Quán Ăn Sáng Của Bà Ngoại

Chương 11: Cư Dân Mới Của Thị Trấn




"Chị không ngờ là, mẹ chị đã lập di chúc từ trước rồi." Chị gái nở nụ cười tự giễu. "Bọn họ sớm đã phân chia lợi ích xong, cho nên mới hơi áy náy với chị, mà chị còn ngốc nghếch hồ đồ nghĩ đó là tình thân."

"Mẹ chị... Không cho chị gì sao?" Khương Tiêu Tiêu dò hỏi.

Chị gái giơ tay ra, trên cổ tay có một cái vòng tay bằng vàng: "Gia đình chị có hai căn nhà, một căn là nhà của bố mẹ dưới quê, một căn là sau này mua ở thành phố, mà cuối cùng chị chỉ được mỗi thứ này."

"Hai đứa con, hai căn nhà, không phải vừa khéo mỗi người một căn sao?" Khương Tiêu Tiêu nhíu mày, nhớ đến chuyện bà ngoại để lại căn nhà cho anh trai, quán ăn thì để cho cô. "Đều là con của mình, sao lại bên trọng bên khinh?"

"Đại đa số mọi người đều nghĩ vậy." Chị Quyên nói. "Con trai muốn cưới vợ sinh con, phải có nhà cửa, con gái dù sao cũng gả đến nhà người khác, sau này cũng sống ở nhà người khác thôi."

"Nhưng bản thân mình có nhà riêng chính là cảm giác an toàn mà." Khương Tiêu Tiêu nhíu mày, từ nhỏ cô đã theo mẹ đi thuê nhà, luôn chuyển nhà không ngừng, sau này chuyển đến căn gác nhỏ ở trên quán ăn này, tuy không gian không lớn nhưng nơi đây thuộc quyền sở hữu của cô, không cần lo là không trả tiền thuê thì sẽ bị đuổi đi, nên cô vô cùng an tâm sinh sống.

"Lúc đó chị có quen một người bạn trai, cũng đã tính đến chuyện cưới hỏi." Chị gái kể tiếp. "Anh ta tưởng gia đình chị có hai căn nhà, chị có thể thừa kế một căn, sau khi biết chị không được chia chác gì thì nhanh chóng viện cớ chia tay với chị."

Khương Tiêu Tiêu nhất thời không biết an ủi cô thế nào, chị Quyên thở dài một cái: "Thôi cũng may, xem như nhìn rõ một người, nếu như sau khi kết hôn mới phát sinh chuyện này thì còn rắc rối hơn."

"Phải." Chị gái nở nụ cười chua chát. "Nói thật, em cũng không để ý tới căn nhà kia đâu, bản thân em cũng có tiền tiết kiệm, cũng mua được nhà cửa đàng hoàng, chỉ là mẹ với anh trai thân thiết nhất đều không xem em là người một nhà, ngay cả người từng nói muốn kết hôn với em cũng như vậy, cho nên bản thân em thấy khó chấp nhận thôi."

"Cho nên hôm đó chị mới nói, phụ nữ làm gì có nhà." Khương Tiêu Tiêu thoáng mường tượng ra, người nhà thì nghĩ chị ấy sẽ gả cho nhà khác, mà chị ấy có gả qua nhà khác thì gia đình đó cũng sẽ không thật sự xem chị là người một nhà, vậy không phải là người không có gia đình sao?

Chị gái gật đầu, chỉ vào phần đồ ăn ở trước mặt: "Hồi trước mẹ chị làm món bánh hành nghìn lớp là ngon nhất, thật ra chị không thích lắm, nhưng mỗi khi bà ấy làm thì chị đều sẽ ăn, cảm thấy đây là tấm lòng của bà, lớn lên mới biết, hoá ra bà ấy làm vì anh trai chị thích ăn, kết quả là tới giờ, chị vẫn không buông bỏ được, cứ gọi món bánh hành nghìn lớp này."

"Ai cũng có cảm xúc với đồ ăn mà." Khương Tiêu Tiêu nói.

Chị gái buông thìa xuống, đứng lên: "Cảm ơn mọi người nãy giờ nghe chị nói nhiều như vậy, mấy ngày gần đây bạn bè xung quanh chị cứ phải nghe chị than thở suốt thôi."

Khương Tiêu Tiêu tính tiền, nhìn cô bước ra khỏi cửa, mím môi đuổi theo: "Chị ơi, đợi em một chút!"

Chị gái dừng chân, xoay người lại: "Khi nãy tính tiền bị sai sao?"

"Không phải." Khương Tiêu Tiêu đi tới trước mặt cô. "Xin lỗi chị, có thể em ngây thơ quá, chỉ là em muốn nói với chị thêm một chút, bây giờ em cũng là một người như vậy, mẹ em đã qua đời cách đây mấy năm, em cũng có thân thích, nhưng từ lúc năm tuổi thì em cũng không còn liên hệ gì, cho nên cũng xem như là không quen biết, đối với bản thân em mà nói, em ở đâu thì nhà em ở đó, giống như quán ăn nhỏ này cũng đã trở thành ngôi nhà của em, chị Quyên cũng là mẹ đơn thân, em nghĩ đối với chị ấy và con gái, hai mẹ con ở đâu thì nhà của mình ở đó."

Chị gái lặng lẽ nhìn cô một lát, đột nhiên bật cười: "Em không ngây thơ đâu, cảm ơn cô gái, tâm trạng của chị đã tốt hơn rồi."

Khương Tiêu Tiêu tạm biệt cô, quay trở lại quán ăn, Thất Thất đột nhiên lên tiếng: "Tôi có được tính là người nhà của người thừa kế không?"

"Ơ kìa, ngại ngùng thế à!" Khương Tiêu Tiêu nghe thấy giọng Thất Thất có hơi ngập ngừng thì bật cười. "Cô dĩ nhiên là người nhà của tôi, chẳng lẽ tôi có thể nói không chắc?"

"Cũng phải." Thất Thất hài lòng đáp.

Qua ngày hôm sau, hình như chị gái đấy đã rời khỏi thị trấn nhỏ này, mọi người nhắc đến chuyện này có chút thổn thức.

"Phụ nữ mà, xưa nay đều là người hy sinh cho gia đình." Bà Diêu hẳn là nhớ tới quá khứ của mình. "Có thể buông bỏ chấp niệm với gia đình sớm hơn lúc nào thì sẽ đỡ khổ lúc đó."

"Làm gì mà dễ như thế, dù sao cũng là mẹ và anh ruột mình mà." Bà chủ quán ăn nhẹ đáp.

Khương Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ, chị gái kia sa sút tinh thần như vậy hẳn cũng là vì không ngờ được, những người trong gia đình đã sống cùng mình nhiều năm như vậy hoá ra không xem mình là người một nhà, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi mà mãi vẫn không hiểu sao bản thân lại bị bỏ lại.

Hơn nửa tháng sau, chị gái kia quay lại, dáng vẻ lần này hoàn toàn khác lúc trước, tinh thần phấn khởi, mặt mày sáng sủa, cứ như là biến thành một người khác.

"Chủ quán, một lồng bánh bao súp, một phần tôm lạnh ướp hoa quế." Cô ngồi vào bàn, tủm tỉm gọi món.

"Đổi khẩu vị à?" Khương Tiêu Tiêu lấy lồng bánh bao súp, lại múc một chén tôm lạnh, cho thêm đường và hoa quế, tất cả đặt lên mâm rồi bưng ra ngoài.

Chị gái gắp một cái bánh bao súp ăn vào, hai mắt híp lại hạnh phúc: "Ngon quá, cũng không hẳn là đổi khẩu vị, vốn dĩ chị thích bánh bao súp hơn."

"Nghĩ thông suốt rồi à?" Chị Quyên hỏi cô.

Đối phương gật đầu: "Em nghĩ thông suốt rồi, hôm đó ăn sáng ở đây xong, em liền về nhà cũ, thật ra lúc đó em chỉ muốn hỏi một chút, suốt nhiều năm qua, bọn họ có xem em là người một nhà hay không?"

"Vậy anh của chị nói sao?" Khương Tiêu Tiêu tò mò hỏi.

"Anh ta nói, chị là phụ nữ, đâu thể nối dõi tông đường cho nhà họ Hồ, chị cưới người khác, đẻ con cho nhà khác, bố mẹ đã thoả thuận từ trước rồi, nhà cửa để lại cho anh của chị, còn vòng tay vàng thì cho chị làm của hồi môn." Chị gái lắc đầu. "Đây là lần đầu tiên chị nghe được những lời này, chị không ngờ bố mẹ chị có suy nghĩ như vậy, bố mẹ chưa từng nói với chị như thế, từ nhỏ bố mẹ luôn dạy chị, anh trai là người thân của chị, sau khi bố mẹ trăm tuổi, anh trai chính là người thân cận nhất trên đời này của chị, chị đối xử với anh ấy cũng tốt, bình thường cũng để ý quan tâm anh ấy, không muốn có mâu thuẫn với anh trai mình."

"Lúc khó khăn thì là người một nhà, lúc sung sướng thì là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi." Bà Diêu thở dài. "Không ngờ là một thế kỷ qua rồi, vậy mà vẫn còn tư tưởng này."

"Dạ, ban đầu cháu còn định nói lý với anh ta, nhưng nghe anh ta nói xong, cháu đột nhiên tỉnh táo nhận ra." Chị gái nói tiếp. "Hoá ra chỉ có mình cháu ngốc nghếch hồ đồ nhớ nhung tới mấy thứ tình thân, người trong gia đình, chứ mọi người đã tính toán với cháu từ trước rồi."

"Có thể nghĩ thông là tốt rồi." Khương Tiêu Tiêu nói. "Chứ nếu vướng mắc cả đời, thì cả đời đều sẽ khổ sở."

"Phải, chị nghĩ thông rồi." Chị gái đột nhiên nở nụ cười, lúc này Khương Tiêu Tiêu mới nhận ra, thật ra chị gái này có vẻ ngoài rất đáng yêu, nhìn qua rất năng động. "Chị đòi anh ta đưa một khoản tiền đền bù, ban đầu anh ta nhất quyết không chịu, nói nhà cửa chia theo di chúc, dựa vào đâu mà anh ta phải chia tiền, sau đó chị bảo, anh không sợ tôi nói chuyện này với chị dâu sao? Anh ta liền hoảng sợ. Khoản tiền anh ta đưa với tiền chị tiết kiệm được cũng đủ để chị mua một căn nhà nhỏ cho một người ở tại thị trấn nhỏ này."

"Ồ, em định sinh sống ở đây luôn à?" Chị Quyên hơi ngạc nhiên, cười bảo. "Hoan nghênh em nhé."

"Cảm ơn chị." Chị gái cười nói. "Em đang xem một căn nhà cách đây không xa, sau này có thể thường xuyên tới đây ăn sáng."

"Vậy phía chị dâu của chị thì sao?" Khương Tiêu Tiêu vẫn để ý tới chuyện này.

"Chị đương nhiên là nói chuyện của anh ta cho chị dâu rồi." Chị gái nở nụ cười ranh mãnh. "Chị còn nói chuyện anh trai chị sở hữu cả hai căn nhà, lúc trước anh ta còn lừa chị dâu là căn nhà dưới quê vốn để lại cho chị, chị dâu của chị cũng không ngốc nghếch, sau này chắc chắn anh ta cũng gặp không ít phiền phức."

Khương Tiêu Tiêu bĩu môi rồi cười: "Đáng đời anh ta."

"Phải rồi, chị tên là Hồ Duyệt, em cứ gọi chị là chị Hồ đi." Chị gái sau khi giải quyết được tâm sự đã trở nên hoạt bát rất nhiều, trước khi ra về còn hỏi thêm. "Quán em thật sự không bán rượu à?"

"Chỗ em là quán ăn sáng mà!" Khương Tiêu Tiêu không nhịn được, vỗ bàn đuổi cô đi. "Chị mau đi xem nhà đi."

"Cô thật sự không thích rượu à?" Thất Thất đột nhiên hỏi.

"Cũng không phải là không thích." Khương Tiêu Tiêu vừa gói bánh bao súp vừa nói chuyện với Thất Thất ở trong đầu. "Có điều tôi không thích mượn rượu giải sầu mà thôi."

"Ừ, vậy thì được." Thất Thất thở phào.

Khương Tiêu Tiêu nghe vậy thì hiếu kỳ: "Chẳng lẽ quán chúng ta có rượu sao? Ai mà tới quán ăn sáng uống rượu chứ?"

"Có chứ, có điều đây là loại rượu thường xuyên gặp nhất." Thất Thất đáp. "Món ăn mới, bánh trôi nếp hoa quế và rượu nếp[1]."