Quái Phi Thiên Hạ

Chương 617: Tặng lương thực




"Chúng ta còn đi săn nữa không?" Tiêu Sĩ Duệ rất bình tĩnh, hoàn toàn không thấy vẻ gì khác thường.

"Đi chứ, sao lại không đi?" Dạ Dao Quang vẫn rất hứng thú, đã lâu không đi săn, tuy là chờ đến khi bọn họ trở lại học viện, học viện cũng sẽ tổ chức hoạt động đi săn ngoài trời nhưng Dạ Dao Quang chưa bao giờ tham dự. Cô không thấy thú vị, dù sao cũng là tổ chức tập thể, rất nhiều ràng buộc, không thể thích làm gì thì làm.

"Đi thôi nào, giờ đi luôn." Vừa nghe thấy đi săn, Lục Vĩnh Điềm cũng không sợ cương thi biết bay nữa, vác theo cung tiễn xông lên trước. 

"Không sợ à?" Dạ Dao Quang nhướng mày.

"Chẳng phải có tiểu Khu đây sao?" Lục Vĩnh Điềm nói năng hùng hồn, có điều lần đầu nghe cương thi bay nên hơi không chịu nổi, hơn nữa sắc mặt Dạ Dao Quang trước đó rất nặng nề. Nhưng nếu Dạ Dao Quang cũng vẫn có tâm trạng đi săn, hắn lại càng không cần phải sợ.

Dạ Dao Quang cười cười, dẫn theo gấu đen và Kim Tử cùng nhau đi săn. Sở dĩ cô có hứng thú này là do hiểu biết của cô với cương thi, khoảng cách mà cương thi bay có thể bay được vô cùng xa, hơn nữa xung quanh cũng không nghe nói có án mạng thảm khốc thường xuyên xảy ra. Gấu đen mới chỉ nhìn thấy một lần, có nghĩa là cương thi bay thật sự chỉ tình cờ bay qua trước mắt gấu đen mà thôi. 

Dạ Dao Quang cũng không đi tìm vì cô không tìm được, cho dù bói quẻ cũng không ra. Cương thi vốn là vật biến ra từ thi thể, siêu thoát ra ngoài tam giới, không có trong ngũ hành nên bây giờ chỉ có thể chờ đợi, đụng phải thì diệt, không đụng phải cũng không liên quan tới cô.

Có điều Dạ Dao Quang cảm thấy hơi mơ hồ, dù sao cương thi có chút cấp bậc đều sẽ không tới nơi này của cô. Tuy chúng nó không có trong ngũ hành nhưng cương thi cấp cao cũng có thể cảm nhận được từ trường nơi này không bình thường, nên biết, đến được cấp cương thi bay thì trí lực cơ bản đã khôi phục đến mức cao nhất của nó khi còn sống rồi. Cho dù không cảm nhận được nguy hiểm, cũng sẽ cảm thấy nơi đây làm chúng nó khó chịu. Cương thi cấp thấp thì hoàn toàn không vào được cửa nhà cô.

Mùa thu chính là mùa cho các con mồi béo khỏe, Dạ Dao Quang săn được không ít thỏ hoang mập mạp, có ít nhất hai ba mươi con, còn có hai con lợn rừng và một con hươu rừng, một con trâu rừng. Cô bảo Vệ Kinh đi gọi dân làng đến hỗ trợ, mỗi nhà được một con thỏ hoang. Nhà nào không có thỏ thì chia hai con lợn rừng ra theo cân, hươu để lại để mình ăn, trâu rừng cũng chia cho mỗi nhà một chút. 

Bây giờ ở thời đại này thịt trâu khá quý hiếm, trâu chết trong nhà hoặc trâu đi mua được cũng phải báo cáo với nha môn, trâu bệnh nặng hoặc già sắp giết còn phải mời người của quan phủ đến giám định mới được, nếu không sẽ tính là phạm pháp. Trộm trâu chính là trọng tội trong các hộ nhà nông nên Dạ Dao Quang mới đem con trâu rừng này chia cho mỗi nhà một chút, phỏng chừng rất nhiều người sống đến mấy chục tuổi rồi vẫn chưa từng được ăn.

Cứ thế, nhà nhà trong thôn được đón một cái tết Trung Thu rất sung túc, hình tượng của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm ở thôn Đỗ Gia đã lên đến mức cao nhất. Mọi người chẳng những thích bọn họ, mà còn vô cùng kiêu ngạo vì Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm coi như đã từng ăn bữa cơm với đám dân thường bọn họ, đồng thời khi hai người phát đạt rồi vẫn vô cùng chăm lo cho họ.

Sau khi ăn cơm, Dạ Dao Quang bưng bánh trung thu do cô làm ra, đặt lên đài lộ thiên trong sân. Đây là nơi Dạ Dao Quang đặc biệt thiết kế lúc xây nhà, ở nơi ngắm sao tuyệt nhất. Vì xung quanh không xây tầng hai, Dạ Dao Quang cũng không muốn nổi bật nên không xây lầu. 

"Nào nào, ăn bánh trung thu ngắm trăng tròn nào." Dạ Dao Quang kêu gọi mọi người.

Càn Dương kéo Liên Sơn chạy đến đầu tiên. Dù sao ăn cơm xong cũng được một canh giờ rồi, hắn đã thấy đói, vì hôm nay là Tết trung thu, Dạ Dao Quang cũng không hạn chế lượng cơm của hắn.

"Tiểu Dương, vẫn chưa thấy cậu gửi thư cho cha đâu đấy." Lục Vĩnh Điềm cũng lấy một chiếc bánh trung thu, nhìn Càn Dương đang ăn ngấu nghiến: 

"Hôm nay là tết Trung Thu đó."

Tuy bọn họ không về nhà nhưng quà cáp, thăm hỏi đều đã gửi về nhà từ lâu, hơn nữa giờ này năm ngoái bọn họ ở Bộc Dương cũng không thấy Càn Dương thể hiện gì.

"Ta cũng không biết cha ở đâu." Càn Dương hoàn toàn không để tâm nói: 

"Cha ta nói, trừ phi ta muốn chết, gọi người tới nhặt xác, bằng không không cho phép ta tìm người."

"Vì sao?" Lục Vĩnh Điềm ngừng cắn bánh trung thu, trên đời này còn có người cha lạnh lùng như thế sao.

"Người nói người bên cạnh nếu biết người có một đứa con trai lớn như ta thì muốn đi thêm bước nữa cũng không được." Càn Dương nghiêm túc trả lời: 

"Những cô gái tốt đều sẽ vì ta mà ghét người."

Mọi người: “...”

Thật là kỳ lạ. 

"Cha cậu thật thẳng thắn." Dạ Dao Quang giơ ngón cái lên.

"Người cũng nói người rất thẳng thắn." Càn Dương gật đầu.

Lục Vĩnh Điềm và Tiêu Sĩ Duệ im lặng, thẳng thắn như vậy bọn họ không thể hiểu được, may mà đây không phải cha của bọn họ. 

Dạ Dao Quang đã chứng kiến quá nhiều loại người, đừng tưởng cha Càn Dương không quan tâm Càn Dương. Xét theo tính cách của Càn Dương, cha hắn chí ít đã dùng một cách đặc biệt để dạy dỗ Càn Dương, bất kỳ một đứa bé nào nếu thật sự lớn lên trong một gia đình không hề ấm áp, tính cách ít nhiều đều sẽ cực đoan.

Vì chuyện cương thi lúc trước, mọi người ngủ rất muộn, mãi đến giờ Tý vẫn không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, mọi người buồn ngủ đến mức ngủ gật. Dạ Dao Quang liền đưa mọi người đi nghỉ ngơi, cô cũng đi nghỉ, để lại Kim Tử trên nóc nhà. Nói văn hoa là thưởng gió ngắm trăng hít hà hương quế, thực ra chính là muốn Kim Tử trông coi cương thi bay kia tối nay có bay qua chỗ này hay không.

Có điều một đêm vô sự, Dạ Dao Quang ngủ rất bình yên. 

Sau đó Dạ Dao Quang hiếm khi đi thu xếp sản nghiệp của mình một lượt, hai năm gần đây thu hoạch rất tốt, kho lương nhà bọn họ hình như tích trữ hơi nhiều.

"Trạm ca, chàng hỏi thử đế sư xem, ở đâu thu hoạch không tốt, đem lương thực hai năm đầu chúng ta tích trữ vận chuyển qua đó với giá thấp, tiền áp tải hàng cho tiêu cục chúng ta tự chi." Dạ Dao Quang suy nghĩ một lát rồi đưa ra phương án xử lý.

"Nếu Dao Dao hào phóng như vậy, chi bằng giao cho Dư Trường An đi!" Ôn Đình Trạm cười nói dịu dàng. 

"Dư Trường An?" Dạ Dao Quang sửng sốt:

"Hắn đi đâu rồi?"

Sau đó, Dạ Dao Quang cũng không hỏi về chuyện của Dư Trường An, chỉ biết Dư Trường An đã đến tỉnh Trực Lệ như mong muốn. Nhưng một tỉnh lớn như vậy, không biết cụ thể là ở huyện nào. 

"Huyện lệnh huyện Đường phủ Bảo Định." Ôn Đình Trạm trả lời:

"Đại hạn ba năm trước phủ Bảo Định chính là một trong các vùng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, thu hoạch ba năm nay không thể nói là không tốt nhưng cũng không thể nói là tốt, vẫn chưa khôi phục nguyên khí. Huyện Đường chính là một trong những nơi bị nặng nhất, bệ hạ coi trọng Dư Trường An mới ủy thác trọng trách cho hắn."

"Vậy thì tốt rồi, dù sao cho ai cũng là cho, cho Dư Trường An ít nhất có thể đảm bảo toàn bộ đều đến tay dân chúng huyện Đường." Dạ Dao Quang gật đầu, cô tin vào nhân phẩm của Dư Trường An. 

Vì có một kho hàng lớn, lương thảo ba năm cô cũng không bán. Năm ngoái năm kia Ấu Ly lại lần lượt gia tăng sản lượng ruộng, giờ thực sự có hơi thừa, ít ra cũng có đến hơn một trăm thạch, hơn năm nghìn cân lương thực.

Cô lập tức gọi Vương Đông đến dặn dò, để hắn dẫn Vương Mộc đi liên hệ với tiêu cục, dặn Ấu Ly chuẩn bị cho tốt.