Quái Vật

Quái Vật - Chương 32: Phần 6: Phần Cuối - Món quà




Ngày 2 tháng 4 năm 2252.

Một diễn đàn giao lưu nào đó.

Trần thị trụi: Mấy người biết Phong Hoa không? Tân nhân loại đầu tiên có huyết thống hoàng tộc Adersel trong truyền thuyết đó! Trước kia cũng từng diễn trên ti vi, nổi tiếng cực kỳ, nhưng không hiểu sao sau này lại biến mất! Hiện tại gần như không kiếm được tin về cậu ta, đều là những lời đồn vô căn cứ!

Cục cưng đói quá: Năm đó tui là fan cứng của em ấy nè! Quả là câu chuyện thương tâm, chủ nhân của em ấy là Phong Diệp Nhiên ung thư qua đời, xong em nó mai danh ẩn tích luôn. Tui nhớ Phong Diệp Nhiên qua đời vào cuối năm 2241, đã 10 năm!

Mưu sinh trên hoang đảo: Có người nói cậu ta ốm chết; cũng có người nói cậu ta đau buồn quá độ nên thành người sống thực vật; còn có lời đồn là lúc đó cậu ta phạm nhiều tội, giết nhiều người, sau đó được người của viện nghiên cứu cho hưởng an tử.

(*) An tử, cái chết êm ái hay cái chết êm dịu (tiếng Anh: euthanasia) đề cập đến hành động chấm dứt sự sống cho người bệnh, bằng các liệu pháp như: dùng thuốc độc hoặc ngừng chữa trị.

Trăng dưới băng sâu: Về chuyện ấy, luôn có người muốn phỏng vấn người trong viện nghiên cứu nhưng đều bị bên đó từ chối.

Mị yêu người ta a a a: Cầu chân tướng, có vị đại thần nào biết rõ tình huống không???



Nhất định phải nặc danh: Tôi chỉ có thể nói, cậu ta không chết. Viện nghiên cứu từ chối phỏng vấn là vì không muốn người bên ngoài đến quấy rầy hai người họ.

Mị yêu người ta a a a: Hai người họ? Hai người họ là ai? Lầu trên có thể nói thêm chút không? Không nói được ở đây thì nhắn riêng cũng ok!!!

… [kuroneko3026.wp.com]

*

Ngày 28 tháng 3 năm 2252.

Vị sở trưởng già ngồi trên ghế tràng kỷ, vừa đùa với chú mèo nằm trên đùi vừa uống trà.

“Lão Trương, cũng đã 10 năm rồi.” Sở trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với người năm đó trông coi điện lao.

Lão Trương gật đầu: “Đúng vậy.”

“Trong 10 năm qua, Phong Hoa sống ở cánh đồng vắng vẻ kia, đến cùng đã sáng tạo và hủy diệt bao nhiêu thế giới, ngay cả chúng ta cũng đếm không xuể.”

Lão Trương hỏi: “Sở trưởng Vương à, Phong Hoa liên tục tạo ra thế giới như thế có ý nghĩa chứ? Ý tôi là, mỗi lần sáng tạo ra ‘Phong Diệp Nhiên’ thì không còn dáng vẻ ban đầu nữa rồi, mà là một hình tượng hoàn toàn mới…”

Sở trưởng cười: “Vậy tôi sẽ nói cho ông biết một tin, suốt 10 năm qua, chỗ chúng tôi vẫn luôn quan sát thế giới Phong Hoa sáng tạo, thu thập nhiều tư liệu từ nó, chúng tôi phát hiện mỗi phần cậu ta phục chế, không những có kết cấu tương đồng với thực thể ban đầu, mà nhiều hoặc ít đều bảo lưu phần ký ức và tình cảm. Nói đơn giản, thì mỗi cái thế giới phục chế có khả năng vẫn còn lưu giữ ký ức của quá khứ, có thể sẽ bị một cảnh tượng nào đó kích động, đương nhiên, những ký ức và tình cảm đó cũng có thể sẽ vĩnh viễn ngủ say, đến khi chết đi.”

Lão Trương kinh ngạc không ngậm miệng vào được: “Sở trưởng, phát hiện trọng đại như thế sao không công bố với người khác?”

Sở trưởng: “Nếu công bố với mọi người, ai biết sẽ có bao nhiêu người chạy đến đây vây xem, có bao nhiêu người ước vọng tiến vào thế giới đó… Trật tự trong thế giới sẽ bị quấy nhiễu, có thể sẽ bị gián đoạn hoặc sụp đổ. Giờ tôi cũng già rồi, thường hay nhớ lại những chuyện trước kia, mặc dù Phong Hoa đã làm rất nhiều việc cuồng loạn, nhưng viện nghiên cứu của chúng ta cũng có trách nhiệm rất lớn, hiện tại phương thức chúng ta đối xử với giống loài mới vẫn không hợp lý lắm. Bỏ qua giá trị nghiên cứu của Phong Hoa thì thật ra, cậu ta cũng chỉ là một đứa bé bình thường. Bây giờ, cho dù cậu ta có điên cuồng thế nào, thì thứ mà cậu ta truy đuổi cũng chỉ là tình yêu của Diệp Nhiên, cũng chỉ là muốn ở bên Diệp Nhiên, thật đơn thuần làm sao, ông nói xem, chỉ vì thứ ấy mà cậu ta sáng tạo rồi hủy diệt biết bao thế giới, chừng như tiêu hao hết tuổi thọ của mình…”

“…Cậu ta còn có thể tạo ra được mấy thế giới?”

“Sử dụng hết toàn lực cũng chỉ còn một. Rõ là tuổi thọ của cậu ta cực kỳ dài, nhưng cậu đã tiêu phí quá nhiều. Cho nên, tôi muốn cậu ta sáng tạo nên chốn ‘bồng lai tiên cảnh’ cuối cùng, có thể tự tại hoạt động trong khung cảnh không bị làm phiền, dùng hết khả năng duy trì nó càng lâu càng tốt. Thôi thì xem như là giúp Diệp Nhiên thực hiện tâm nguyện cuối cùng đi.”

*

Ngày 20 tháng 3 năm 2252.

Selena 45 tuổi ôm một bó bách hợp, dắt tay con gái đi ra nghĩa trang phía sau giáo đường nhỏ.

Sáu năm trước, bà kết hôn với một bác sĩ nam ở địa phương, bây giờ con gái đã hơn 5 tuổi.

Bé gái đuổi theo con bướm phượng xanh lam nhỏ, chạy trên mặt cỏ.

Selena đến trước cây thánh giá, bên trên khắc vài chữ “Mộ phần của Phong Diệp Nhiên”. Bó hồng trước mộ đã khô héo, cánh hoa héo úa lướt theo gió. Bà đặt bó bách hợp xuống trước mộ.

Bé gái nắm tay mẹ, hỏi: “Mẹ, anh trai tóc bạc siêu đẹp trai bữa trước mình gặp đâu rồi?”

“Con nói anh Phong Hoa ấy hả? Anh ấy đi đến một nơi xa xôi với người mà anh ấy thích nhất rồi.”

“Lily còn được gặp anh ấy không?”

Mắt Selena hoe đỏ, bà ngồi xổm xuống, ôm bé gái, liên tục nói: “Có thể gặp, có thể gặp. Không chừng, trong thế giới sáng tạo cuối cùng của anh ấy, Lily với mẹ sẽ cùng gặp họ.”

*

Ngày 12 tháng 3 năm 2252.

Phong Hoa ôm bó hồng trắng tinh khôi đến trước mộ Phong Diệp Nhiên.

Gió thoảng qua, mái tóc xoăn trắng phất phơ. Cậu cúi người, hôn lên ba chữ “Phong Diệp Nhiên” trên cây thánh giá, cẩn thận đặt bó hồng trắng trước mộ.

Cậu móc cuốn sổ vàng trong ngực ra, lật mở nó.

Nét chữ thân thuộc, bút tích thân thuộc. Chúng là vết tích của người cậu yêu nhất. Là nguyện vọng của người cậu yêu nhất.

“Diệp.”

Cậu nhìn cây thánh giá, cứ như đang nhìn vào đôi mắt tinh lanh và trong sáng của Phong Diệp Nhiên, “Cảm ơn món quà anh tặng em.”

“Em thích mỗi một chữ trong đây.”

“Em cũng muốn tặng anh một món quà.”

“Còn nhớ hồi nhỏ chúng ta cùng xếp nhà không? Lúc đó anh dạy em, khi dựng xong tường, nóc nhà, cửa sổ, ống khói thì mình cần bút lông sơn dầu đủ màu sắc vẽ phông nền, vẽ cây cối xum xuê và bãi cỏ, hoa, chim, bướm xinh đẹp, và cả hai người chúng ta.”

“Cuốn nhật ký vàng của anh đã vạch cho em một kế hoạch rất chi tiết, em muốn miêu tả lại tường tận cuộc đời của chúng ta.”

“Em muốn biến nguyện vọng của chúng ta thành hiện thực.”

“Em muốn tặng cho anh một thế giới mới.”

※ ※ ※

Phong Diệp Nhiên, 30 tuổi, một giảng viên sinh vật thuộc trường đại học nào đó.

Cuộc sống thường ngày của anh cực kỳ bình thường, lên khóa, dẫn dắt nghiên cứu sinh, đôi khi thực hiện vài nghiên cứu, viết luận văn, sinh hoạt nhàn nhã.

Gia đình anh cũng rất bình thường, cha là công chức, mẹ là giáo sư âm nhạc, trong nhà còn có người anh trai đã kết hôn, chị dâu cũng sinh cháu trai. Lúc rảnh rỗi, anh sẽ về nhà ăn cơm với cha mẹ, xem ti vi, tự đi dạo, chơi đùa với cháu.

Giờ anh cũng đã 30, thỉnh thoảng sẽ bị thúc hôn, nhưng mọi người không quá vội, thời đại này có không ít người không kết hôn, quan trọng là lựa chọn của bản thân, vui vẻ là được.

Nếu nói đến điều không bình thường, thì đó là anh luôn cảm giác mình đang đợi một người nào đấy. Anh luôn mơ thấy người ấy, luôn mơ thấy người ấy gọi tên mình, nhưng lại luôn quên dáng vẻ của người ấy, quên đi tất cả về người ấy.

Một ngày đầu hè, buổi chiều hôm đó, anh xong hai khóa, thất thần đi trong tòa nhà giảng dạy.

Bất tri bất giác, anh đến phòng mỹ thuật.

Ngoài cửa sổ râm ran tiếng ve, trong ánh mặt trời nhạt nhòa, anh nhìn thấy một bức họa.

Trên bầu trời xanh thẳm là ngân hà lấp lánh.

Phong Diệp Nhiên lấy bình tĩnh, anh bị màu sắc trùng điệp hấp dẫn, anh xoa lớp sơn dầu, cảm nhận sự biến hóa của sắc màu.

Dường như có cái gì đó vẫy gọi anh, anh bước vào trong phòng mỹ thuật;

Bức họa tiếp theo, dưới bầu trời sao mỹ lệ là tòa tháp thiên văn chót vót;

Qua bức kế tiếp, là căn phòng dưới nước, trong từng đường sóng gợn, một con cá đỏ viền vàng quẫy đuôi chậm rãi lượn qua;

Bức sau nữa, chiếc thuyền nhỏ màu trắng nhấp nhô giữa hồ nước xanh ngọc, ngọn núi xanh ngắt phản chiếu xuống, hoa xuân vương vãi trên mặt nước, chuồn chuồn đỏ bay lượn bên trên. Một người yên lặng ngồi trên thuyền câu cá, còn một người khác thì tựa vào người kia lặng lẽ say giấc;

Bông hoa nhỏ vàng ươm, ánh mặt trời vàng rực;

Quả táo đỏ tươi, hoa hồng đỏ thắm;

Trong rừng sâu, dưới ánh trăng trong veo, trong hoa cỏ ẩm ướt, nụ hôn làm người ý loạn tình mê…



Phong Diệp Nhiên nghe thấy tiếng gọi khẽ khàng: “Diệp.”

Là một chàng trai khoảng chừng 20 tuổi, cậu đứng bên cửa sổ, trước mặt là bức họa chưa vẽ xong: Trời xanh mây trắng, chiếc du thuyền không trung chưa hoàn tất, như con cá voi lưng gù nổi lên từ mặt biển.

Một cơn gió mạnh thổi đến, gió phất vào rèm che màu trắng, thổi mái tóc xoăn đen của cậu.

Hơn trăm bức họa rung lắc, dao động, tựa như hóa thành hàng ngàn, hàng vạn chú bướm bị cơn gió kinh động, vỗ tung đôi cánh mỏng manh rực rỡ bay vút lên.

Cách qua vô vàn cánh bướm, chàng trai nhìn Phong Diệp Nhiên, mỉm cười.

Là đôi mắt xanh quen thuộc.

Cậu nói: “Diệp nhi, lần này, chúng ta đều là người bình thường. Em nghĩ bây giờ mình có thể bắt đầu lại từ đầu rồi.”

Tâm tình không biết tên dâng trào trong cơ thể Phong Diệp Nhiên.

Rõ ràng đầu óc anh đã trống rỗng, nhưng anh lại bất chấp lao nhanh đến.

Anh ôm chầm chàng trai, siết chặt. Yết hầu và mũi chua xót khó chịu, nhưng anh lại hạnh phúc đến khó hiểu. Anh nảy lên loại kích động mãnh liệt: Anh muốn bảo vệ người trong lòng thật tốt, muốn tặng tất cả của mình cho em ấy!

—— À, thì ra, đây chính là người mà anh vẫn cố chấp chờ đợi.

*

[Lần này, chúng ta đều là người bình thường, chúng ta đều mạnh khỏe; lần này, anh sẽ tỏ tình trước, trong một chiều hoàng hôn bình thường, anh thổ lộ với em: Phong Hoa, anh thích em; lần này, anh sẽ ở bên em, bảo vệ em; lần này, chúng ta sẽ ăn thật nhiều đồ ngon, đi du lãm thật nhiều nơi; lần này, chúng ta rốt cục cũng ngồi lên chiếc du thuyền không trung, dạo quanh toàn bộ thế giới; lần này, mỗi đêm, anh đều sẽ nói cho em biết là anh yêu em; lần này, em luôn sống hạnh phúc vui vẻ; lần này, chúng ta đi cùng nhau đến hết đời.

—— Trích từ “Nhật ký vàng” của Phong Diệp Nhiên]

—— The End ——