Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 95




Ông ba mở gia phả ra, viết tên Tô Viễn Thần bên cạnh Lâm Hoài Hạ.

Họ tên vẫn giữ nguyên là Tô Viễn Thần để tôn trọng nhà họ Tô. Nói cách khác, họ của Lâm Hoài Hạ cũng sẽ không thay đổi.

Tô Viễn Thần tặc lưỡi: “Nhà mình có cả gia phả ạ?”

Ông ba nhìn Tô Viễn Thần, thở dài: “Nhà họ Lâm chúng ta làm đầu bếp cung đình, sau này cháu phải cố gắng học kỹ năng nấu nướng từ Hoài Hạ, học ít nhất hai món sở trường, đừng quên cội nguồn của mình.”

Tô Viễn Thần gật đầu: “Được ạ!”

Trước giờ anh ấy chưa từng vào bếp nhưng lại rất thích ăn uống, để anh ấy học nấu ăn cũng tốt thôi.

Một con mèo nhỏ ngồi xổm trên tủ TV trong nhà, ánh mắt mèo con nhìn Tô Viễn Thần dịu dàng đến khó tả.

Người thân, bạn bè của nhà họ Lâm biết chuyện hai gia đình bế nhầm con, sau khi tham gia bữa tiệc nhận người thân đều cảm thấy hai nhà giải quyết chuyện này rất đàng hoàng, thoải mái.

Hina

Nhà họ Lâm tổ chức tiệc nhận người thân xong thì đến nhà họ Tô, trịnh trọng mời người nhà họ Lâm đến tham dự.

“Từ nay về sau, Hạ Hạ và Viễn Thần là con cháu của hai nhà chúng ta, cũng nên báo cho người thân và bạn bè hai gia đình được biết.”

“Việc này không có gì để nói, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ tới.”

“Thống nhất vậy nhé, một tuần sau, hẹn gặp ở khách sạn Vân Đỉnh.”

Nhà họ Tô làm ăn lớn, muốn tổ chức một bữa tiệc nghiêm túc, phải có yêu cầu về trang phục.

Vương Xuân Hiểu hỏi riêng Lâm Hoài Hạ có muốn bọn họ giúp đỡ tìm nhà tạo mẫu không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-95.html.]

Lâm Hoài Hạ từ chối, chị em tốt Điền Thanh của cô đã chủ động giúp đỡ.

Điền Thanh biết tin cô từ người nông thôn biến thành cô chủ nhà họ Tô thì kinh ngạc hét ầm lên.

“Cậu nói sai rồi, hộ khẩu của tớ vẫn ở nông thôn. Nhưng tớ là người nông thôn sở hữu một siêu thị thực phẩm tươi sống cao cấp, một nông trường và Quán ăn vặt nhà họ Lâm!”

“A a a a a, tớ ghen tị c.h.ế.t mất!”

Lâm Hoài Hạ cười: “Được rồi, tí nữa ghen tị sau, mau chuyển đồ vào nhà đi.”

Lần trước vốn định giao chút đồ ăn cho cô ấy, kết quả lại mang đến nhà họ Tô. Sau đó cô bận quản lý quán ăn và xử lý nhà họ Triệu nên không có thời gian vào thành phố nữa.

Nhân tiện, sau hơn nửa tháng cố gắng, doanh số bán hàng của nhà họ Triệu đã giảm mạnh, kết quả cô làm rất khả quan.

Siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Triệu không chỉ sụt giảm doanh số mà còn không bán được rất nhiều loại rau củ, trái cây cao cấp, chỉ có thể bán giảm giá. Giảm giá ở các siêu thị cao cấp không chỉ tổn hại đến tiền bạc mà còn tổn hại đến danh tiếng.

Không bán được đồ, chứng tỏ siêu thị này không tốt, có phải là có vấn đề gì không? Quên đi, rau củ nhà họ Tô ngon hơn, đến nhà họ Tô mua còn hơn.

Siêu thị nhà họ Tô quá nhiều người không? Điều đó không quan trọng, đồ ăn phải tranh giành nhau mới ngon.

Cho dù không mua được đồ ăn thì đến siêu thị nhà họ Tô ngửi mùi thơm của canh gà một chút cũng tốt.

Lâm Hoài Hạ phân phát một phần gia cầm cho siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Tô, để phát huy độ ngon của gà, cô trực tiếp cho vào nồi hầm trong siêu thị nấu canh. Siêu thị vốn là không gian nửa kín, mùi hương kia đúng là đòn tấn công bừa bãi, ai vào siêu thị cũng không thể trốn thoát.

Nhưng nguồn cung gà vịt mỗi ngày chỉ giới hạn ba mươi con, ngoại trừ mấy ngày đầu tiên khách hàng không biết tình hình, mấy ngày sau, canh gà còn chưa kịp hầm ra mùi vị thì toàn bộ gà vịt đã được bán hết.

Một con gà, vịt có giá hơn nghìn đồng tiền nhưng cũng không là gì, quan trọng là có tiền cũng không mua được.

Vào giờ ăn trưa hàng ngày, các nhân viên của siêu thị sẽ cầm bát xếp hàng để nhận canh gà, ai múc nhiều hơn một miếng cũng đều bị đồng nghiệp phản đối.