Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 84: Kẻ Thứ Ba




Tạ Nhất cùng Thương Khâu nhanh thay đổi quần áo, liền đi theo Tất Bắc. Ba người lên xe, liền nhìn thấy Hàn Trường Thứ hô to chạy tới, nói:



"Đừng bỏ tôi một mình. Để tôi lên xe, cho tôi lên xe!"



Hàn Trường Thứ nhanh chóng chạy tới, nhảy lên xe. Tất Bắc ngồi ở phía trước lái xe, Hàn Trường Thứ liền trực tiếp ngồi vào ghế phụ. Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngồi ở ghế sau HunhHn786.



Tất Bắc đạp chân ga, xe lao đi. Hàn Trường Thứ còn chưa có đeo đai an toàn, thiếu chút nữa bị va đập cho choáng váng. Cảm nhận được lực đẩy của xe rất mạnh, hắn nhanh đeo đai an toàn.



Tạ Nhất nhìn thấy Hàn Trường Thứ vẻ mặt kinh hoảng, nói:



"Anh làm sao vậy?"



Hàn Trường Thứ quay đầu lại, nói:



"Tạ Nhất, cậu không có việc gì sao! Nơi này quá đáng sợ!"



Tạ Nhất nheo mắt, nói:



"Không có việc gì a?"



Hàn Trường Thứ kích động nói:



"Tôi đêm qua đi WC, liền nghe được bên ngoài có người nói chuyện. Hơn nửa đêm không ngủ rất kỳ quái, còn cười đến ớn lạnh!"



Hàn Trường Thứ càng nói càng kích động, quơ chân múa tay, nói:



"Là tiếng cười. Tôi liền nghĩ thầm đứa bé nghịch ngợm nào nửa đêm không ngủ, còn ở cửa phòng người khác cười!"



Tạ Nhất nheo mắt, nghĩ thầm.



Đây chính là âm tào địa phủ a!



Tạ Nhất thử hỏi:



"Anh liền mở cửa đi nhìn?"



Hàn Trường Thứ nói:



"Đương nhiên! Tôi liền mở cửa đi xem!!! Chết tiệt! Con mẹ nó, đoán xem tôi nhìn thấy gì?!"



Tất Bắc nghe hắn kích động, nhàn nhạt nói:



"Đừng quơ tay, gây trở ngại tôi lái xe."



Hàn Trường Thứ kích động nói:



"Tôi thấy được một đứa bé! Đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là đứa bé không có đầu! Không có đầu đó! Nó đứng ở hành lang tối đen như mực chơi đá bóng!! Mà quả bóng chính là cái đầu! Cái đầu lăn trên mặt đất đến bên chân tôi. Cái loại chuyển động nhanh như chớp, lăn lại va vào chân tôi. Các người có thể hiểu không! Làm tôi sợ muốn chết! Cái đầu trên mặt đất còn cười nói cùng tôi "chú muốn chơi đá bóng cùng cháu không?"!"



Hàn Trường Thứ nói tới đây, tức khắc kêu rên một tiếng, che lại đầu mình. Đôi mắt hắn có quầng thâm, thoạt nhìn là không ngủ. Hắn nói:



"Con mẹ nó lúc ấy tôi bị hù tưởng chết! Còn đá bóng gì!! Hơn nữa vì cái gì kêu tôi chú chứ, tôi rõ ràng là anh trai mà!"



Tạ Nhất nghe Hàn Trường Thứ tự thuật, tức khắc phụt một tiếng liền bật cười. Thật sự không nhịn được. Vốn dĩ câu chuyện đáng sợ, kết quả Hàn Trường Thứ tự thuật như vậy, Tạ Nhất tức khắc tưởng tượng ra cảnh Hàn Trường Thứ là kẻ thích làm dáng bị dọa sợ tới mức muốn đái trong quần.



Tất Bắc vẫn bình tĩnh cảm thán.



"Chỗ chúng tôi ít trẻ nhỏ. Không ai chơi cùng đứa bé chỉ có thể tự mình đá bóng."



Hàn Trường Thứ muốn điên, nói:



"Từ từ, trọng điểm không phải đá bóng được chứ. Đứa bé đá chính là đầu mình!"



Tất Bắc vẫn thực bình tĩnh, nói:



"Quên nói với nó đừng hù dọa "người địa phương khác"."



"Khác...... khác......"



Hàn Trường Thứ đứng đắn nói:



"Tôi là người địa phương."



Tạ Nhất:



"......"



Tạ Nhất nén cười, bụng cũng đau. Hàn Trường Thứ quay đầu nhìn, nói:



"Nghiêm túc đi, các người thiếu chút nữa đã không còn nhìn thấy tôi, thiếu chút nữa tôi đã bị hù chết!"



Tất Bắc nhàn nhạt quay đầu, nhìn qua Hàn Trường Thứ, nói:



"Tin tưởng tôi, dù cậu bị hù chết cũng có thể nhìn thấy chúng tôi. Chỉ là thay đổi phương thức ở chung."



Hàn Trường Thứ:



"......"



Không hiểu gì hết......!



Hàn Trường Thứ tự thuật sự tình đáng sợ, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, quay đầu, nói:



"Hai người làm gì đó. Từ khi vừa lên xe liền lôi kéo tay, còn mười ngón đan nhau, ngược cẩu độc thân sao?"



Kỳ thật Tạ Nhất cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Dù sao cũng già đầu hết rồi, hơn nữa còn là đàn ông con trai mà chơi trò mười ngón đan nhau. Bất quá Thương Khâu khăng khăng muốn như vậy, Tạ Nhất kỳ thật cũng rất thích, liền không tránh.



Thương Khâu nhàn nhạt cười, nụ tươi cười tràn đầy đều là muộn tao, nói:



"Chuyên ngược cẩu hoa tâm."



Hàn Trường Thứ trừng mắt, cảm giác thật thất bại, đành phải quay đầu, nói:



"Các người sáng sớm đi nơi nào? Sao không mang theo tôi?"



Tất Bắc nói:



"Cậu ở chỗ này tương đối an toàn."



Hàn Trường Thứ chấn kinh nói:



"An toàn? Đá bóng đầu sao?!"



Những người khác đều yên lặng làm lơ Hàn Trường Thứ. Thương Khâu nói:



"Phí Đồng làm như thế nào chạy trốn?"



Hàn Trường Thứ vừa nghe, càng là kinh ngạc, nói:



"Phí tiểu thư chạy trốn!?"



Tất Bắc nói:



"Tôi nghe nói Phí Đồng tinh thần có vấn đề, bị chuyển tới bệnh viện. Vừa mới truyền đến tin tức, nói là Phí Đồng đả thương bác sĩ, chạy trốn."



Tất Bắc lái xe, đang hướng đến bệnh viện. Hàn Trường Thứ nói:



"Phí tiểu thư vì cái gì muốn chạy trốn?"



Tất Bắc nói:



"Vậy ai biết? Tôi mặc kệ vì cái gì cô ta muốn trốn, tôi chỉ muốn khối huyết ngọc."



Mọi người không có nói vô nghĩa, chạy nhanh đến bệnh viện. Một đường di chuyển nhanh như điện. Khi đến bệnh viện, nơi đó đã có rất nhiều cảnh sát, dù sao Phí Đồng là kẻ tình nghi.



Bọn họ đi vào bệnh viện, đương nhiên không thể tiến vào phòng bệnh Phí Đồng, bất quá vẫn là vào thang máy lên lầu. Hàn Trường Thứ nói:



"Các người muốn làm gì? Phí tiểu thư không phải đã chạy rồi sao? Còn tới bệnh viện làm gì?"



Tạ Nhất là sáng suốt không nói chuyện, dù sao bản thân là người thường. Tất Bắc vẻ mặt cảm thán, nói:



"Ngươi bình thường còn hỏi nhiều như vậy."



Thương Khâu nhàn nhạt nói:





"Rốt cuộc khác nghề như cách núi."



Hàn Trường Thứ:



"......"



Hàn Trường Thứ nhìn về phía Tạ Nhất, cảm thấy Tạ Nhất là tốt nhất. Tạ Nhất cười cười, sau đó nhún vai, ý bảo chính mình cũng không biết.



Bọn họ lên lầu, cửa có người gác. Hàn Trường Thứ nhỏ giọng nói:



"Làm sao bây giờ? Chúng ta vào không được."



Thương Khâu nhìn thoáng qua phòng bệnh. Người rất nhiều, bọn họ vào không được. Thương Khâu ra dấu một cái, nói:



"Đi bên này."



Hắn nói mang theo mọi người vòng ra sau phòng bệnh. Phía sau phòng bệnh không ai gác, bởi vì chỗ kia căn bản không có cửa, cả cửa sổ cũng không có.



Hàn Trường Thứ nói:



"Chúng ta tới nơi này làm gì. Tôi nói...."



Hắn còn chưa nói xong, Thương Khâu đã giơ tay vung một cái.



"Bộp!"



Một lá bùa ném ở trên tường. Ngay sau đó Thương Khâu nhẹ nhàng xoa tay một chút.



"Bụp"



Mặt tường giống như biến thành chất lỏng gợn sóng, dần dần trở nên trong suốt như nước.



Hàn Trường Thứ tức khắc trợn mắt há hốc mồm. Thương Khâu không có nói lời vô nghĩa.



"Đi vào."



Tất Bắc đi vào đầu tiên. Hàn Trường Thứ càng xem càng trợn mắt há hốc mồm, nhìn Tất Bắc xuyên qua tường, cứ như vậy trực tiếp đi vào. Kế đó Thương Khâu để Tạ Nhất đi xuyên qua tường. HunhHn786 Kỳ thật Tạ Nhất có điểm tiểu tò mò, xuyên qua tường xong còn sờ sờ người mình. Thế nhưng không có ướt, tựa hồ rất thú vị. Sau đó Thương Khâu cũng vào phòng bệnh, chỉ còn lại có Hàn Trường Thứ. Hàn Trường Thứ vừa muốn đi xuyên qua.



"Cốp!!!"



Một tiếng vang lớn, đầu hắn đụng vào tường, tức khắc nổi lên một trái táo đỏ.



Tạ Nhất nghe được tiếng động lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy mặt tường đã khôi phục như cũ, kinh ngạc nói:



"Sao lại thế?"



Thương Khâu nhàn nhạt nói:



"Không có việc gì, chỉ là bùa chú có tác dụng trong thời gian tương đối ngắn."



Bên kia Hàn Trường Thứ bị va vào tường cứng, tức khắc đầu váng mắt hoa, lùi về phía sau một chút.



"Bịch"



Hắn ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.



Tạ Nhất có chút lo lắng nói:



"Hắn không có việc gì chứ, có cần đem hắn tiến vào hay không?"



Thương Khâu nhàn nhạt nói:



"Không có việc gì, nghe tiếng vang thì khả năng ngất xỉu trong chốc lát, vừa lúc để hắn thành thật một chút."



Tạ Nhất:



"......"



Tất Bắc nói:



"Chúng ta thời gian không nhiều lắm."



Thương Khâu đi đến giường bệnh. Đây là một gian phòng đơn, chỉ có một cái giường. Thương Khâu thuận tay cầm lấy cái chăn.



Tay Thương Khâu mang bao tay da màu đen, động tác cầm lấy chăn bình thường, bất quá động tác kế tiếp như biến thái...



Thương Khâu cầm lấy chăn đặt ở phía dưới mũi ngửi ngửi. Tạ Nhất nheo mắt. Thương Khâu lại là nhíu nhíu mày, tựa hồ cảm thấy không tốt lắm, nói:



"Có thể đi rồi."



Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên, Thương Khâu "mũi chó", tựa hồ có thể ngửi được mùi đặc thù. Dù sao Tạ Nhất không ngửi thấy hương vị gì.



Bọn họ ở phòng bệnh không lâu, Thương Khâu liền theo cách cũ, đem tường mở ra, mọi người liền đi ra. Hàn Trường Thứ vẫn còn thành thật nằm trên mặt đất, trên đầu có một quả táo đỏ, chưa có tỉnh lại.



Thương Khâu giữ chặt tay Tạ Nhất, nói với Tất Bắc.



"Khiêng hắn đi."



Tất Bắc phi thường không tình nguyện, nói:



"Tôi chính là Diêm Vương, thế nhưng bảo tôi khiêng hắn?"



Thương Khâu cười cười, bất quá cười không có thành ý, nói:



"Dù sao cũng là anh muốn tìm Huyết Ngọc."



Tất Bắc bĩu môi, đành phải đem Hàn Trường Thứ túm lên. Hàn Trường Thứ thân hình cao lớn, so với Tất Bắc còn cao hơn. Tất Bắc túm hắn lên có chút khó khăn, còn rất lao lực, nửa khiêng nửa đỡ đi về phía trước.



Mọi người thực mau ngồi vào trong xe. Tất Bắc cùng Hàn Trường Thứ ngồi ở ghế sau. Thương Khâu lái xe. Tạ Nhất ngồi ở ghế phụ.



Thương Khâu thực mau khởi động xe, nói:



"Tôi đã biết mùi hương của cô ta, hiện tại cần phí chút thời gian đi tìm."



Hàn Trường Thứ ở trên xe lay động lay động, mơ mơ màng màng liền tỉnh lại. Bởi vì hắn vừa rồi hôn mê, căn bản không ngồi được, cho nên liền nằm. Mà Hàn Trường Thứ thân hình cao lớn, cho nên nằm xuống liền nằm ở trên đùi Tất Bắc. Hàn Trường Thứ tỉnh lại, vừa muốn nhảy dựng lên mắng Thương Khâu, kết quả liền nhìn thấy hai chân "xinh đẹp". Đôi chân được quần tây bao lấy, vừa tinh tế vừa tràn ngập lực độ, cũng không phải cái loại ốm yếu, làm Hàn Trường Thứ thiếu chút chảy nước dãi.



Hàn Trường Thứ làm bộ hôn mê, ôm chân Tất Bắc cọ cọ. Tất Bắc vừa mới bắt đầu không phát hiện, còn tưởng rằng Thương Khâu lái xe xốc nảy, còn duỗi tay đỡ Hàn Trường Thứ. Kết quả sau đó bởi vì Hàn Trường Thứ cọ quá rõ ràng, cho nên Tất Bắc liền phát hiện. Tất Bắc giơ tay ấn chỗ cục u trên trán Hàn Trường Thứ. Hàn Trường Thứ kêu lên, như heo bị đưa vào lò sát sinh.



"Giết người là phạm pháp a!"



Tất Bắc cười cười, nói:



"Không phải chưa chết sao?"



Hàn Trường Thứ nhìn Tất Bắc cười, tức khắc có một loại cảm giác chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Hắn si mê nhìn, càng nhìn càng thấy đối phương thật đẹp.



Tất Bắc nói xong liền không để ý tới hắn, chuyên tâm nhìn ngoài cửa sổ. Hàn Trường Thứ sờ sờ cái trán, nói:



"Chúng ta phải đi đâu?"



Tất Bắc cùng Thương Khâu đều không để ý tới hắn. Tạ Nhất hảo tâm nói:



"Đi tìm Phí Đồng."



Hàn Trường Thứ kinh ngạc nói:



"Biết ở nơi nào?"



Tạ Nhất:



"......"



Nói ra sợ Hàn Trường Thứ có khả năng không tin. Bọn họ tuy rằng không biết Phí Đồng ở nơi nào, nhưng có "mũi chó đặc cảnh" Thương Khâu ở đây thì khỏi lo.



Bọn họ từ giữa trưa lái xe đến buổi chiều, quả thực là xuyên thành phố. Đường xá phi thường xa xôi, hơn nữa càng đi càng là hẻo lánh. Hàn Trường Thứ cho rằng bọn họ muốn đem mình kéo đến núi sâu rừng già chôn. Tạ Nhất cũng có chút nghi hoặc, hỏi:



"Cũng đã đến vùng ngoại thành?"



Thương Khâu đột nhiên dừng xe. Phía trước thế nhưng có ngôi nhà, hình như là cái nhà kho, thoạt nhìn thực rách nát, cửa sắt đều rỉ sét. Thương Khâu đem xe dừng lại, nói:



"Tới rồi."




Tất Bắc xuống xe đầu tiên. Hàn Trường Thứ cũng xuống theo. Hàn Trường Thứ xuống xe, muốn cùng Thương Khâu và Tạ Nhất nói chuyện. Kết quả hắn phát hiện hai người kia còn chưa xuống dưới, ở trong xe hôn nhau.



Quả thực là ngược cẩu độc thân mà!



Kỳ thật Hàn Trường Thứ hiểu lầm. Thương Khâu cùng Tạ Nhất cũng không có hôn nhau. Thương Khâu vừa rồi cảm nhận mùi hương của Phí Đồng. Dọc theo đường đi hắn đều đang truy tìm tung tích cô ta. Hiện tại xem như tìm được rồi, tất nhiên hắn cần thả lỏng một chút.



Mùi hương của Phí Đồng cũng không phải là loại Thương Khâu thích, đương nhiên muốn dùng mùi hương của Tạ Nhất để thả lỏng. Thương Khâu đột nhiên thò người lại gần, Tạ Nhất cũng cho rằng Thương Khâu muốn hôn mình. Thương Khâu còn làm động tác chống tay lên lưng ghế, đem Tạ Nhất khóa trên ghế phụ. Bất quá hắn cũng không có hôn Tạ Nhất, mà là ở bên tai Tạ Nhất nhẹ nhàng ngửi. Hít vào một hơi, hắn cất giọng khàn khàn.



"Rất ngọt."



Tạ Nhất một chút mặt liền đỏ.



Sao cảm giác so với hôn môi còn muốn thẹn hơn?



Hơn nữa Tạ Nhất cảm thấy mình biến thành mèo. Động tác của Thương Khâu quả thực chính là chơi với mèo a.



Thương Khâu và Tạ Nhất xuống xe. Tất Bắc cùng Hàn Trường Thứ đang đợi. Hàn Trường Thứ nói:



"Ở bên trong sao? Nhưng cảm giác đã bị bỏ hoang thật lâu."



Mọi người đi về phía trước, Hàn Trường Thứ còn muốn nói. Thương Khâu làm một động tác im lặng. Ngón tay Thường Khâu đè ở trên môi. Trong mắt Tạ Nhất, hành động này thoạt nhìn đặc biệt quyến rũ. Ở trong mắt Hàn Trường Thứ, hành động này thoạt nhìn đặc biệt muộn tao.



Bất quá mọi người đều lập tức im tiếng, đi theo Thương Khâu. Bước chân chậm rãi đi về phía trước thật nhẹ.



Mọi người thực mau đến bên cạnh căn nhà. Đúng là cái nhà kho, bất quá bốn phía đều bị vẽ xấu, còn rất nhiều giấy tờ. Tạ Nhất cúi đầu nhìn, thế nhưng là bản thiết kế chất đống phi thường tùy ý. Tạ Nhất có chút kinh ngạc, vì đều là thiết kế châu báu.



Mọi người tới bên cửa sổ, thăm dò hướng vào trong nhìn. Bên trong rất tối. Ánh sáng không tốt, thế có thể nhìn ra ở bên trong rõ ràng có người, là phụ nữ, chính là Phí Đồng.



Phí Đồng đã thay quần áo. Quần áo này không biết từ nơi nào tìm được. Dù sao vẫn luôn mặc đồ bệnh nhân quá gây chú ý.



Phí Đồng ở bên trong, tựa hồ có chút sốt ruột, bước chân phi thường hỗn độn, mang theo một ít ồn ào. Cô ta tựa hồ tìm kiếm cái gì, không ngừng lật tìm, làm mọi thứ lung tung rối loạn.



Tạ Nhất có chút hồ nghi nhìn Phí Đồng, lại quay đầu đi nhìn nhìn Thương Khâu. Thương Khâu nheo nheo mắt, liền đem ánh mắt chuyển tới chỗ cửa kính bị vỡ.



Ngôi nhà thực cũ kỹ, có một chỗ cửa kính bị vỡ. Thương Khâu nhẹ nhàng đi qua, từ trong túi lấy ra sổ ghi chú, xé xuống một tờ, sau đó đem tờ ghi chú nhét vào khe hở đẩy vào trong.



Tờ ghi chú đi vào, rung rinh rơi xuống đất.



Hàn Trường Thứ không biết bọn họ đang làm gì, kết quả liền nghe được tiếng kêu.



"A a a a a!!"



Phí Đồng đột nhiên kêu to lên, cao giọng kêu to:



"Có quỷ!! Thứ gì?! A......"



Thương Khâu nghe thấy Phí Đồng kêu to phất phất tay, ý bảo bọn họ có thể đi vào. Thương Khâu đi đến cạnh cửa, chân dài đột nhiên đạp một cái. Cửa sắt ầm một tiếng liền mở ra. Động tác soái khí vô biên.



Thương Khâu đá văng cửa, dẫn đầu đi vào. Mọi người đi vào, liền nhìn thấy Phí Đồng đã bị trói. Tờ ghi chú thế nhưng biến thành xiềng xích. Phí Đồng trên mặt đất không ngừng giãy giụa, nhưng căn bản không thể chạy thoát.



Phí Đồng kêu to.



"Các người?! Thả tôi ra... thả tôi ra..."



Cô ta nói, thấy được Hàn Trường Thứ, lại nói:



"Hàn tiên sinh, mau thả tôi!"



Hàn Trường Thứ nhìn Phí Đồng, nói:



"Cô vì cái gì muốn giả ngây giả dại? Còn từ bệnh viện chạy trốn?"



Ánh mắt Phí Đồng lắc lư một chút, nói:



"Tôi...... Tôi cũng là bất đắc dĩ. Hàn tiên sinh, tôi không có trông coi tự trộm. Tôi muốn điều tra rõ ràng chuyện này. Huống hồ Dương tiên sinh còn mất tích tôi muốn rửa sạch hiềm nghi, khẳng định là có người hãm hại tôi. Nếu ở lại bệnh viện, tôi sẽ bị người giết chết!!!"



Tất Bắc hồ nghi nói:



"Người nào muốn giết cô?"



Phí Đồng nói:



"Tôi không biết! Tôi không biết! Nhưng rất chính xác, tôi không nói dối. Có người muốn giết tôi. Tôi có thể cảm nhận được phi thường nguy hiểm. Tôi ở bệnh viện ngắn ngủn một buổi tối, liền xuất hiện rất nhiều lần gặp sự cố. Truyền dịch thế nhưng có không khí. Các người có thể tưởng tượng không! Có người muốn hại tôi! Bọn họ theo dõi tôi!"



Tạ Nhất nhíu nhíu mày.



Phí Đồng nói có người theo dõi cô ta. Thực vừa khéo, Hàn Trường Thứ cũng nói lời như vậy. Hơn nữa lúc trước phát sinh sự tình, chỗ Hàn Trường Thứ cùng nhà Dương tiên sinh đều bị lục lọi tìm kiếm. Việc này vẫn là cùng Huyết Ngọc có quan hệ!



Tạ Nhất cảm thấy có lẽ là có người đang tìm Huyết Ngọc.



Phí Đồng dùng sức giãy giụa, nói:



"Các người tin tưởng tôi. Tôi là vô tội!"



Thương Khâu nhàn nhạt nói:



"Kết quả từ thiết bị giám sát cho thấy cô trộm đi đá quý. Chuyện này phải giải thích như thế nào?"



Ánh mắt Phí Đồng đảo quanh, nói:



"Không không không, tôi không có lý do gì làm như vậy. Tôi nhất định là... là trúng tà!"



Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, khóe miệng cong lên, mang theo cười lạnh, nói:




"Phí tiểu thư, cô nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của tôi sao? Lúc ấy cô không có trúng tà."



Thương Khâu nói, đi qua. Hắn sải bước đi qua, động tác phi thường sắc bén, mang theo uy nghiêm, còn có áp bức nói không nên lời. Phí Đồng sợ tới mức hô to lên. Hàn Trường Thứ vội vàng nói:



"Từ từ, từ từ, cô ấy tốt xấu gì cũng đã cứu tôi một mạng."



Bất quá Thương Khâu cũng không có muốn đánh, chỉ là một tay đem Phí Đồng kéo lên, sau đó xách đến ném ở trên ghế, nói:



"Nếu cô không nói, xem ra chúng tôi chỉ có thể tự mình tìm xem?"



Thương Khâu nói, quay đầu lại nhìn Phí Đồng, nói:



"Cô vừa rồi đang tìm cái gì?"



Phí Đồng vội vàng nói:



"Không...... Không có, cái gì cũng chưa tìm."



Thương Khâu nhướng mày, liền không có để ý Phí Đồng, mà là ở bốn phía tìm kiếm.



Phí Đồng bị trói ngồi ở tại chỗ, không có bất luận biện pháp gì, mắt thấy mọi người đều phân tán đi tìm.



Nơi này thoạt nhìn là một gian phòng làm việc, bốn phía trụi lủi, thật nhiều tư liệu. Trên bàn đều là giấy vẽ, còn có một ít thiết kế, có ký tên, có ném lung tung rối loạn, giấy vò thành cục.



Tạ Nhất nhìn chữ ký, nói:



"Đây là... phòng làm việc của Dương tiên sinh?"



Những người khác tựa hồ cũng phát hiện điểm này, thập phần kinh ngạc, nhìn về phía Phí Đồng.



Hàn Trường Thứ nói:



"Dương tiên sinh còn có một phòng làm việc chỗ này? Cô làm sao mà biết được?"



Phí Đồng không nói gì. Thương Khâu lại cười, từ đống giấy trên bàn lấy ra một ảnh chụp, cầm lấy quơ quơ, nói:



"Bởi vì cái này."



Mọi người đi qua xem, liền nhìn thấy trên ảnh chụp có hai người. Thái độ hai người thực thân mật, hơn nữa nằm ở trên giường ôm lấy nhau. Ảnh này hẳn là tự chụp, bọn họ đang nhìn vào ống kính cười.



Tạ Nhất chấn kinh không thôi nói:



"Phí Đồng cùng Dương tiên sinh?!"



Tạ Nhất chấn kinh. Đó là bởi vì Dương tiên sinh đã có vợ, lại còn có con gái. Kết quả hiện tại bọn họ phát hiện Phí Đồng cùng Dương tiên sinh có tấm ảnh thân mật giường chiếu. Hơn nữa nhìn dáng vẻ tuyệt đối không phải chụp trước khi Dương tiên sinh kết hôn. Tuyệt đối là chụp gần đây, khuôn mặt của bọn họ cũng không có biến hóa, kiểu tóc cũng không có thay đổi.



Tạ Nhất chấn kinh không thôi, nói:




"Cô cùng Dương tiên sinh......"



Thương Khâu nhàn nhạt nói:



"Cô là kẻ thứ ba."



Phí Đồng lập tức phản bác nói:



"Không! Tôi không phải! Chúng tôi là có tình cảm thật sự! Người vợ kia căn bản không có tình cảm, chúng tôi mới là yêu thật lòng!"



Tạ Nhất:



"......"



Tạ Nhất nheo mắt, người nào ngoại tình cũng nói chính mình là nhất thời hồ đồ, bằng không chính là yêu thật lòng.



Hàn Trường Thứ nói:



"Chậc chậc, thì ra Dương tiên sinh là tra nam."



Tất Bắc liếc mắt nhìn Hàn Trường Thứ. Hàn Trường Thứ vội vàng nói:



"Đừng nhìn tôi a. Tôi cũng không phải là tra nam. Tôi chưa kết hôn, cũng không có đối tượng hẹn hò. Dương tiên sinh kết hôn, còn có con cái."



Tất Bắc nhướng mày, nói:



"Nói như vậy, cậu chỉ là hơi tra?"



Phí Đồng nói:



"Các người nếu đã biết tôi cùng Dương tiên sinh là yêu nhau! Chúng tôi có tình cảm thật sự, tôi sao có thể trộm đá quý, hơn nữa cũng sẽ không thương tổn anh ấy, càng sẽ không chém rớt tay anh ấy. Không phải tôi làm, tin tưởng tôi a!"



Thương Khâu để ý, tiếp tục ở trên bàn tìm kiếm. Những người khác cũng ở bốn phía tìm kiếm.



Phí Đồng kiên quyết không thừa nhận chính mình trộm đá quý, cũng không thể giải thích việc mình ở đây tìm kiếm.



Mọi người ở bốn phía tìm kiếm một hồi. Tạ Nhất xoay người, không cẩn thận đụng phải một bức họa rơi trên mặt đất. Khung ảnh lồng kính bung ra, lộ mặt sau cất giấu rất nhiều đồ vật. Một xấp ảnh chụp.



Tạ Nhất nhanh đem bức họa nâng lên, sau đó nhặt ảnh trên mặt đất. Tạ Nhất nhặt lên ảnh chụp, không khỏi kêu một tiếng. Mọi người vội vàng đi xem.



Người trong ảnh chụp đều là Phí Đồng, đương nhiên cũng không phải là tự chụp, mà là trộm chụp. Góc độ đều phi thường kỳ quái, cùng loại paparazzi tác nghiệp.



Phí Đồng ăn cơm, công tác, ngồi xe công cộng, thậm chí ở nhà, còn mặc áo ngủ, đều chụp đến rõ ràng. Không chỉ như vậy, mỗi bức ảnh mặt sau còn có ghi chú. Tỷ như Phí Đồng ăn ở nhà hàng Tây, ghi chú viết "thịt năm phần chín, cà phê thêm sữa, hai khối đường".



Tạ Nhất kỳ quái nhìn ảnh chụp khác, là Phí Đồng ở hiệu sách, cầm một quyển sách, cúi đầu đang xem. Mặt trái ảnh viết "tiểu thuyết trinh thám, khủng bố, huyền ảo".



Tạ Nhất nhìn những ảnh chụp, đột nhiên cảm thấy không rét mà run. Những ảnh chụp giống như để nghiên cứu một người. Hơn nữa từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều ghi chép phi thường cẩn thận. Ngay cả Phí Đồng thích dùng loại nước rửa tay gì cũng đều ghi rành mạch.



Tạ Nhất thấy kỳ quái, nhỏ giọng nói:



"Đây là Dương tiên sinh viết? Ông ta đối với Phí Đồng là yêu thật lòng? Ghi chép kỹ càng tỉ mỉ như vậy?"



Bút tích là của Dương tiên sinh. Là chữ viết hoa, nét chữ phi thường đặc trưng của người làm nghệ thuật HunhHn786.



Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:



"Tôi không cảm thấy như vậy."



Hàn Trường Thứ nói:



"Đúng vậy. Ai thích một người sẽ ghi chép như vậy. Quá biến thái đi?"



Thương Khâu nói là có căn cứ.



"Các người nhìn xem cái này."



Thì ra trong xấp ảnh chụp không chỉ là Phí Đồng, thế nhưng còn có người khác. Ảnh chụp phía trước là Phí Đồng, phía sau còn có vai chính khác, không phải Phí Đồng, mà là một người khác. Là một người nam, cũng là chụp trộm. Người kia đi vào quán bar, đi ăn, về nhà, vân vân...



Ảnh chụp người nam kia đi quán bar, mặt sau viết "khách quen quán bar gay XX".



Tạ Nhất kinh ngạc nhìn ảnh chụp, mí mắt nhảy nhảy, nói:



"Đây là có ý tứ gì?"



Hàn Trường Thứ cũng chấn kinh nhìn người trong ảnh chụp, nói:



"Người này tôi biết!"



Tất Bắc lại thưởng cho Hàn Trường Thứ một ánh mắt xem thường. Hàn Trường Thứ nhanh nói:



"Từ từ, đừng hiểu lầm, tôi không cùng hắn ngủ qua!"



Tạ Nhất:



"......"



Không cần phải nói lộ liễu như vậy?



Hàn Trường Thứ vội vàng nói:



"Lúc ấy khi tôi tuyển chọn người cố vấn an toàn cho triển lãm, người này cùng Phí Đồng đều đến dự tuyển. Bất quá bởi vì Phí Đồng đã cứu tôi một lần, cho nên tôi liền lựa chọn Phí Đồng."



Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:



"Dự tuyển?"



Hàn Trường Thứ nói:



"Đúng đúng đúng, người này thân thủ cũng thực nhanh nhẹn. Tôi thề tôi không biết hắn là gаy."



Tất Bắc căn bản không để ý đến hắn, chỉ là cảm thấy chuyện này càng ngày càng kỳ quặc.



Thương Khâu lúc này cười, bất quá lộ ra cười lạnh, cầm ảnh chụp đi qua, kéo ghế dựa đặt ở trước mặt Phí Đồng, sau đó thong thả ung dung ngồi xuống. Ngồi xuống xong, hắn còn tréo chân, thoạt nhìn đặc biệt nhàn nhã.



Phí Đồng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nói:



"Tôi có thể nói đều nói, các người còn muốn thế nào?"



Thương Khâu nói:



"Cô có thể nói đều không có nói, cho nên chúng tôi phải trợ giúp cô nói ra."



"Hừ!"



Phí Đồng cười lạnh một tiếng, nói:



"Giúp tôi?"



Lời nói còn chưa nói xong, Thương Khâu đã đem những ảnh chụp đưa tới trước mặt Phí Đồng. Phí Đồng kinh ngạc nhìn ảnh chụp. Mới đầu đều là ảnh chính mình, nhưng góc độ rất kỳ quái, mặt sau còn có rất nhiều ghi chú. Thương Khâu dùng ngữ khí lạnh nhạt đọc ghi chú. Biểu tình Phí Đồng càng ngày càng kỳ quái, bất quá vẫn là chống chế, nói:



"Anh ấy quá yêu tôi mà thôi, muốn hiểu biết tôi mà thôi. Tôi có thể hiểu, dù sao tôi cũng yêu anh ấy. Tình yêu là không có đúng sai, không phải sao?"



Tạ Nhất tự nói.



Cô là não tàn sao, còn không có đúng sai? Đã là thời đại nào, cứ như là học sinh trung học?



Thương Khâu cười cười, vẫn là không có thành ý. Phỏng chừng rất ít có người gặp qua Thương Khâu cười đứng đắn. Hoặc là cười lạnh, hoặc là cười nhạo, hoặc là trào phúng, hoặc chính là thực không thành ý.



Thương Khâu nhàn nhạt nói:



"Đây là người Dương tiên sinh yêu, trừ bỏ thâm trầm, còn rất uyên bác."



Hắn nói, lại đem ảnh chụp còn lại bày ra trước mặt Phí Đồng. Phí Đồng nhìn những ảnh chụp, sắc mặt dần dần vặn vẹo, nói:



"Không...... Không có khả năng!!"



Thương Khâu nói:



"Kỳ thật trong lòng cô đã có hoài nghi, không phải sao? Bằng không vì cái gì lại muốn tới nơi này? Chúng tôi giúp cô cởi bỏ nghi hoặc trong lòng."