Quái Phi Thiên Hạ

Chương 309: Thạch đầu quái




Ôn Đình Trạm lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn ngựa trắng đang nằm ở bên cạnh: “Tuyệt Trì.” 

“Tại sao?” Tần Đôn vội hỏi. 

“Tuyệt trần vạn dặm kinh phong vũ, rong ruổi chiến trường tranh thiên hạ.” 

“Tuyệt Trì, tên rất hay.” Lục Vĩnh Điềm vô cùng vui vẻ. 

Ôn Đình Trạm cười một tiếng không nói gì, chỉ chuyên tâm nấu nước. Sau khi mọi người rửa mặt xong cũng sắp đến giờ Tý, ai cũng cảm thấy mệt mỏi, ngay cả Ôn Đình Trạm đã trải qua một ngày đường núi vất vả lại cùng Tuyệt Trì đấu trí đấu dũng, cũng lộ ra thần sắc cũng không được tốt. Mọi người nhanh chóng chui vào trong chăn của mình. 

Ngủ đến giờ Dần bỗng Dạ Dao Quang cảm thấy hô hấp không thông như có gì đó đang đè ép cô khiến cô không thở được. Ngay lập tức cô tỉnh lại từ trong giấc mộng, động tác quá lớn khiến cho Ôn Đình Trạm đang ôm cô cũng tỉnh theo: “Dao Dao sao vậy?” 

Trên trán Dạ Dao Quang lấm tấm mồi hôi, là một địa sư cô rất ít khi nằm mơ nhưng một khi cô nằm mơ chắc chắn sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra. Dạ Dao Quang ngẩng đầu lên lau mồ hôi trên trán, cô định nói với Ôn Đình Trạm rằng mình không sao nhưng vừa quay đầu lại mặt liền biến sắc. 

“Trạm ca, chàng mau nhìn xem.” Dạ Dao Quang chỉ về phía sau lưng cậu. 

Ôn Đình Trạm không quay đầu lại, ánh mắt cậu cũng nhìn về phía sau lưng Dạ Dao Quang. Rõ ràng nơi bọn họ dựng trại là một mảnh đất trống trải, bởi vì ở đây khắp nơi đều bằng phẳng nên bất kỳ một động tĩnh nhỏ nào Dạ Dao Quang cũng có thể cảm giác được. Cũng bởi vì không bố trí được trận pháp nhỏ nên cô chưa bày trận, nhưng không nghĩ tới nơi này lại có Thạch Quái, hiện tại họ đã bị những tên Thạch Quái gầy trơ xương bao vây. 

“Đây là Thạch Đầu Quái.” Dạ Dao Quang thấp giọng nói. 

Yêu ma quỷ quái thực ra là bốn loại tà lực. Yêu là chỉ những động vật hoặc thực vật đã đạt tới khả năng tu luyện, ví dụ như xà yêu, bóng yêu. Bóng chính là bóng của con người, mà con người cũng là một loại động vật. Ma, có loại là do trời sinh, cũng có loại là do tu hành mà thành, nói ví dụ như tâm ma và mộng ma đây chính là do trời sinh, còn Thiên Hồn môn chính là những người tu luyện thành ma. Đây chính là loại mạnh nhất trong cả bốn loại khiến người tu luyện cảm thấy đau đầu thậm chí là sợ hãi. Về phần quỷ cơ bản là không cần giải thích. Còn quái chính là những vật không có sinh mệnh hoặc thân thể đã đạt đến trình độ có thể tu luyện, ví dụ như Thạch Đầu Quái ở trước mắt. 

Những vật này không có bất kỳ khí tức nào, không giống như yêu có yêu khí, ma có ma khí, quỷ có âm khí. Nếu như bọn chúng không chủ động hiện nguyên hình thì khó có thể phát hiện được. Ở đồng bằng này lại xuất hiện Thạch Đầu Quái, thật khiến Dạ Dao Quang cảm thấy bất ngờ. 

“Trời ơi, đây là thứ gì vậy?” Âm thanh của Dạ Dao Quang khiến cho đám người Tiêu Sĩ Duệ tỉnh giấc. Rõ ràng trước khi bọn họ ngủ ở bốn phía không hề có thứ gì nhưng bây giờ khắp nơi đều là đá, sao bọn họ có thể không sợ được. 

“Có phải ta đang nằm mơ không?” Ánh mắt Lục Vĩnh Điềm tràn đầy hoảng hốt. 

Tần Đôn nhéo hắn một cái thật mạnh. Lục Vĩnh Điềm bị đau liền tỉnh lại, sau đó nhanh chóng mặc áo khoác vào bò ra khỏi túi ngủ, mấy người còn lại cũng vội vàng theo hắn. Vốn dĩ bọn họ muốn đến gần một chút nhưng vừa mới di chuyển, những tảng đá dựng đứng kia cũng di chuyển theo, chặn ở trước măt bọn họ, tách ba người bọn họ ra. 

“Đừng cử động.” Dạ Dao Quang cũng nhanh chóng mặc áo vào, kêu lên về phía ba người: “Kim Tử!” 

Kim tử vội vàng nhảy lên cao, những tảng đá kéo dài vô hạn kia dường như muốn ngăn nó lại nhưng cuối cùng vẫn bị nó vượt qua. Kim Tử từ trên cao thấy được liền ngăn cản ba tảng đá ở ngay gần ba người Tiêu Sĩ Duệ, nó nhảy vào giữa ba tảng đá, sau đó thân thể nó phồng to lên chèn chúng vỡ nát. 

Ở trong đống đá vụn, Kim Tử vội vàng ôm lấy ba người Tiêu Sĩ Duệ rồi nhảy đến bên cạnh Dạ Dao Quang. Nó vừa mới thả ba người bọn họ ra, sau lưng liền truyền tới tiếng ngựa hí, cách bọ họ không xa Tuyệt Trì đang bị vây lại. Ôn Đình Trạm lúc này cũng đã ăn mặc chỉnh tề, cậu tung người lên cao, cánh tay dài vung lên, ngân quang chợt lóe, trong tay liền xuất hiện một thanh bảo kiếm chém đứt tảng đá trước mặt mình, sau đó bay vọt đi. 

Những tảng đá ở bốn phía không ngừng thay đổi hướng đi, chúng nhanh chóng di chuyển, những tảng đá từ chỗ bọn họ ngồi đột nhiên đâm lên. Lục Vĩnh Điềm cảm thấy dưới mông có chút xao động vì vậy hắn nhanh chóng lùi về phía sau, đúng lúc này một khối đá nhọn từ giữa hai chân của hắn đâm lên làm cho hắn sợ đến mức mất hồn. Nếu như hắn không phản ứng nhanh có lẽ mông của hắn đã bị đâm thành hai phần rồi. 

Thấy vậy, Dạ Dao Quang tung người nhảy lên, cánh tay vừa động, Thiên Lân từ trong ống tay của cô liền bắn ra. Sau đó cô ngửa người về phía sau, hai tay đan lại, khí ngũ hành lập tức tràn ra. Thiên Lân của cô hướng đến khí ngũ hành tạo thành một vòng xung quanh bọn họ, tước tất cả tảng đá ở xung quanh họ thành nhiều đoạn. Những đoạn này nhanh chóng chui vào trong đất không thấy bóng dáng. 

Hai tay Dạ Dao Quang kết thành ấn dùng sức đánh vào mặt đất. Từng tiếng nổ đoàng đoàng vang lên, dưới bầu trời đêm yên tĩnh cảm thấy vô cùng chói tai. Một vòng sáng màu vàng từ tay cô tỏa ra, phá nát toàn bộ những tảng đá ở bốn phía. Thấy vậy Kim Tử liền chắn ở trước mặt đám người Tiêu Sĩ Duệ, hất đá vụn ra. 

Sau khi vạch ra một khu vực an toàn, Dạ Dao Quang liền đưa tay ra, Thiên Lân lập tức trở lại trong lòng bàn tay cô. Tiếp đó cô khẽ búng đầu ngón tay, Dạ Khai Dương ở trong Thiên Lân được cô bắn ra ngoài, cổ tay khẽ chuyển, Thiên Lân vạch một đao trên bàn tay của cô. Cô nắm chặt lòng bàn tay, bay vọt lên. 

Cơ thể cô song song với mặt đất di chuyển một vòng, từng giọt máu ngưng tụ vây quanh người cô trôi lơ lửng giữa không trung, tiếp đó cô xoay người rồi chắp hai tay lại, khí ngũ hành quanh người cô liền dao động. Sau đó hai cánh tay cô đánh mạnh xuống, những giọt máu liền bay đi, từng giọt đập vào mặt đất hình thành một vòng tròn bao quanh tất cả mọi người, lúc này cô mới tung người xuống mặt đất. 

Từ trong lồng ngực cô móc ra một lọ cao trị ngoại thương lau ở lòng bàn tay, đôi mắt của Dạ Dao Quang nặng nề nhìn những tảng đá bị ngăn cản bên ngoài. 

Lúc này, Ôn Đình Trạm cũng đã dắt Tuyệt Trì vào trong vòng bảo vệ, Dạ Dao Quang nhìn thấy ở trên cánh tay cậu có một vệt máu: “Chàng bị thương sao?” 

“Chỉ là một vết thương nhỏ.” Ôn Đình Trạm khẽ gật đầu sau đó nhìn xuống y phục ở cánh tay đã bị những tảng đá rạch ra, vết thương không tính là sâu nhưng tuyệt đối cũng không nhẹ, máu không ngừng tràn ra bên ngoài. 

Dạ Dao Quang vội xé áo ngoài, xoa thuốc lên cho cậu sau đó băng bó lại: “Chàng qua chỗ kia trông chừng đám người Tiêu Sĩ Duệ, muội đi ứng phó với đám quái vật này.” 

“Cẩn thận.” Ôn Đình Trạm cũng không thể hiện, hơn nữa đám người Tiêu Sĩ Duệ thực sự cần được bảo vệ. Nhưng Ôn Đình Trạm vừa mới xoay người đi được hai bước, mặt cậu liền biến sắc, vội hô to: 

“Mau nín thở!” 

Đám người Tần Đôn vốn đang sợ hết hồn hết vía, phản ứng đầu tiên chính là nghe lời Ôn Đình Trạm nín thở lại. Dường như sau khi bọn họ ngừng thở một giây, những tảng đá bị Dạ Dao Quang ngăn cản ở bên ngoài bỗng phun ra từng làn khói trắng qua khe hở.