Tiếng hét đầy bức tức của Minh Phong khiến nhóc này hơi rén. Cậu ta mới nghiêm mặt lại rồi nói:
- Anh chỉ chi tiết lắm rồi đó.
Hữu Quân mếu máo đáp lại:
- Em làm theo rồi mà nó lạ lắm.
Thái Luân chẹp miệng bảo:
- Món nào món nấy thành bóng đêm cả rồi.
Hữu Quân lúng túng, giơ tay gãi đầu. Minh Phong hết cách với thằng em vợ này rồi, ba ngày rồi mà vẫn chưa thể có một món ăn tử tế nào, toàn cháy với bóng đêm. Cậu ta đưa tay ra hiệu cho nhóc ấy ra ngoài rồi kêu hai người đó vào dọn dẹp. Đúng lúc này Hữu Tâm cũng đi đến quán, khi bước vào đã thấy căn bếp có hiện tượng như sương mù và người em trai đang có mặt mày chán nản đứng ngoài kia thì tinh ý hiểu ra tình hình rồi. Cậu ấy mới bước chỗ bên cạnh em trai mình mà cất giọng:
- Giỏi! Đỉnh cao của sự phá bếp.
Hữu Quân nhìn qua mà nhíu mày, đáp:
- Anh đừng có chọc em.
Cậu ấy lại tán vào đầu thằng em mình mà bảo:
- Giờ về nhà đi, bố mẹ gọi về kìa.
- Vâng.
Dứt câu, Hữu Quân lấy đồ lủi thủi đi khỏi quán, còn Hữu Tâm thì xắn tay áo lên rồi vào trong dọn hộ mọi người. Một lát sau, tầm 10 giờ 48 phút, chưa kịp nghỉ thì khách vào để ăn trưa. Họ muốn khóc ròng vì mới dọn dẹp còn rất mệt, Lạc Thiên thì cùng người yêu về quê, Bảo Dương cũng chưa về nữa, hay là anh đang lấy lòng bố mẹ vợ? Nhưng họ không thể bỏ mặc khách nên bắt tay vào việc ngay, theo đó lúc tối qua Thái Luân và Quế Ngân có làm bánh pudding để cho khách tráng miệng.
...
Tại thành phố Hạt Bí, đây là một nơi yên tĩnh hơn thành phố Chia, nhưng nó cũng rất phát triển. Lạc Thiên và Thục Băng đã đến nơi đây lúc 10 giờ và mất hơn 40 phút để tới nhà cô. Ở một ngôi nhà không quá lớn như nhà Lạc Thiên, cũng không quá nhỏ, nhưng bên cạnh là một khu vườn rau khá lớn. Hai người bẽn lẽn nắm tay bước vào, bắt gặp một người đàn ông ngồi đó đọc báo ở phía trong nhà, ông nghe tiếng động bên ngoài nên ngẩng mặt lên và thấy cả hai. Ông ấy ra hiệu vào nhà cho cả hai, hai người đó ngồi xuống ở đối diện. Ông lập tức nhíu mày nhìn anh ấy mà hỏi:
- Chàng trai trẻ này là ai vậy Thục Băng?
Cô e dè đáp lại:
- Dạ, người yêu con ạ.
Lạc Thiên hít thở sâu mà giới thiệu mình cho bác trai nghe:
- Dạ, con tên là Lạc Thiên, 27 tuổi, là người yêu của Thục Băng ạ.
Ông bố vuốt cằm, rồi phán một câu:
- Nhìn bộ dạng này… con nhà giàu đúng không? Chắc làm ở công ty rồi.
Anh ấy thành thật trả lời:
- Vâng, nhưng con chỉ giữ chức thôi chứ con làm ở quán ăn bình dân ạ.
Ông ấy không nói không rằng khiến hai bạn trẻ sợ run gần chết. Ông ấy quay qua một phía trước cửa bếp mà gọi mẹ của Thục Băng:
- Bà nó ơi…
Bác gái nghe giọng ông ấy mà nhanh chóng ra ngoài, khó hiểu mà hỏi:
- Sao vậy ông?
- Người yêu con bé… bà đừng có nấu nữa, bà chuẩn bị nguyên liệu cho cậu này trổ tài nấu ăn xem thử.
“Khụ khụ”, anh ấy húp miếng nước mà sặc rồi nhìn cô phì cười, cô khá ngạc nhiên, anh nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp cùng với bác gái. Trong lúc xào nấu, bố cô có vào xem thử anh ấy thể hiện như nào, mặt không lộ biểu cảm gì. Vì nấu quen tay nên mấy cái này không làm khó được, những hành động như thái hành, cắt cà rốt,… rất nhanh nhẹn, thoăn thoắt, dứt khoát.
Một lát sau, Lạc Thiên đã dọn ra những món ăn rất thơm ngon, đẹp mắt cho cả hai bác xem, Thục Băng ở gần đó mà vỗ tay nhẹ tự hào. Ông ấy thở dài, nghiêm túc nói:
- Đẹp đấy, nhưng phải xem hương vị cái đã…
Lạc Thiên đáp:
- Dạ.
Ông ấy vẫn giữ cái giọng nghiêm ấy mà bảo:
- Ăn cơm thôi, chút chiều cậu ra ngoài vườn tôi.
Thục Băng thắc mắc hỏi:
- Bố định dẫn anh ấy ra ngoài đó làm gì vậy?
- Không cần biết đâu.
...
Chiều hôm đó, một bầu trời nắng nóng, tại khu vườn nhà Thục Băng.
Lạc Thiên quan sát xung quanh mà muốn cảm thán vì nó rất lớn và trồng nhiều loại rau khác nhau, có những loại rau mà anh ấy ít khi thấy. Bác trai ném qua cho anh một đôi găng tay rồi lại ném qua vài cái rổ đựng và nói:
- Ra đây, hái rau với ta.
Lạc Thiên chỉ biết gật đầu đồng ý và đi theo bác. Ông ấy chỉ cách hái rau nào thì anh ấy học theo rất nhanh, ông ấy liếc nhìn mà gật nhẹ, nhưng khuôn mặt vẫn đầy nghiêm túc. Khi các rổ đựng đã đầy thì ông nói anh ấy đưa vào trong rồi ra lại chỉ việc tiếp.
- Thu hoạch trứng gà với trứng vịt.
- Dạ?
- Nhanh đi.
- Con làm liền ạ.
Lúc sau…
- Sửa cái này đi.
- Dạ.
Một lát sau nữa…
- Tưới cây đi.
- Dạ.
- Nhẹ nhàng thôi đấy…
Cứ việc này sang việc khác hết cả một buổi chiều, anh ấy mệt nhức cả người nhưng không dám than, Thục Băng biết và xót lắm nhưng không làm được gì vì mẹ ngăn cản mất rồi. Tầm 18 giờ 50 phút, ông ấy nhìn Lạc Thiên rồi ôn tồn đáp:
- Nghỉ một tí, đi tắm mà ăn cơm.
- Dạ.
Ăn tối xong thì bố Thục Băng kêu anh ấy tiếp, cô xót người yêu quá nên mới thốt lên:
- Thôi bố ơi… tha cho anh ấy.
Ông ấy trả lời:
- Có ăn thịt nó đâu mà sợ.
Lạc Thiên mới trấn an cô:
- Yên tâm đi.
Ông ấy nghe được nên mới tiếp lời:
- Đấy, nó bảo cứ yên tâm kìa.
Cô bĩu môi bảo:
- Dạ.
Biết ông ấy kêu anh ấy làm gì không? Đi bộ xung quanh xóm với ông đấy chứ có sai việc gì nữa đâu, tại chiều làm hết rồi. Nhưng câu trả lời có chấp nhận anh ấy hay không thì ông ấy không nói.
...
Cùng thời điểm buổi tối đó, ở thành phố Chia, tại một ngôi nhà nọ, có một chàng trai đang rửa chén với bộ mặt không cam tâm và ba người đang nói chuyện ở phòng khách.
- Quế Ngân, con ăn trái cây đi.
Cô cầm lấy miếng dưa hấu mà đáp lại:
- Hay con vào trong rửa cùng với anh ấy được không?
Mẹ của Thái Luân nói:
- Cứ để cho nó làm, không sao. Con ngồi chơi vui vẻ đi.
Cô ngại ngùng bảo:
- Nhưng…
Bố của cậu ngắt lời cô mà xen vào:
- Đừng để ý tới nó. Nói chuyện với hai bác.
- Dạ…
Một lát sau, cậu đi ra với khăn lau, trong lòng căm hờn lắm nhưng không biểu hiện ra, nếu hiện ra thì sẽ bị ông bố, bà mẹ của mình ném ra ngoài bụi chuối, cậu đi tới ngồi bên cạnh cô, cô thấy mà áp tay mình vào má cậu mà nói nhỏ:
- Em cũng muốn vào lắm nhưng bố mẹ anh không cho…
Thái Luân nhẹ nhàng trả lời:
- Không sao, em đừng đụng vào, không bố mẹ ném anh vào bụi chuối đấy.
Quế Ngân nghe vậy mà phì cười, hai phụ huynh nhìn mà đồng thanh than thở:
- Chao ôi, tình cảm quá!
Thái Luân nhíu mày đáp:
- Bố mẹ, đừng có chọc, ngại lắm.
Bác trai mới phản bác lại:
- Gì mà ngại? Hừ, yêu nhau đi rồi một, hai tháng làm lễ đính hôn nghe chưa?
Hai bạn trẻ đều ngạc nhiên mà hỏi:
- Nhanh vậy ạ?
Bác gái nói:
- Nhanh đâu, lâu thấy bà nội đấy. Cứ yêu, còn mấy cái kia để hai ông bà già này lo hết.
- Dạ, tụi con biết rồi.