Quái Phi Thiên Hạ

Chương 537: Con đường địa ngục




Sau khi mọi người đi hết, Dạ Dao Quang nhìn qua tám cột trụ chạm trổ bằng vàng rồi lấy ra Tử Linh châu: “Trạm ca, tu vi của muội tối đa chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian cho chàng mà thôi.”

Thực ra vẫn còn một cửa vào khác, nhưng đã chạm đến cơ quan ở nơi này, nếu không đóng kín lại, không ai biết trước được đó có phải là tai họa ngầm hay không. Cũng may trong tay Dạ Dao Quang có Tử Linh châu có thể thu nạp linh ngũ hành.

Ôn Đình Trạm nhanh chóng đi đến bên cạnh cây cột trụ cuối cùng, gật đầu với Dạ Dao Quang thể hiện cậu đã chuẩn bị xong. Việc này vô cùng nguy hiểm, nếu chỉ sơ sẩy một chút, rất có thể Ôn Đình Trạm sẽ bị điện giật tan thành mây khói. 

Dạ Dao Quang hít sâu một hơi, cô nhanh chóng gác lại lo âu trong lòng, tập trung ngưng khí, thúc giục Tử Linh châu. Dường như Tử Linh châu cảm giác được có một luồng linh khí mạnh mẽ như nó đang trôi lơ lửng, lập tức run lên, sau đó phóng ra ánh sáng màu tím khiến cả người Dạ Dao Quang cũng ánh lên màu tím nhạt.

Ánh sáng tím không ngừng lan rộng ra dường như muốn bao phủ toàn bộ đại điện. Tử Linh châu trực tiếp tránh thoát khỏi trói buộc của Dạ Dao Quang. Nó bay ra từ trong tay cô, tiến đến chính giữa đại điện, xuyên qua tầng tầng điện quang, trôi lơ lửng ở ngay phía trên.

Những luồng điện quang kia phảng phất như bị uy hiếp, bắt đầu kịch liệt phát ra âm thanh đùng đùng. Mà Tử Linh châu trên cao lại giống như nữ vương quân lâm thiên hạ, chỉ thấy nó trở nên trong suốt, ở phía dưới đáy có một đóa hoa màu tím nhanh chóng tách ra. Ngay sau đó hoa kia di chuyển trong Tử Linh châu, điện quang trong đại điện lại càng kịch liệt xen lẫn nhau. Tựa như bị cái gì đó kích thích, hoặc do bản năng cảm thấy có nguy hiểm, bọn nó bắt đầu hoảng sợ chạy trốn nhưng ánh sáng tím tỏa ra từ Tử Linh châu như một tấm lưới vô hình khổng lồ bao phủ toàn bộ điện quang trong đó. 

Bỗng nhiên nó bắt đầu xoay tròn tựa như một cơn lốc, từng cây cột trụ phóng ra điện quang đang đóng chặt dưới đất cũng không tự chủ được liền bị hút lên, điện quang bị hút vào ngày càng nhanh.

Tử Linh châu xoay tròn càng lúc càng nhanh, vô số điện quang tụ tập lại hình thành một trận gió xoáy điện quang. Hình ảnh kia khiến Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm phải rung động.

Dạ Dao Quang ngơ ngác nhìn cảnh này, vốn dĩ cô còn lo lắng rằng tu vi của mình không đủ, không thể thu nạp quá nhiều lôi linh, kết quả Tử Linh châu lại không cần đến cô. Nó như hút mì sợi nhanh chóng hút từng cột trụ điện quang vào bên trong, gió cuốn mây tan, điện quang hoàn toàn không có một chút sức lực phản kháng. 

Thời gian trôi qua khoảng một nén nhang, toàn bộ điện quang trong đại điện đều bị hút sạch sẽ. Bên trong Tử Linh châu đang lơ lửng trên không vẫn xen lẫn điện quang, nó dường như đang tiêu hóa bữa tiệc lớn này.

Ôn Đình Trạm cũng kinh ngạc trong chốc lát nhưng lập tức tỉnh táo, đưa tay xoay chuyển một bức điêu khắc bằng vàng trên cột trụ trước mặt. Tám cột trụ nhanh chóng đi chéo qua nhau, thay đổi vị trí, những nơi mà chúng đi qua đều giống như dây khóa kéo, kéo ra một vết rạch dài. Dạ Dao Quang nhìn sàn nhà như bạch ngọc bị ngăn cách bởi khoảng không, yên lặng bắt đầu nghiên cứu xem đây rốt cuộc là trận pháp thế nào.

Lúc này Tử Linh châu rơi xuống, chút ánh sáng tím còn sót lại chợt lóe, theo bản năng Dạ Dao Quang đưa tay đón lấy. Tử Linh châu trong tay khiến cô cảm thấy hơi tê dại, còn có chút nóng người. 

Dạ Dao Quang vận khí thử thúc giục Tử Linh châu, phát hiện nó vốn là một nhụy hoa chỉ có một nhánh giờ đây đã có ba nhánh, cầm trong tay cô có cảm giác vô cùng nặng.

Cất Tử Linh châu đi, Dạ Dao Quang xoay người đi mở cửa. Lúc mọi người tiến vào thấy được cảnh tượng này đều không khỏi kinh sợ, mặc dù rất tò mò với việc Dạ Dao Quang làm thế nào để thu hết lôi linh nhưng cũng không ai mở miệng hỏi.

Nhìn thấy số người đi vào giảm bớt ít nhất một phần ba, Dạ Dao Quang không khỏi buồn bực. 

Ánh mắt cô hỏi thăm nhìn về phía Hư Cốc: “Những người khác đâu rồi?”

“Dường như mỗi một môn phái đều bỏ đi một người.” Qua Vô Âm nói với Dạ Dao Quang.

“Địa cung hiểm trở sâu hơn bọn họ nghĩ, nhiều người cũng chưa chắc là tốt mà.” 

Dạ Dao Quang gật đầu, có lẽ một màn kia đã khiến lòng người xao động, nếu vừa rồi có nhiều người bị mê hoặc thần trí, chỉ sợ Hư Cốc cũng không cứu được. Tuy nói Hư Cốc đáp ứng việc lấy tính mạng mọi người làm đầu, nhưng vẫn có thể có những chuyện khó lòng phòng bị. Thật ra dù có xảy ra bất ngờ gì, cũng không trách được Hư Cốc.

Cho nên nhân lúc Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm loại trừ lôi linh ở bên trong, bọn họ ở bên ngoài bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định mỗi môn phái sẽ bỏ đi một đến hai người nên chỉ còn lại gần một phần hai số người. Bây giờ ngoại trừ Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm còn có Qua Vô Âm, những người khác tu vi đều từ Hóa Thần kỳ trở lên. Ngay cả Hóa Thần kỳ cũng chỉ có Vân Phi Ly và Mạch Khâm, những người còn lại đều là Hợp Thể kỳ.

Đối với lần này, Dạ Dao Quang cũng rất hài lòng, như vậy khiến bọn họ bớt lo hơn. 

“Phía trước là Âm Dương trận.” Dạ Dao Quang nói với Hư Cốc.

“Đi thôi.” Lão nhân lập tức nhảy vào trận pháp, đối với bọn họ những trận pháp này thật quá đơn giản. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm theo sát, bọn họ nhanh chóng vượt qua cửa ải thứ nhất. Đến Nguyệt Lượng môn gắn liền với cửa ải thứ hai, ở hai bên có hốc tường, trên đó lại có bốn ô vuông, bên trong có một vài đồ vật. Dạ Dao Quang quan sát một chút liền biết đó đều là đồ tốt, nhưng cô không dùng được.

Lão nhân nhìn lướt qua, sau đó chia cho bốn môn phái thích hợp nhất. 

Có bài học lúc trước, lúc này bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mạch Khâm và Mạch Địch cực kỳ cảnh giác bốn phía, sợ lại xuất hiện độc vật gì đó. Lần này ước chừng Ôn Đình Trạm dùng một giờ canh để tìm được vị trí của cơ quan, sau đó Dạ Dao Quang liền động thủ phá vỡ. Một khi cơ quan bị phá, cho dù xuất hiện trận pháp cũng không thể làm khó được bọn họ. Mỗi vị trí ở gần cung điện đều có hốc tường, bên trong đó cũng có vài đồ vật. Mặc dù những thứ này đều là bảo vật khó có được nhưng Dạ Dao Quang lại không thể dùng được, không như các đệ tử khác, luôn là thứ hữu dụng để tranh giành.

Liên tục cho đến khi tới cửa ải thứ tư, trước mắt bọn họ xuất hiện một đường hầm hình vuông tối tăm kéo dài. Dạ Dao Quang nhanh chóng nhìn về phía Ôn Đình Trạm, hiển nhiên trong cuộc sống luôn xuất hiện rất nhiều bất ngờ, ví dụ như trước mắt.

“Âm khí thật nặng.” Ánh mắt Hư Cốc trầm xuống. 

Trong nháy mắt Vân Lạp cũng biến sắc, hiển nhiên hai người tu vi vô cùng cao như bọn họ đã thấy được thứ mà những người khác không thể nhìn thấy. Dạ Dao Quang đứng ở trước cánh cửa ngầm, cảm nhận được từng trận gió lạnh, thậm chí còn mơ hồ nghe được âm thanh như tiếng chém giết.

Nếu cô đoán không sai, những người xây nên địa cung đều bị tàn sát ở chỗ này, hơn nữa chủ nhân của địa cung còn niêm phong oán khí của họ ở đây, tạo nên một con đường địa ngục.

Trên con đường này không có sự khéo léo nào có thể dùng được, chỉ có cách chém giết để đi vào. Đừng nói là Ôn Đình Trạm, ngay cả Dạ Dao Quang cũng không nắm chắc ở nơi khí âm sát nồng nặc như vậy, tựa như ác quỷ được hình thành trong con đường này vẫn còn sống sót.