen trắng, cuối cùng ở phần đuôi còn kết một viên màu đen, duỗi tay đưa cho Ôn Đình Trạm: “A Trạm, đẹp không?”

“Đẹp.” Ôn Đình Trạm gật đầu, thu tay lấy ra hương bài bên trong khuôn đúc, đưa tới trước mặt Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nhìn hương bài, hốc mắt tức khắc đỏ lên, bên trên hương bài là một hình ảnh, là nàng cùng Ôn Đình Trạm, trong lòng nàng còn ôm một đưa nhỏ quấn tã, vài nét bút ít ỏi phác họa ra hình dáng Quảng Minh.

Đem hương bài còn độ ấm cầm trong tay, Dạ Dao Quang thân thủ đem dây đeo của mình gắn lên, đưa lên cao đón ánh sáng, nhìn nó lắc lư nhẹ nhàng giữa không trung.

“Đây là ngưng thần hương, bên trong ta còn bỏ thêm một loại hương đặc thù.” Ôn Đình Trạm ôm lấy Dạ Dao Quang, đặt trên đầu nàng một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Loại hương gì?”

“Nhũ hương.”

Lúc trước đưa Quảng Minh đi, sữa mẹ của Dạ Dao Quang tuy rằng cưỡng chế để ngưng lại, nhưng Ôn Đình Trạm đã lấy một chút, đem luyện ra nhũ hương, con của hắn và nàng bất luận ở nơi nào, bất luận có thân phận gì đều vĩnh viễn không thể quên hơi thở của mẫu thân.