Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 98




Gạo tơ vàng sản lượng thấp nên dù có tiền cũng chưa chắc lấy được. Nhưng Lâm Hoài Hạ lại cho người nhà và bạn bè thân thiết mỗi nhà một túi, ăn bao nhiêu tùy thích, ăn xong còn nữa.

Thậm chí, để nâng giá gạo tơ vàng lên cao ngất trời, quà lưu niệm trong tiệc nhà họ Tô cũng được đổi thành một cân gạo tơ vàng.

Nghĩ mà xem, có ý đồ gì không?

Đây là một phương pháp tiếp thị chính xác!

Những người có tiền này mới là người tiêu dùng chính của gạo tơ vàng!

Tô Viễn Thần ghen tị phát khóc, mùa thu này Lâm Hoài Hạ đã kiếm được mấy trăm triệu từ gạo tơ vàng rồi?

Làm ruộng cũng nhiều tiền thật đấy!

Lâm Hoài Hạ cười ha ha, căn bản không thèm để ý đến anh ấy.

“Hứa học nấu ăn rồi mà, gà cung bảo hôm qua ngọt c.h.ế.t đi được, hôm nay có thể cải tiến một chút không?”

“Hừ, có ý kiến thì tự đi mà làm!”

Hina

Lâm Hoài Hạ cố ý ngắm nghía đầu ngón tay của mình: “Ai da, không được đâu, ngày mai phải dự tiệc rồi, em mới làm móng tay, không thể dính nước.”

“Cẩn thận xạo nhồn bị sét đánh đấy.”

“Vậy anh cũng không thoát được đâu.”

Hai người này thật là, vừa đối mặt đã ép chặt nhau, lại còn càng ép càng chặt nữa.

Về trang phục cho bữa tiệc ngày mai, anh hai đưa một bộ, Điền Thanh đưa một bộ, mẹ Tô đưa một bộ, Lục Nghiễn đưa một bộ, cô cũng không biết nên chọn bộ nào.

Đúng là rắc rối ngọt ngào mà!

Sáng hôm sau, tại biệt thự nhà họ Tô, sau khi được đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp tạo kiểu xong, cuối cùng cô vẫn quyết định mặc bộ đồ Lục Nghiễn đưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-97.html.]

Một chiếc váy dài cúp n.g.ự.c ôm eo màu đen, chân váy được làm thành đuôi cá, khi cô bước đi, những viên kim cương trên viền váy tỏa sáng rực rỡ!

Vừa vặn là cô có tỷ lệ eo/hông tuyệt vời nên trông cực kỳ lộng lẫy trong chiếc váy này.

Chiếc váy này chắc chắn không phải là chiếc đắt tiền nhất, nhưng nhất định là chiếc phù hợp với cô nhất.

Lúc Lâm Hoài Hạ mặc chiếc váy này đi xuống cầu thang xoắn ốc, ngay cả Vương Xuân Hiểu thường xuyên nhìn thấy các loại mỹ nhân cũng không khỏi gật đầu trầm trồ: “Hạ Hạ mặc bộ này đẹp thật đấy. Nhưng trên cổ lại hơi thiếu thiếu.”

Vương Xuân Hiểu mở một chiếc hộp đơn giản ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, ngay cả người không hiểu về kim cương, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đó hẳn là một món trang sức có giá trên trời.

Dây chuyền kim cương đeo trên chiếc cổ thon thả, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng thêm tỏa sáng rạng rỡ.

Lục Nghiễn vô thức tiến lên phía trước vài bước, đưa tay về phía cô.

Bàn tay mảnh khảnh đặt vào lòng bàn tay anh, anh chậm rãi nắm chặt, cũng không có ý định buông ra.

Tô Viễn Thần ngứa mắt: “Ê, làm gì đấy? Bỏ cái tay anh ra.”

Lâm Hoài Hạ lườm anh ấy một cái: “Mắc mớ gì đến anh? Em tự nguyện nắm tay Lục Nghiễn mà.”

Vương Xuân Hiểu cười cười: “Đừng làm loạn, cũng muộn rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

“Vậy đi thôi!”

Một mình Tô Viễn Thần tụt lại phía sau, tức đến nhảy dựng lên.

Biết thế anh ấy đã không mở cửa cho Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn là người đứng đầu tập đoàn Lục thị, suốt ngày tiếp xúc với loại người mang đầy âm mưu, nếu anh đã thực sự muốn lấy lòng ai đó thì bao nhiêu người có thể chạy thoát?

Cách đây một thời gian, Lâm Hoài Hạ bận rộn làm việc ở thị trấn Liễu Giang, Lục Nghiễn hầu như chỉ đến thăm cô vào hai ngày cuối tuần. Còn thứ hai và thứ sáu, buổi trưa có rảnh thì đến Tô thị ăn cơm cùng cha vợ và anh vợ tương lai. Buổi tối không quá bận thì đến nhà họ Tô ăn tối, nói chuyện trao đổi tình cảm với mẹ vợ.

Cố gắng chăm chỉ suốt khoảng thời gian này, cuối cùng cũng cảm nhận được lợi ích. Ngoại trừ tên ngốc bạch ngọt kia, những người khác trong nhà họ Tô đều đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của anh.

Khoé miệng Lục Nghiễn hơi nhếch lên, dẫn bạn gái vào xe của mình.