Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 94: Thu Nhận




Nguyên Phong đi ở trên đường, hắn lòng vòng tiến một đường nhỏ, đi đến trước một chiếc xe. Hắn đem cốp xe mở ra, bên trong thế nhưng là một người đàn ông trung niên dán kín miệng, bị trói tay chân, hoảng sợ trừng mắt nhìn Nguyên Phong.



Nguyên Phong cười cười, trên mặt biểu tình cộc lốc, lộ ra vẻ quỷ dị dữ tợn, nói:



"Người bạn học cho bút thủy tinh kia ở nơi nào?"



Người trong cốp xe hoảng sợ lắc đầu, giãy giụa, muốn kêu cứu, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh "ô ô". Nguyên Phong cười, âm thanh có chút khàn khàn, trầm thấp nói:



"Tôi không muốn động thủ, nhưng ông phải phối hợp."



"Bác sĩ Nguyên."



Đột nhiên có người kêu tên hắn, âm thanh có chút cất cao mang theo nho nhỏ khàn khàn. Cùng với tiếng bước chân, một người chậm rãi đi tới, thế nhưng là Tống Tịch.



Tống Tịch quấn khăn quàng cổ, súc bả vai, tựa hồ cảm thấy có chút lạnh, cười nói:



"Bác sĩ Nguyên, đối với người bệnh cần phải kiên nhẫn, không phải sao?"



Nguyên Phong nhíu nhíu mày, ngay sau đó trên mặt lại thay đổi biểu tình, nói:



"Phó viện trưởng Tống, tôi......"



Tống Tịch lại là cười nói:



"Cậu là một chó săn ngoan ngoãn. Bất quá nhận sai chủ nhân rồi. Kỳ thật tôi rất vừa ý cậu. Tôi vẫn luôn rất muốn nuôi một con thú cưng, bất quá nơi tôi ở không cho nuôi chó......"



Nguyên Phong nhìn Tống Tịch đứng ở trước mặt đang mỉm cười, bất quá đột nhiên cảm thấy cổ có chút lạnh.



Nguyên Phong gian nan nói:



"Phó viện trưởng Tống... Tôi không biết ngài đang nói cái gì."



Tống Tịch cười cười, nói:



"Thật như vậy sao?"



Tống Tịch nói, chậm rãi đi về phía trước. Nguyên Phong có chút đề phòng lui lại. Nhưng thực mau hắn đã dựa vào xe rồi. Hắn dựa vào cốp xe, mà Tống Tịch vẫn chậm rãi đi tới trước, cười tủm tỉm nhìn hắn.



Nguyên Phong nhìn thoáng qua người trong cốp xe. Tống Tịch lại không có xem cốp xe, từng bước một đi tới. Hắn so với Nguyên Phong lùn hơn không ít, ngửa đầu nhìn Nguyên Phong.



Ở thời điểm Nguyên Phong muốn nói cái gì, Tống Tịch đột nhiên áp sát. Nguyên Phong hoảng sợ, mở to hai mắt, trong nháy mắt có chút dại ra. Tống Tịch thò qua, chậm rãi tới gần, từng chút tới gần Nguyên Phong, đem miệng mình dâng lên.



Khi đôi môi hai người dán lên nhau, Nguyên Phong rùng mình một cái, mà Tống Tịch thế nhưng phát ra một tiếng thở. Nguyên Phong tựa hồ bị người mở công tắt, đột nhiên ôm Tống Tịch, đem người hung hăng ôm vào trong ngực. Tống Tịch lại là thở nhẹ một tiếng, rất phối hợp nâng tay ôm cổ Nguyên Phong.



Hai người giằng co giao triền, Nguyên Phong điên cuồng hôn môi Tống Tịch. Nhìn Tống Tịch có chút quăng mũ cởi giáp, không còn bộ dạng bình tĩnh, trong lòng hắn giống như có một ngọn lửa cháy lên.



Tống Tịch chân cẳng nhũn ra, dựa vào ngực Nguyên Phong, nhẹ nhàng cười nói:



"Cậu thích tôi như vậy sao?"



Nguyên Phong cúi đầu nhìn Tống Tịch. Tống Tịch ngẩng đầu lên, tay còn câu lấy cổ Nguyên Phong, mỉm cười.



Nháy mắt liền nghe Nguyên Phong đột nhiên kêu một tiếng. Cổ tay Tống Tịch giật một cái, giữa hai ngón tay thế nhưng kẹp một cây kim châm. Kim đã đâm vào cổ Nguyên Phong.



Nguyên Phong hô một tiếng, đột nhiên đẩy Tống Tịch. Tống Tịch sớm đã có chuẩn bị, lui về phía sau hai bước đứng vững vàng. Hắn sửa sang lại một chút áo khoác, cười tủm tỉm nhìn Nguyên Phong.



"Rầm"



Nguyên Phong va vào cốp xe. Dùng sức lắc lắc đầu, nhưng mà hắn có chút uể oải, giống như rất buồn ngủ, mí mắt càng lúc càng nặng. Giọng Nguyên Phong khàn khàn nói:



"Ngài....."



Tống Tịch cười nói:



"Thật gấp không chờ nổi, tôi muốn thu nhận thú cưng ngay bây giờ."



Nguyên Phong nhìn hắn, cau mày, nỗ lực làm chính mình thanh tỉnh, chỉ là không làm nên chuyện gì. Thực mau Nguyên Phong liền chìm vào giấc ngủ.



"Ầm"



Liền ở ngay lúc này, thình lình Tống Tịch nghe một tiếng vang lớn, giống như là cái gì nổ mạnh, nhưng cũng không phải là nổ mạnh. Tống Tịch cảm giác được một linh lực dao động mãnh liệt, lắp bắp kinh hãi, lẩm bẩm tự nói.



"Tạ Nhất?"



Tống Tịch có chút giật mình, cũng nhanh hoàn hồn, đi qua nhìn Nguyên Phong sắp hôn mê, cười nói:



"Ngại quá rồi, tôi có việc gấp phải cầm bút thủy tinh đi, trước ủy khuất cậu nằm ở cốp xe đợi trong chốc lát."



Hắn nói, kéo người trong cốp xe ra. Sau khi cởi trói và thả người đi, Tống Tịch trực tiếp đem Nguyên Phong ném vào cốp xe, ngay sau đó liền muốn đóng nắp cốp xe. Nguyên Phong lập tức liền phải mất đi ý thức, hai mắt nửa mở nửa khép nhìn Tống Tịch, có chút gian nan nói:



"Anh..... anh thích Tạ Nhất......"



Tống Tịch sửng sốt, ngay sau đó tươi cười nói:



"Đừng ghen."



"Rầm!"



Đóng cốp xe lại, Tống Tịch nhanh chóng chạy ra xe của mình.



Tạ Nhất cảm thấy thân thể muốn nổ tung, một cổ linh lực rất lớn ở trong thân thể dịch chuyển loạn xạ.



Kẻ giả mạo thành bạn học của Lý Kiệt bị chấn động văng ra ngoài. Cùng lúc đó kết giới bị xé rách tả tơi, giống như một khối pha lê đột nhiên vỡ vụn rồi biến mất.



Tạ Nhất ngã trên mặt đất, cảm giác hô hấp có chút khó khăn, đôi mắt đã biến thành màu vàng kim, còn tản ra tia lửa.



Kẻ giả mạo bạn học Lý Kiệt tức khắc có chút sợ hãi. Hắn sợ hãi linh lực của Tạ Nhất gây tổn thương. Nhưng mà Tạ Nhất ngã trên mặt đất, thoạt nhìn thực gian nan, gắt gao chế trụ cổ, hô hấp khó khăn. Hắn tựa hồ cảm thấy hiện tại là thời cơ tốt, vì thế từ trên mặt đất bò dậy. Lau sạch máu bên miệng, hắn đi tới thật cẩn thận, sợ lại bị Tạ Nhất làm bị thương.



Hắn đi tới, ngồi xổm trên mặt đất nhìn Tạ Nhất hô hấp khó khăn, nở nụ cười dữ tợn, nói:



"Mày biết không? Dù không có thuốc ức chế cũng không sao, chỉ cần đem mày trở về, nhiệm vụ liền hoàn thành."



Hắn nói, bắt lấy cánh tay Tạ Nhất. Tạ Nhất rất thống khổ, không ngừng trốn tránh. Bị túm chặt cánh tay lôi đi, Tạ Nhất híp mắt, hô hấp gian nan, cũng túm chặt cánh tay đối phương. Kẻ giả mạo bạn học Lý Kiệt sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Tạ Nhất, nói:



"Đừng giãy giụa vô ích!"



Tạ Nhất nhìn hắn, gian nan nói:



"Không...... Không phải tôi."



Hắn nghe Tạ Nhất nói, ngay sau đó liền cảm giác một luồng gió lạnh từ sau lưng ập đến. HunhHn786 Chưa có kịp phản ứng, đột nhiên hắn liền bị đá mạnh, trực tiếp tách ra khỏi Tạ Nhất, ngã trên mặt đất lăn vài vòng mới ngừng lại được.



Một cái bóng đen từ phía sau nhanh chóng vọt tới, thế nhưng là Thương Khâu.



Thương Khâu xông tới, nâng dậy Tạ Nhất, nói:



"Em sao rồi?"



Tạ Nhất gian nan lắc đầu, nhưng cảm giác thân thể mình muốn phát nổ, phi thường khó chịu. Đột nhiên Tạ Nhất trừng lớn đôi mắt, nói:



"Coi chừng!!"



Thương Khâu cảm nhận được linh lực Tạ Nhất dao động, nên nhanh chóng chạy lại đây. Mười Bảy cũng bám theo không bỏ. Thương Khâu đưa lưng về phía Mười Bảy. Mười Bảy bành trướng linh lực đã tiếp cận cực hạn, động tác mau lẹ vô cùng. Hắn giơ lên chủy thủ hướng về phía lưng Thương Khâu đâm tới.



Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng nhào qua, đem Thương Khâu đẩy gục trên mặt đất.



Mười Bảy đâm không trúng, thực mau lại bắt đầu tấn công. Thương Khâu một tay đem Tạ Nhất nâng dậy, kiếm gỗ đào ở tay còn lại vung lên ngăn lại Mười Bảy xông tới.



Mười Bảy chuẩn bị cùng Thương Khâu triền đấu. Thương Khâu lại phải bảo vệ Tạ Nhất cùng Lý Kiệt, tựa hồ có chút yếu thế.



Ở ngay lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng trầm vang, Mười Bảy mãnh liệt giãy giụa, đầu của hắn bị kéo về phía sau.



"Rắc"



Đầu Mười Bảy thế nhưng nháy mắt rời thân thể rớt xuống, lăn trên mặt đất.



Tạ Nhất khiếp sợ.



Đầu Mười Bảy rơi trên mặt đất, thân thể phun ra rất nhiều máu tươi. Lúc này bọn họ thấy được phía sau Mười Bảy có một người. Dáng người nọ không có cao hơn Mười Bảy, bởi vậy bị che khuất. Hiện tại Mười Bảy rớt đầu lùn một đoạn, liền lộ ra bộ dáng người phía sau.



Là Tống Tịch!



Tống Tịch trong tay cầm một thứ màu bạc sáng lấp lánh. Trên người hắn bị dính không ít máu. Hắn có chút ghét bỏ, còn đá đầu Mười Bảy sang một bên, trong miệng thực nhẹ nhàng, nói:



"Hây, tôi đã sớm muốn làm như vậy."



Kẻ giả mạo bạn học Lý Kiệt vừa thấy Mười Bảy bị xử lý, tức khắc kinh hoảng thất thố, sợ hãi nhìn về phía bọn họ. Ngay sau đó hắn cắn răng một cái, trong miệng có thứ gì đột nhiên tan vỡ. Cả người co giật, hắn ngã trên mặt đất không nhúc nhích. Thế nhưng uống thuốc độc tự tử.



Tạ Nhất nhìn cái đầu trên mặt đất, tức khắc có chút choáng váng, gắt gao bắt lấy cánh tay Thương Khâu. Thương Khâu nhìn ra Tạ Nhất không bình thường, vội vàng đem Tạ Nhất bế lên, nói:



"Trước rời khỏi nơi này."



Tống Tịch không có ý kiến, bắt lấy Lý Kiệt, liền lên xe đi khỏi nơi này. Mọi người lên xe, Tống Tịch lái xe hướng đến nhà hắn.





Sau khi xe vụt đi, cái đầu rơi trên mặt lăn lộn, khóe miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn.



Tống Tịch lái xe tới bên cạnh một con đường nhỏ đột nhiên dừng. Hắn xuống xe đến bên một chiếc xe mở cốp. Tạ Nhất tuy rằng rất khó chịu, nhưng còn có ý thức, kinh ngạc nhìn Tống Tịch đem đồ vật trong cốp xe kia ra.



Thế nhưng chính là Nguyên Phong!



Nguyên Phong hôn mê, không có ý thức. Tống Tịch đem Nguyên Phong từ bên trong cốp xe kia ra, lại ném vào cốp xe của mình, sau đó tiếp tục lái xe đi.



Tống Tịch ngồi ở vị trí điều khiển, nói:



"Tôi vừa mới lấy được bút thủy tinh chứa thành phẩm thuốc ức chế. Thứ này có thể cho Tạ Nhất dùng."



Thương Khâu híp mắt nói:



"Cho Tạ Nhất dùng?"



Tạ Nhất mơ mơ màng màng nghe được, dù sao cũng nghe không hiểu. Tạ Nhất ngã nằm ở trên đùi Thương Khâu, khó chịu cuộn tròn lại, cảm giác thân thể muốn nổ tung.



Tống Tịch gật đầu nói:



"Trong thân thể Tạ Nhất linh lực quá nhiều. Thân thể Tạ Nhất kỳ thật rất cường đại, nhưng mấu chốt ở chỗ Tạ Nhất căn bản không biết vận hóa. Cứ như vậy sẽ xảy ra vấn đề. Thuốc ức chế này có thể tạm thời giúp Tạ Nhất giảm bớt thống khổ."



Thương Khâu nhàn nhạt nói:



"An toàn không?"



Tống Tịch cười cười, nói:



"Đương nhiên an toàn, bằng không vì cái gì Mười Bảy liều mạng cũng muốn đoạt cái này?"



Tống Tịch cấp tốc lái xe trở về nhà hắn. Thương Khâu đỡ Tạ Nhất từ trên ghế sau xuống dưới. Tạ Nhất đi thực gian nan, mặt đỏ bừng, giống như đã tiếp cận cực hạn, khó chịu lợi hại. Thương Khâu vội vàng đem người bế lên, nói:



"Ngoan, sẽ không có việc gì, nhắm mắt ngủ một lát được chứ?"



Thương Khâu nói chuyện thực ôn nhu, Tạ Nhất tức khắc cảm giác an tâm hơn. Giống như thật sự không có việc gì, Tạ Nhất gật gật đầu dựa vào lòng Thương Khâu, nhắm hai mắt lại.



Tống Tịch từ cốp xe trực tiếp túm Nguyên Phong ra. Nguyên Phong còn có chút mơ hồ, tựa hồ chưa có hoàn toàn tỉnh lại, nhưng đã có một ít ý thức. Nguyên Phong thấy được Thương Khâu cùng Tạ Nhất, nheo nheo mắt, bị Tống Tịch túm đi.



Mọi người vào nhà Tống Tịch. Tống Tịch đóng cửa lại, sau đó lấy ra lá bùa dán ở trên cửa, nhanh chóng hạ một cái kết giới. Hắn lại cầm một lá bùa khác trực tiếp trói tay Nguyên Phong ở sau lưng, đem người ném ở trên sô pha. Tống Tịch cười tủm tỉm vuốt ve khuôn mặt Nguyên Phong, nói:



"Nghỉ ngơi một chút, chủ nhân trong chốc lát lại đây xem cưng."



Nguyên Phong nheo nheo mắt, không nói gì.



Tống Tịch lập tức đứng lên, lấy ra bút thủy tinh từ trong túi áo khoác, giao cho Thương Khâu, nói:



"Bên trong chính là thuốc ức chế, cho Tạ Nhất dùng đi."



Nguyên Phong nhìn bọn họ, đột nhiên mở miệng nói:




"Các người dùng thuốc ức chế sẽ hối hận."



Tống Tịch quay đầu nhìn hắn, cười nói:



"Ai hối hận?"



Nguyên Phong nói:



"Tôi không có nói giỡn. Thuốc ức chế là cho Mười Bảy dùng, nếu các người dùng, đại nhân sẽ tức giận."



Tống Tịch cười cười, đi tới, nửa ngồi xổm trước sô pha, duỗi tay nắm cằm Nguyên Phong, nói:



"Cậu hiện tại là bé chó săn của tôi. Tôi không thích cậu nhắc tới chủ nhân trước đây. Bất quá nếu nhắc tới, không ngại nói cho tôi biết đó là ai không?"



Nguyên Phong đột nhiên nghiêng đầu một chút, bỏ qua tay Tống Tịch, nói:



"Tôi sẽ không nói, cũng không có khả năng nói."



Thương Khâu không có thời gian để ý bọn họ, vội vàng bế Tạ Nhất mang vào phòng ngủ. Tạ Nhất cuộn tròn, không ngừng run rẩy. Thương Khâu có chút do dự, không biết thuốc ức chế này là thứ gì, nếu cho Tạ Nhất dùng, không biết có tác dụng phụ gì hay không.



Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Lý Kiệt thế nhưng từ bên ngoài đi vào. Trong ánh mắt Lý Kiệt một mảnh thanh tỉnh, thế nhưng đột nhiên lại có chút chuyển biến tốt đẹp. Lý Kiệt vội vàng đi vào, nói:



"Mau! Mau cho cậu ấy dùng thuốc ức chế đi. Tạ Nhất lúc trước khẳng định đã bị tiêm loại thuốc màu vàng kim."



Thương Khâu nhìn Lý Kiệt, nói:



"Cái loại thuốc đó cũng là ông nghiên cứu ra."



Thương Khâu nói không phải hỏi mà là khẳng định. Lý Kiệt gật gật đầu, nói:



"Đúng, là tôi tạo ra. Đó là một loại chất xúc tác thúc giục tiềm năng bên trong của mỗi người. Rất nhiều người căn bản chịu không được năng lượng tiềm năng bên trong, Tạ Nhất chính là một trong số đó. Mau cho cậu ấy uống vào, đối với cậu ấy rất có lợi."



Thương Khâu nheo nheo mắt, vội vàng rót một ly nước. Lý Kiệt mở bút, đem thứ bên trong đổ vào ly nước. Tức khắc những hạt kết tinh liền hòa tan vào trong nước.



Thương Khâu vội vàng nâng dậy Tạ Nhất. Ý thức Tạ Nhất đã bắt đầu có chút hỗn độn, cũng uống không vào. Thương Khâu vội vàng ngửa đầu, đem ly nước uống hết, sau đó mớm cho Tạ Nhất. Lý Kiệt nhìn thấy Thương Khâu uống ly nước mà kinh hồn táng đảm, nói:



"Cậu ngàn vạn lần đừng uống sạch."



Thương Khâu đem nước mớm cho Tạ Nhất, tựa hồ phi thường hữu dụng. Tạ Nhất tức khắc liền an tĩnh lại, ý thức cũng tìm trở về, chỉ là có chút thở khó khăn. Thương Khâu vội vàng nói:



"Cảm giác tốt hơn không?"



Tạ Nhất gật gật đầu, nói:



"Khá hơn nhiều, không còn khó chịu."



Thương Khâu để Tạ Nhất nằm xuống, chính mình ngồi ở một bên, duỗi tay vuốt ve tóc Tạ Nhất, nói:



"Ngoan, ngủ một lát, sắc mặt em quá khó coi."



Tạ Nhất gật gật đầu, lại lôi kéo tay Thương Khâu, tựa hồ có chút nghĩ mà sợ.



Vừa rồi Tống Tịch một chút liền cắt rớt đầu Mười Bảy. Mà Mười Bảy cùng Thương Khâu có khuôn mặt giống nhau như đúc. Cái đầu rơi trên mặt đất còn lăn lộc cộc một chút. Loại hình ảnh kinh hoàng này khắc sâu vào tâm trí, làm người ta cảm thấy có chút không rét mà run.



Thương Khâu nắm tay Tạ Nhất, nói:



"Anh ở bên cạnh em."



Tống Tịch sau khi thay quần áo đến đứng ở cửa nhìn trong chốc lát. Thấy Tạ Nhất tựa hồ đã không có việc gì, hắn liền quay về phòng khách. Hắn ngồi ở trên sô pha, chéo chân, bộ dạng thực nhàn nhã.



Nguyên Phong đôi tay bị trói ở sau lưng, ngồi ở một bên, nói:



"Anh thích Tạ Nhất, đáng tiếc Tạ Nhất không thích anh."



Tống Tịch quay đầu nhìn Nguyên Phong, cười nói:



"Đã nói rồi, cậu không cần ghen."



Nguyên Phong trừng mắt nhìn Tống Tịch, trên mặt có chút phát cáu, nói:



"Anh rốt cuộc muốn làm gì?!"



Tống Tịch nói:



"Tôi muốn thu nhận cậu làm thú cưng của tôi."



Hắn nói, dựa qua một ít, cười tủm tỉm nhìn Nguyên Phong. Hướng về phía khóe môi Nguyên Phong thổi một hơi, Tống Tịch nói:



"Tôi sẽ cho cậu khen thưởng. Cậu cũng không có hại, đúng không?"



Nguyên Phong tức khắc trên mặt có chút đỏ, vội vàng lui về sau một ít. Tống Tịch nhìn vẻ mặt của hắn, cười nói:



"Thực sự thú vị. Cậu không thích hợp làm người xấu, vì cái gì không đi theo tôi?"



Nguyên Phong nhìn Tống Tịch, trên mặt tựa hồ xuất hiện một ít vết nứt, nói:



"Tôi chỉ biết trung thành với đại nhân."



Tống Tịch cười nói:



"Thôi đi, kỳ thật tôi cũng phải khen cậu rất trung thành. Dù sao cũng là thú cưng tôi coi trọng, đương nhiên phải trung thành. Mặc dù hiện tại trung thành với chủ nhân không phải tôi......"



Nguyên Phong nhíu mày nói:



"Anh thật là kỳ quái."



Tống Tịch nhướng mày, nói:



"Chúng ta làm giao dịch đi. Cậu nói cho tôi biết đại nhân là ai, tôi thả cậu, thấy thế nào?"



Nguyên Phong lúc này đột nhiên cười một tiếng, nói:




"Tôi không thể nói, cũng nói không được."



Tống Tịch nheo nheo mắt, Nguyên Phong lại nói:



"Là sự thật."



Tống Tịch có chút hồ nghi, bất quá thực mau nghĩ tới cái gì. Hắn đột nhiên duỗi tay kéo áo Nguyên Phong.



"Roẹt"



Đừng thấy Tống Tịch thoạt nhìn ôn nhu vô hại, nhưng động tác rất nhanh nhẹn dứt khoát. Hắn trực tiếp xé áo Nguyên Phong.



Nguyên Phong không có cử động, vẫn là ngồi yên ở trên sô pha. Ngực Nguyên Phong lộ ra một thứ thoạt nhìn như là vết sẹo. Tống Tịch có chút kinh ngạc, giơ tay sờ vết sẹo kia. Nguyên Phong vẫn không nhúc nhích, thẳng đến Tống Tịch kinh ngạc nói:



"Người gỗ?"



Nguyên Phong gật gật đầu, nói:



"Người gỗ là không có miệng, không phải sao?"



Tống Tịch có chút kinh ngạc, hồ nghi nhìn nhìn Nguyên Phong.



Người gỗ kỳ thật là một loại thuật ngữ ám chỉ, người trong giới đều rất rõ ràng ý tứ chính là con rối. Nguyên Phong căn bản không phải người mà là một con rối. Hắn thậm chí không có sinh mệnh, mà là chủ nhân giao cho sinh mệnh. Sở dĩ gọi là người gỗ bởi vì con rối căn bản không có miệng. Cũng không phải miệng dùng nói chuyện, mà là chỉ "miệng bán đứng chủ nhân". Bởi vậy dù Nguyên Phong muốn nói cũng nói không được lời bán đứng chủ nhân.



Nguyên Phong nói:



"Anh giữ tôi vô dụng."



Tống Tịch nhìn nhìn vết sẹo, cười cười, nói:



"Tay nghề của tôi cũng không tồi. Nói không chừng tôi có thể đem cậu đổi thành người gỗ của tôi?"



Nguyên Phong nhìn Tống Tịch, đột nhiên nói:



"Khả năng anh không có thời gian."



Tống Tịch nhíu nhíu mày.



Đúng lúc này, thình lình nghe một tiếng vang lớn, tựa hồ tòa nhà rung chuyển. Tống Tịch lắp bắp kinh hãi. Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng cảm nhận được chấn động. Thương Khâu vội vàng xoay người ngồi dậy, nói:



"Có người đuổi tới."



Tạ Nhất có chút giật mình, nói:



"Sao lại có người biết chỗ chúng ta ở?"



Thương Khâu trước tiên đi xem Lý Kiệt. Bất quá Lý Kiệt lại bắt đầu điên điên khùng khùng, tựa hồ lại không có ý thức. Thương Khâu vội vàng mang Tạ Nhất đi ra khỏi phòng ngủ, híp mắt nhìn Nguyên Phong ngồi trên sô pha.



Tống Tịch cũng nhìn về phía Nguyên Phong, nói:



"Cậu lộ ra nơi ở của chúng ta?"



Nguyên Phong ánh mắt thực bình tĩnh, nói:



"Tôi là người gỗ, chẳng lẽ đã quên sao?"



Tống Tịch vội vàng đứng lên, nói:



"Xem ra chúng ta phải dời địa điểm, đi thôi."



Hắn nói, chuẩn bị mang theo mọi người rời khỏi nơi này. Bất quá liền ở ngay lúc này có thứ gì trực tiếp từ bên ngoài cửa sổ vọt vào.



Bọn họ ở tầng này là tầng mười bảy, bên ngoài là khoảng trống, không có bất luận kiến trúc gì có thể leo lên. Một cái bóng đen lại từ bên ngoài vọt vào, trực tiếp phá tan cửa kính mà vào.



"Lạch cạch"



Một thứ rơi trên mặt đất. Mọi người nhìn thấy, thế nhưng là Mười Bảy vừa mới bị Tống Tịch cắt rơi đầu.



Mười Bảy thế nhưng lại còn sống. Đầu hắn gắn ở trên thân thể, giống như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào, không phải kết dính thực chắc chắn. Gắn kết đơn sơ, mỗi khi cử động một chút đều phát ra âm thanh "roẹt roẹt", nghe mà cảm giác đau.



"Vèo!"



Thương Khâu vung kiếm gỗ đào. Kiếm gỗ đào đã biến lớn, trực tiếp che chắn Tạ Nhất. Thương Khâu đem Tạ Nhất bảo hộ ở sau người, nói:



"Đi đi."



Tống Tịch vội vàng tiến lên, bắt lấy Tạ Nhất. Tạ Nhất giãy giụa một chút, nói:



"Tôi không đi, chúng ta không thể bỏ Thương Khâu một mình."



Thương Khâu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói:



"Anh có thể ứng phó."



Tống Tịch nói:



"Tạ Nhất, đi cùng tôi, để Thương Khâu ứng phó. Mục tiêu của Mười Bảy là cậu. Cậu đã uống thuốc ức chế, chẳng lẽ đã quên?"



Tạ Nhất lại không muốn đi. Dù sao trước đó Thương Khâu bị trọng thương vì Mười Bảy. Tuy rằng Thương Khâu rất lợi hại, nhưng năng lượng Mười Bảy là xuất phát từ Thương Khâu, hơn nữa năng lượng không ngừng bành trướng. Tạ Nhất biết Thương Khâu có thể thu phục, nhưng thu phục phi thường khó khăn. Dù Thương Khâu nói chính mình không chết được, nhưng vẫn sẽ bị thương.



Ánh mắt Mười Bảy chăm chú vào Tạ Nhất, thật giống như Tạ Nhất là món đồ ăn ngon.



Tạ Nhất không đi, Thương Khâu đối với Tống Tịch nói:



"Còn chờ cái gì! Dẫn Tạ Nhất đi!"



Tống Tịch thở dài một hơi, đột nhiên nói:



"Kỳ thật chúng ta có thể kéo dài thời gian. Thời gian vừa đến, Mười Bảy liền không chịu nổi năng lượng bành trướng, bản thân sẽ nổ mạnh. Nếu tôi tính toán không sai, thời điểm là buổi tối hôm nay."




Mười Bảy cười lạnh nói:



"Cũng đủ cho tụi bây chết không có chỗ chôn!"



Thương Khâu cười, xoay xoay kiếm gỗ đào trong tay, nói:



"Thật đúng là cái gì cũng dám nói."



Mười Bảy đột nhiên xông tới, chủy thủ cùng kiếm gỗ đào va vào nhau. Động tác của hắn mau đến kinh người. Thương Khâu trên mặt lộ ra biểu tình tàn nhẫn, cũng nhanh chóng đón chiêu.



Tạ Nhất xem mà hoa cả mắt. Nguyên Phong ngồi ở trên sô pha, giống như chuyện này không liên quan tới mình. Tống Tịch bảo hộ Tạ Nhất.



Thương Khâu cùng Mười Bảy đồng thời đá ra một cái, ngực hai người đều bị đá trúng, một chút lui về phía sau lảo đảo.



Thương Khâu ngã vào bàn trà, mặt kính phát ra tiếng "răng rắc!!!" trực tiếp bị vỡ nát. Mười Bảy va vào tường sau lưng. Trên tường có treo TV, TV cũng trong nháy mắt bị đập nát. Hai người dùng sức lực không nhỏ.



Thương Khâu ngã vào bàn trà, nhanh chóng xoay người, thoạt nhìn cũng không chật vật. Tạ Nhất lại thấy ghê người, nhanh tiến lên, nói:



"Bị thương không?!"



Thương Khâu lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói:



"Không có việc gì, em rời khỏi nơi này, trong chốc lát anh sẽ liên lạc cùng em."



Tạ Nhất lắc đầu nói:



"Em sẽ không đi."



Thương Khâu tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Đột nhiên hắn duỗi tay ôm Tạ Nhất, ở trên trán hôn một cái. Tống Tịch đứng ở một bên, nói:



"Hiện tại cũng không phải là thời gian hôn nhau."



Thương Khâu cười cười, nói:



"Dù sao chỉ là kéo dài thời gian."



Bên kia, Mười Bảy tựa hồ bị chọc giận, đột nhiên gào thét lớn liền xông tới. Thương Khâu sắc mặt trầm xuống, trên mặt lộ ra biểu tình âm u. Kiếm gỗ đào nhanh chóng đón nhận cú tấn công của Mười Bảy.



Thương Khâu cùng Mười Bảy động tác đều là sét đánh không kịp bưng tai. Không biết chuyện gì xảy ra, động tác Mười Bảy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, Thương Khâu cơ hồ có chút muốn chống đỡ không kịp. Tạ Nhất xem mà đầy đầu mồ hôi lạnh, nói:



"Làm sao bây giờ!?"



Tống Tịch nhíu nhíu mày, nói:



"Đi! Mười Bảy sắp nổ."



Năng lượng Mười Bảy đang tăng gấp bội, còn không ngừng bành trướng, kết quả cuối cùng chính là nổ mạnh. Động tác Mười Bảy càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là năng lượng đang tăng.



Tạ Nhất nghe đến đó, vội vàng nói:



"Thương Khâu! Thương Khâu!"




Nhưng mà Thương Khâu muốn thoát khỏi cuộc chiến căn bản là không có khả năng. Mười Bảy gắt gao cuốn lấy hắn, trên mặt đều là tươi cười dữ tợn, gào thét lớn.



"Dù tao chết!! Cũng sẽ lôi kéo mày!! Ha ha ha."



Mười Bảy cười lớn, đột nhiên sắc mặt trở nên vặn vẹo. Tạ Nhất nhìn thấy ghê người, hô to:



"Thương Khâu!"



Tống Tịch vội vàng túm chặt Tạ Nhất, không cho đi qua, dù sao Mười Bảy lập tức liền phải tự bạo. Nhưng Tống Tịch đột nhiên cảm giác tay đau nhói, Tạ Nhất thế nhưng thoát khỏi kiềm chế của Tống Tịch.



"Bùm!!!!!"



Một tiếng nổ lớn. Khi Mười Bảy trên người phát ra hào quang nổ mạnh, trong nháy mắt đó, Tạ Nhất đã nhanh chóng nhảy qua ôm chặt Thương Khâu. Hai người thuận thế ngã ra. Xung lượng thật lớn đánh mạnh trên lưng Tạ Nhất. Thương Khâu phản ứng thực mau, ôm chặt Tạ Nhất xoay lại, chỉ là đã không còn kịp rồi. Hai người nhanh chóng văng ra.



"Xoảng xoảng"



Trần nhà cơ hồ bị phá, đồ trang trí trong phòng đều bị vỡ vụn vì xung lượng thật lớn.



Tạ Nhất nhào tới ôm Thương Khâu, trong nháy mắt đó đột nhiên có một lực thật lớn quét đến. Hai người tuy rằng cố lao ra, nhưng vẫn cứ bị quét đi.



"Xoảng!!!!"



Là một tiếng vỡ vụn thật lớn, cửa sổ bị đâm nát.



Tống Tịch hô to một tiếng, trái tim như nhảy tới cổ họng. Mắt thấy hai người Tạ Nhất trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ, Tống Tịch nhanh chóng tiến lên, cúi đầu nhìn.



Thương Khâu một tay bám bệ cửa sổ, một tay ôm eo Tạ Nhất. Tạ Nhất bị tiếng nổ thật lớn làm cho có chút ù tai, biểu tình choáng váng, nhưng vẫn có ý thức.



Tống Tịch nhanh đem hai người từ ngoài cửa sổ túm vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Thương Khâu từ cửa sổ bò vào, vội vàng đi kiểm tra Tạ Nhất. Vừa rồi trong nháy mắt, Tạ Nhất xông tới bảo vệ hắn, Thương Khâu đã choáng váng. Dù sao vụ nổ rất mãnh liệt, hơn nữa ở trước mặt Thương Khâu, Tạ Nhất lại đột nhiên lao ra làm tấm chắn, khẳng định sẽ bị thương.



Thương Khâu kiểm tra Tạ Nhất, nhưng mà Tạ Nhất trên người cũng không có vết thương, một vết bầm tím cũng không có. Tạ Nhất chỉ có chút ù tai và choáng váng đầu, có thể do di chứng trong vụ nổ nên còn chưa có tốt.



Thương Khâu vội vàng ôm Tạ Nhất, nói:



"Quá nguy hiểm, lần sau không thể làm như vậy."



Tạ Nhất vẻ mặt mê mang nhìn Thương Khâu, nói:



"Anh nói cái gì!? Nói lớn một chút, em ù tai không nghe a!"



Tống Tịch có chút bất đắc dĩ nhìn Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Thương Khâu cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, liền thò lại gần, ngậm lấy môi Tạ Nhất.



Tạ Nhất có điểm ngốc, bất quá vừa mới thoát chết, Mười Bảy lại tự bạo, quả thực đáng mừng. HunhHn786 Tạ Nhất tuy rằng da mặt tương đối mỏng, nhưng cũng không phải loại thích làm ra vẻ, cũng ôm Thương Khâu, hôn đáp trả.



Thương Khâu cười tủm tỉm nhìn Tạ Nhất, trên mặt đều là ôn nhu, thấp giọng ở bên tai Tạ Nhất, dùng giọng gợi cảm khiến người say mê nói:



"Anh yêu em."



Tạ Nhất ù tai còn chưa có hết, không nghe thấy, lớn tiếng nói:



"Cái gì!? Anh không thể nói lớn sao! Em nghe không rõ a!"



Tống Tịch ở bên cạnh nhịn không được trợn trắng mắt, nghĩ thầm.



Thương Khâu quả thực muộn tao tới cực điểm rồi!



Tống Tịch nói:



"Nơi này bị phá lung tung rối loạn, chúng ta đổi địa phương khác được chứ?"



Hắn nói, đi qua túm lên Nguyên Phong vẫn luôn ngồi ở trên sô pha căn bản không nhúc nhích.



Ở ngay lúc này, thình lình điện thoại bàn trong nhà vang lên. Tống Tịch nhìn thoáng qua Nguyên Phong, Nguyên Phong cũng nhìn qua Tống Tịch, nói:



"Anh muốn biết đại nhân là ai, tiếp điện thoại đi."



Tống Tịch cúi đầu nhìn máy bàn, ngay sau đó ấn mở phát loa ngoài.



"Chào."



Máy bàn truyền ra một giọng nói, hiển nhiên là đã dùng thiết bị biến thanh. Người kia cười nói:



"Các người cho rằng Mười Bảy đã chết? Vậy mười phần sai."



Thương Khâu nhíu nhíu mày, giọng nói lại vang lên:



"Trong tay tôi có năng lực phục chế Mười Bảy. Mười Bảy bất quá là một đại danh từ, còn có rất nhiều rất nhiều Mười Bảy. Mười, một trăm, thậm chí một ngàn, mười ngàn, chỉ cần tôi muốn."



Thương Khâu nhìn máy bàn, lạnh lùng nói:



"Chỉ cần muốn? Vậy cũng không cần gọi điện thoại tới phô trương thanh thế."



Trầm mặc một trận, sau đó giọng nói cất lên:



"Tôi chỉ là... cần một thân thể không tự bạo mà thôi. Trước mắt đã tìm thấy được rồi, các người đoán là ai......"



Nguyên Phong trước tiên liền nhìn về phía Tạ Nhất. Tạ Nhất đã dùng thuốc ức chế, đương nhiên là thân thể tốt nhất.



Thương Khâu lạnh lùng nhìn về phía máy bàn, nói:



"Vậy cứ việc thử xem."



Hắn nói, giơ tay chém xuống. Kiếm gỗ trực tiếp đem máy bàn đập nát.



Tống Tịch nhìn máy bàn bị dập nát, buông tay, nói:



"Điện thoại cùng cậu có thù oán sao?"



Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là đối với Tạ Nhất nói:



"Trời đã sáng, về nhà thôi."



Tống Tịch nhìn nhìn phòng đã bị phá hủy không thành bộ dáng, hơn nữa đã xảy ra nổ mạnh, phỏng chừng cảnh sát cùng phòng cháy lập tức liền tới. Tống Tịch nhặt mấy thứ quần áo, mang theo Nguyên Phong, nói:



"Xem ra tôi cũng phải rời khỏi nơi này."



Tạ Nhất nói:



"Anh đi đâu? Anh còn có nơi khác ở sao?"



Tống Tịch nhìn về phía Tạ Nhất, nói:



"Sao? Luyến tiếc tôi, muốn tôi ở cùng?"



Hắn nói tới đây, ánh mắt Thương Khâu liền trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Tịch. Tạ Nhất nói:



"Vì chúng tôi mà nhà anh bị phá hoại. Nếu anh không chỗ ở, kỳ thật... có thể tạm thời tới chỗ tôi."



Tống Tịch cười cười, nói:



"Tôi chỉ đối với cậu cảm thấy hứng thú, nhưng không muốn ở cùng Nhiếp Tiểu Thiến."



Tạ Nhất có chút phát ngốc.



Vì cái gì Tống Tịch biết nhà mình có Nhiếp Tiểu Thiến ở?



Tống Tịch nói xong, túm Nguyên Phong, nói:



"Không quấy rầy các người thân thiết. Với lại, tôi mới thu nhận một thú cưng còn cần dạy dỗ, xin đi trước một bước. Nếu nhớ tôi......"



Hắn nói, lấy ra một danh thiếp, mặt trên chỉ có một số điện thoại, nói:



"Gọi cho tôi bất cứ khi nào."



Tạ Nhất tiếp nhận danh thiếp, nói cảm ơn. Tống Tịch liền mang theo Nguyên Phong đi rồi.



Thương Khâu đi tới, lấy danh thiếp trong tay Tạ Nhất nhìn nhìn, sau đó cất vào trong túi, nói:



"Tịch thu."



Tạ Nhất:



"......"



Mười Bảy tự bạo, bất quá nghe nói còn có rất nhiều Mười Bảy, nhưng bọn họ trước mắt chưa có nhìn thấy. Thương Khâu cùng Tạ Nhất lại khôi phục cuộc sống bình thường. Thương Khâu nghề chính là đuổi ma, nghề phụ là Tổng tài, tan tầm còn sẽ đến quán ăn đêm của Tạ Nhất hỗ trợ bưng mâm, sinh hoạt có thể nói là rất đặc sắc.



Thời điểm Tạ Nhất cảm mạo có đi một chuyến đến bệnh viện, chuẩn bị tìm bác sĩ Tống Tịch ôn chuyện. Kết quả kỳ quái chính là bệnh viện đích xác có phó viện trưởng Tống Tịch, cũng có một bác sĩ thực tập gọi là Nguyên Phong, nhưng thực đáng tiếc, Tống Tịch cùng Nguyên Phong này cũng không phải hai người bọn họ biết. Mà mọi người căn bản không có cảm giác được bất cứ cái gì dị thường, vẫn là theo lẽ thường công tác, sinh hoạt......