Quái Phi Thiên Hạ

Chương 286: Không nỡ




Có những người nói chuyện hùng hồn, người ta sẽ cảm thấy họ huênh hoang nhưng có những người chỉ bình thản nói vài câu, người ta liền cảm thấy họ thực sự có thể tay nắm càn khôn. Dạ Dao Quang tin rằng Ôn Đình Trạm là loại người thứ hai. 

Cô không nói gì thêm, chỉ nằm bên cạnh cười nhẹ nhìn Ôn Đình Trạm, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau khi trời vừa sáng cô liền bắt đầu tu luyện, sau đó đi đến phòng bếp làm đồ ăn sáng. Sau khi cùng Vệ Truất làm xong bữa sáng, mấy người Ôn Đình Trạm cũng vừa luyện công xong. 

Ăn xong, bốn người cùng nhau đi đến trường học, tiết đầu tiên của hôm nay là Sử học. Ở cổ đại giờ có thói quen thảo luận về chế độ, thông thường khi phu tử nói về một địa phương nào đó đột nhiên cao hứng sẽ để cho mọi người thảo luận, hơn nữa còn khuyến khích tất cả học trò phát biểu ý kiến của mình. Đối với Sử học, Dạ Dao Quang cảm thấy tốt hơn Tứ thư ngũ kinh rất nhiều, có sự dạy dỗ hôm qua, cô liền nghiêm túc nghe coi như tôi luyện kiên nhẫn. 

Vào buổi trưa sau giờ học, dùng xong cơm, Tiêu Sĩ Duệ liền hỏi: “Dao tỷ, tỷ định sẽ theo ta đi học sao?” 

Vẻ mặt Tiêu Sĩ Duệ đầy mong đợi, hắn biết Dạ Dao Quang là người tu luyện, hắn rất muốn nhìn một chút thân thủ của cô. Hiện tại ngay cả Ôn Đình Trạm hắn cũng không đánh lại cho nên rất muốn biết Dạ Dao Quang võ công cao hơn Ôn Đình Trạm sẽ có tu vi như thế nào, buổi chiều hắn học Dịch học và đánh cờ. 

“Đệ dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta có cảm giác đệ đang có ý đồ gì đó?” Dạ Dao Quang mặt đầy cảnh giác nhìn Tiêu Sĩ Duệ. 

Tiêu Sĩ Duệ lập tức che trái tim nhỏ bé của mình lui về phía sau một bước: “Dao tỷ, sao tỷ có thể nghi ngờ ta như vậy?” 

“Được rồi, đừng đùa nữa, chiều nay ta không đi học.” Dạ Dao Quang nhìn qua bố cục của sân nhỏ. 

“Ta định bày một trận pháp ở trong viện của chúng ta để đề phòng có người lẻn vào lúc chúng ta không có ở đây.” 

“Bày binh bố trận?” Tiêu Sĩ Duệ cùng Tần Đôn hai mắt tỏa sáng. Tiêu Sĩ Duệ nói: 

“Vậy chiều nay ta cũng không đi học, ta muốn ở lại xem tỷ bày trận pháp.” 

Hắn đã xem qua rất nhiều binh thư, những thứ đó đều là trận pháp trong cổ thư, hắn đã nhớ như in trong lòng. Lúc này hắn chỉ muốn có làn gió mới mẻ truyền vào nên hắn đã lựa chọn Dịch học làm môn phụ. Nhưng vừa mới học đều là những bài căn bản nhàm chán, nếu không phải sợ sau này không hiểu rõ, Tiêu Sĩ Duệ cũng không muốn học. Mỗi ngày chịu đựng nghe phu tử giảng bài, thật khó khăn mới gặp được lúc Dạ Dao Quang muốn bày trận pháp, đương nhiên là muốn ở lại xem. 

“Đúng đúng, ta sẽ bảo Tần Tam đi xin nghỉ học.” Tần Đôn cũng muốn ở lại xem. 

“Tất cả đều phải đi học.” Không đợi Dạ Dao Quang lên tiếng, Ôn Đình Trạm liền nói rồi xoay người nói với Dạ Dao Quang: 

“Trong viện của chúng ta không cần bày trận.” 

“Vì sao?” Trên đầu ba người đều là dấu chấmhỏi. 

“Hiện nay Sĩ Duệ đã bị người khác để mắt tới, người nọ nếu cho là đã thuận lợi thì sẽ không tùy tiện ra tay lần nữa.” Ôn Đình Trạm kiên nhẫn giải thích. 

“Hôm qua nàng nói nàng đã đuổi đến một căn nhà ở đường Quan Vân, trong nhà đối phương có mấy trận pháp lớn. Nói như vậy trong số họ cũng có người đồng đạo với nàng, bây giờ chưa phải là thời điểm nàng bộc lộ, chúng ta phải ẩn núp trong bóng tối.” 

Nếu muốn hại Tiêu Sĩ Duệ, đương nhiên sẽ phải điều tra người ở cùng nhà với hắn. Danh tiếng của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm ở quan phủ đều không rõ ràng, người biết thân phận của Dạ Dao Quang đều là những người thân thiết, cũng sẽ không tra xét. Hơn nữa, Ôn Đình Trạm đã chuẩn bị chu toàn cho Dạ Dao Quang đổi thân phận, bọn họ tới học viện nhưng bề ngoài thì Dạ Dao Quang vẫn ở nhà. Nơi này bọn hắn không có cách nào dò xét, như vậy đành phải đi tra xét Dạ Thiên Khu. Ôn Đình Trạm rất tự tin, cho dù hoàng đế có phái người đi điều tra thì người tên Dạ Thiên Khu này cũng thực sự tồn tại, đồng thời mọi thứ đều được ghi chép. 

Cho nên cậu phải giấu Dạ Dao Quang ở một nơi bí mật làm con bài cuối cùng mới có thể ngăn cản đối phương ra tay hiểm ác. 

Mặc dù Dạ Dao Quang cũng cảm thấy Ôn Đình Trạm nói rất có lý: “Nhưng nếu như không bày trận pháp, lỡ đối phương nhân lúc trời còn sớm lẻn vào viện của chúng ta thì sao? Nếu là một người còn có thể đối phó được, nhưng mà kẻ địch không chỉ có một, chắc gì không có người thứ hai thứ ba…” 

Nghe vậy Ôn Đình Trạm liền cười vô cùng ấm áp: “Nàng đem Kim Tử đến đây trông nhà không phải là được sao.” 

Bởi vì học viện cấm mang theo động vật còn sống cho nên Dạ Dao Quang không mang theo Kim Tử đến học viện, vì vậy nó đã náo loạn một trận. Bây giờ bọn họ đã đi vào học viện một cách thuận lợi, gọi Kim Tử đến lần nữa cũng được, để cho nó lặng yên không tiếng động đi vào học viện. 

“Được rồi, mọi người đi học đi, ta đi tìm Kim Tử đến đây.” Dạ Dao Quang gật đầu. 

“Tỷ để cho con thần Hầu đó trông nhà sao?” Là con cháu trong hoàng thất Tiêu Sĩ Duệ đương nhiên biết thần Hầu. Khi còn ở trong quân doanh, hắn đã từng gặp qua thần Hầu của Dạ Dao Quang. Thần Hầu này chỉ có thể gặp không thể cưỡng cầu, dù là hoàng gia cũng đặt nó ở vị trí cao quý, vậy mà Dạ Dao Quang lại để cho nó trông nhà. 

“Sai rồi, không phải ta để cho nó trông nhà, mà là bảo vệ nhà.” Dạ Dao Quang cao giọng giải thích. 

Tiêu Sĩ Duệ còn muốn nói gì đó nhưng Ôn Đình Trạm đã kéo hắn ra ngoài. Dạ Dao Quang không định ra ngoài đi loanh quanh vào buổi chiều, hơn nữa mặt trời cũng rất độc. Cô quét dọn quanh sân một chút, thuận tiện giúp mấy người bọn họ dọn dẹp phòng. Đối với Tiêu Sĩ Duệ cùng Tần Đôn cô chỉ dọn dẹp thư phòng cho bọn họ, phòng ngủ chính là không gian riêng của họ, hơn nữa cô còn là con gái. 

Sau khi dọn dẹp xong phòng ở, Dạ Dao Quang liền sửa sang lại phòng bếp. Những đồ đạc trong phòng bếp cô đã sớm nhìn không thuận mắt, chỉ là không kịp thay đổi, dù sao bây giờ cô cũng có thời gian, vừa hay lại cảm thấy hứng thú. 

Thật ra tủ đựng chén đĩa đã được đóng vào trên tường, cộng thêm bếp lò cũng cố định, những chỗ có thể thay đổi cũng không nhiều nhưng cũng may chum nước không phải là dẫn nước từ ngoài vào, mà cần phải đi gánh nước cho nên không xây trực tiếp ở trong phòng. Đó là một chum nước lớn, Dạ Dao Quang xem qua bố cục của căn nhà, chậu nước quả thực không thích hợp để ở chỗ này. Cô nhìn qua một lượt cũng chỉ có vị trí của chum gạo là thay đổi được cho nên Dạ Dao Quang liền đổi vị trí hai cái chum này. 

Sau khi thu dọn xong cũng vừa lúc đến giờ nấu cơm tối, cô vừa lấy nguyên liệu nấu ăn ra còn chưa kịp làm gì thì đám người Ôn Đình Trạm đã đi vào trong sân. Mọi người cùng nhau làm cơm, chưa tới nửa giờ liền có ngay thức ăn nóng hổi. 

Ăn xong cơm tối mọi người liền tập trung ở trong sân trò chuyện. Sắp đến tết Trùng Dương, ngày hôm đó học viện cũng được nghỉ, ai cũng được tham gia các hoạt động của học viện, vì chuyện này mà mọi người thảo luận kịch liệt. 

“A…” Khuôn mặt Tiêu Sĩ Duệ bỗng nhiên biến sắc, kêu lên một tiếng. 

Mọi người nhìn qua liền thấy hắn đang đưa tay che ngực, Tần Đôn ở gần hắn nhất vội hỏi: “Cậu làm sao vậy?” 

“Không sao cả, ta bỗng nhiên cảm thấy ngực hơi đau một chút.” Tiêu Sĩ Duệ xoa xoa ngực, cười nói. 

Dạ Dao Quang phảng phất nhìn thấy giữa ấn đường của hắn có một vệt đen khẽ động hai cái, lúc này mặt cô liền biến sắc.