Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 20





Dịch: Y Na


Trời đã sáng, chim chóc trong khu rừng phía sau không ngừng hót líu lo, Lâm Hoài Hạ dậy sớm, việc đầu tiên cô làm khi mở mắt là lấy điện thoại ra xem mình đã có bao nhiêu người theo dõi.


Tốt lắm, hơn 200.000 rồi!

Vậy là cô đã có hai mảnh linh điền?


Cô nghĩ đến linh điền, hưng phấn phát hiện mình thật sự có hai mảnh.

Chạy một vòng quanh hai mảnh, vui vẻ kinh khủng, giống như sóc nhỏ cất đầy kho quả hạch.


Hạnh phúc! Thỏa mãn!


Rau trồng ở mảnh thứ nhất đã chín, táo cũng đã nở hoa.

Mau chóng nhổ hết rau xanh, rắc hạt giống lên lần nữa.


Mảnh thứ hai mới nhận hôm nay chưa có gì, cô cũng trồng đầy rau xanh.


Cô dự định buổi tối sẽ thu hoạch một đợt rau xanh, sau đó trồng tiếp, đợi sáng mai lại thu hoạch đợt nữa.

Rau xanh lớn thế này, ba đợt rau xanh chắc nặng cả trăm ký, ngày mai làm hết thành cải ướp mang cho người thân trong nhà.


Rau xanh trồng trong linh điền bồi bổ cơ thể, ông ba đã già nên ăn nhiều sẽ tốt cho cơ thể.


Cô không thể nói trực tiếp nguồn gốc của rau, làm cải ướp là tốt nhất.


Sáng nay nên ăn gì? Cô tiện tay cầm một quả táo gặm rồi xoay người vào bếp úp tô mì.


Ăn mì không thể thiếu hành lá và rau thơm.

Ra vườn rau sau nhà hái một nắm hành lá và rau thơm, tiện thể hái một bó rau xanh.

Ăn lá rau còn gốc giữ lại mang vào trồng trong linh điền.


Lâm Hoài Hạ vui vẻ ngâm nga nấu nướng, Từ Thanh Trúc sát vách chuẩn bị ăn sáng lại hét lên một tiếng.

“Bánh bao của tôi, cải ướp của tôi đâu?”


Từ Thanh Trúc phát điên, đi vòng quanh nhà tìm bát đựng bánh bao và cải ướp rửa sạch sẽ.


“A a a, chắc chắn là mẹ ăn mất bánh bao của mình rồi! A a a~”


Hai vợ chồng nhà họ Từ ăn sáng xong đeo khẩu trang đi mở cửa hàng, trên đường đi, bà Vương còn nói về bữa sáng hôm nay: “Bây giờ Hạ Hạ nấu ăn giỏi quá, nấu cháo hay làm bánh bao cũng ngon.”


“Lúc trước ông cụ từng nói tổ tiên nhà họ Lâm bọn họ làm đầu bếp cung đình mà, nhất định là gia truyền rồi.”



“Gia truyền thì được cái gì? Ông nhìn con cháu nhà họ Lâm bây giờ đi, có gì đặc biệt không, tôi thấy ấy, phải có thiên phú mới được.”


“Trước đây Hạ Hạ không thích nấu ăn, nhưng đầu lưỡi tốt, có thể phân biệt được đồ nào tươi hay không, ngon hay không, đúng là thần kỳ!”


“Ôi, lúc ấy ông cụ không muốn cháu gái mình chịu khổ, nếu dạy dỗ đàng hoàng từ nhỏ thì có khi giờ Hạ Hạ đã làm đầu bếp rồi.”

Bà Vương trợn mắt: “Ông tưởng làm đầu bếp là dễ à? Ngày nào cũng loanh quanh trong bếp, khắp nơi đều là khói dầu, con bé không chỉ vất vả mà còn có hại cho sức khỏe.”


“Nghe bà nói kìa, hồi xưa làm gì có máy hút mùi, đầu bếp nào chẳng phải nấu ăn kiểu đó.”


“Này họ Từ, ông muốn cãi nhau với tôi đúng không?”


“Ai thèm cãi nhau với bà, thôi đừng nói nữa, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa đi, tôi thấy có người chờ trước cửa rồi kìa.”

“Chắc là mấy hôm nay không được ra ngoài, trong nhà hết gạo.”


Nói đến gạo, Lâm Hoài Hạ cũng đang suy nghĩ xem có thể trồng lúa trong không gian không, gạo có nhiều loại, nhiều nguồn gốc, có nhiều gạo ngon, lấy ra cũng không khiến người ta nghi ngờ.


Hơn nữa gạo rất tốt cho sức khỏe, một ngày ba bữa, ăn quanh năm suốt tháng rất tốt cho cơ thể.



Lúc này cả hai mảnh đất đều được trồng đầy, tìm một khoảng đất trống nhỏ trồng hai ba hạt lúa vào đó thăm dò tình hình trước.


Từ Thanh Trúc ăn sáng xong chạy sang nhà họ Lâm.


“Lâm Hoài Hạ, cậu thấy video của cậu chưa, có hơn 230.000 fan rồi, cậu thấy không.”


“Thấy rồi, cũng ổn mà nhỉ.”


“Cũng ổn á hả?”


Từ Thanh Trúc trợn to mắt: “Cậu mạnh miệng thật đấy, heo cũng bị cậu thổi lên trời rồi.”


Lâm Hoài Hạ dang tay ra: “Chịu thôi, ai bảo chị đây có tài năng làm video chứ?”