Quan Bảng

Chương 272: Làm tôn tử của ta đi




Tô Mộc không giấu diếm gì, vì hắn biết hiện nay Thịnh Thế đằng Long chỉ là trẻ sơ sinh còn nằm nôi, có chút tiền nhưng số lượng thiếu đến tội, còn xa mới đến mục tiêu Tô Mộc mong muốn. Nếu được Từ lão ủng hộ thì Thịnh Thế đằng Long như chiếc hàng không mẫu hạm giương buồm vượt sóng lướt xa.



Từ Trung Nguyên bình tĩnh hỏi:



- Cháu nói là Thịnh Thế đằng Long lấy nhà bán đấu giá Xuân Thu làm nền lập nghiệp, đầu tư tập đoàn kiếm tiền ở nước ngoài ?



- Đúng vậy!



Tô Mộc gật đầu, nói:



- Từ lão, cháu không gạt người, với địa vị của người rất dễ điều tra ra lời cháu nói là thật hay giả. Cháu đã cho Từ lão biết thân phận của Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục, Diệp Tích.



- Cháu nói những điều này với Từ lão không phải để khoe khoang, bọn họ cũng không có vốn liếng khoe trước mặt Từ lão.



- Điều cháu muốn nói là bọn họ không dựa vào thân phận của mình làm xằng làm bậy trong Trung Quốc, mục tiêu của bọn họ là ngoài nước. Thịnh Thế đằng Long chủ yếu tấn công thị trường quốc tế, chờ ngày chiếc hàng không mẫu hạm hình thành, cháu dám bảo đảm với Từ lão nó sẽ lái trở về, giúp ích cho Trung Quốc.



- Ha ha ha ha ha ha!



Từ Trung Nguyên thoải mái cười to bảo:



- Giỏi, tiểu tử nhà ngươi làm mắt ta sáng. Nếu Thịnh Thế đằng Long đúng như ngươi nói thì mấy tiểu tử đó rất giỏi. Ngày xưa những kẻ xâm lăng cướp nhiều đồ tốt trong Trung Quốc chúng ta, nếu chiếc hàng không mẫu hạm hình thành lấy lại những gì thuộc về chúng ta thì đúng là việc tốt.



Tô Mộc cười nói:



- Từ lão, cháu bảo đảm với người là thứ thuộc về Trung Quốc chúng ta, miễn là có khả năng thì Thịnh Thế đằng Long sẽ lấy từng món trở về. Dù không phải thứ của Trung Quốc chúng ta, ha ha, Thịnh Thế đằng Long sẽ không bỏ qua. Có câu là ăn đồ nước ngoài rất ngon.



Từ lão lộ vẻ mắt khen ngợi:



- Cái tên khỉ con!



Từ lão sống trong thời đại chiến tranh, hiểu ý câu nói của Tô Mộc. Là của chúng ta thì cướp về, không phải của chúng ta miễn hữu dụng thì không thể bỏ qua.



Tô Mộc nói:



- Cho nên Từ lão đừng suy nghĩ nhiều về căn biệt thự này, nguồn số tiền kia rất chính đáng. Trong Thành phố Thịnh Kinh cháu không có chỗ nào khác, địa hình hay trang trí trong biệt thự đều rất hoàn thiện nên cháu mới mời Từ lão tới đây. Bố của Trịnh Mục cũng không biết về biệt thự này.



Từ Trung Nguyên mỉm cười nói:



- Vậy sao ? Lão Trịnh ra một nhân tài.





Chỗ Tô Mộc và Từ Trung Nguyên nói chuyện chỉ có hai người, những người khác đi rải rác. Địch Vạn Tùng mang cảnh vệ liên đến sớm chiếm mỗi góc vị trí có lợi, bảo đảm không xuất hiện nguy hiểm bất ngờ.



Phương Thạc đi tới, nhỏ giọng nói:



- Thủ trưởng, bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam Trịnh Vấn Tri và phu nhân Diêm Khuynh Chi, cùng với con gái lại đây.



- Từ lão, là cháu kêu Trịnh Đậu Đậu đưa chìa khóa, nhưng không ngờ . . .



Từ Trung Nguyên thuận miệng nói:



- Không ngờ vợ chồng Trịnh Vấn Tri cũng đến ? Cũng không có gì, bọn họ không phải người ngoài. Nói đúng ra ngày xưa ta nhìn tiểu tử Trịnh Vấn Tri lớn lên. Tiểu Phương, cho bọn họ qua đây đi.



- Vâng thưa thủ trưởng.



Phương Thạc thì thầm vào tai nghe.



Rất nhanh gia đình Trịnh Vấn Tri đến gần.



Trịnh Vấn Tri chào ngay:



- Từ lão đến tỉnh Giang Nam mà sao không nói trước cho biết ?



Diêm Khuynh Chi cười chào:



- Chú Từ chú khỏe không ?



Trịnh Đậu Đậu ngây người:



- Từ lão!



Trịnh Đậu Đậu không ngờ Tô Mộc chờ chìa khóa trước Đế Hoàng uyển, hắn muốn mang người vào biệt thự chính là Từ lão.



Từ lão là ai ? Trịnh Đậu Đậu xuất thân từ quân đội hiểu rõ hơn ai hết. Tại sao Từ lão có mặt ở đây ? Khoan, mới rồi bố ở trong xe nói người bị cục công an bắt chính là Từ lão ?



Trời ạ, ai ăn gan hùm mật gấu, không muốn sống nữa ?



Trịnh Đậu Đậu còn chìm trong giật mình.




Từ Trung Nguyên mỉm cười quét mắt qua:



- Tiểu Trịnh, Khuynh Chi, không ngờ kinh động cả hai.



Nghe Từ Trung Nguyên nói câu này, trái tim Trịnh Vấn Tri treo cao lại thả xuống, ít ra Từ Trung Nguyên không bị tổn thương gì. Trịnh Vấn Tri gọi Từ lão, Diêm Khuynh Chi xưng hô Chú Từ chú không có vấn đề gì. Thế hệ trước của hai nhà đều cùng thời với Từ Trung Nguyên. Nhất là bố của Diêm Khuynh Chi, Diêm lão là nguyên lão Đảng quốc dân ngang hàng với Từ lão.



Trịnh Vấn Tri hỏi:



- Từ lão tính làm gì ? Thật sự muốn ở lại đây sao ?



- Đương nhiên.



Từ Trung Nguyên cười nói:



- Tiểu Trịnh, Khuynh Chi, ta nghe tiểu Tô nói căn biệt thự này là của tiểu tử nhà các ngươi. Giỏi, thật lợi hại. Hai ngươi đừng ở lại đây với lão già này làm gì, ta đi ra trừ có công chuyện còn vì tìm khỉ con Tô Mộc, giờ đã thấy người, các ngươi cứ đi làm chuyện của mình đi.



Trong lòng Trịnh Vấn Tri còn nhiều thắc mắc nhưng gã biết giờ không phải lúc đặt câu hỏi:



- Vâng thưa Từ lão.



Ánh mắt Trịnh Vấn Tri nghiền ngẫm nhìn Tô Mộc.



Diêm Khuynh Chi cười nói:



- Chú Từ, nếu có rảnh nhớ cho chúng cháu cơ hội mời người ăn bữa cơm.




Diêm Khuynh Chi nói câu này với thân phận vãn bối, tốt hơn Trịnh Vấn Tri nhiều.



Từ Trung Nguyên thuận miệng nói:



- Tới lúc đó rồi tính.



Diêm Khuynh Chi nói:



- Đậu Đậu, con quen thuộc nơi này, ở lại với Từ gia gia đi. Chú Từ, đây là nha đầu nhà cháu. Chú Từ yên tâm, để lại nó sẽ không làm người thất vọng.



Trịnh Đậu Đậu nhanh nhẹn kính lễ:




- Thủ trưởng, giáo quan thượng giáo bộ đội đặc chủng Nanh Sói Trịnh Đậu Đậu xin báo danh!



Từ Trung Nguyên nhìn Trịnh Đậu Đậu:



- Giáo quan thượng giáo ?



Từ Trung Nguyên gật gù:



- Cháu và Tô Mộc ở lại, những người khác giải tán đi. Địch đại pháo, mang người của ngươi về quân khu, kéo đến rầm rộ coi sao được ?



Địch Vạn Tùng vội nói:



- Lão thủ trưởng, ta có thể mang người về nhưng lão thủ trưởng đừng vội đi, ta phải luôn theo bên người.



Từ Trung Nguyên cảm giác Địch Vạn Tùng chân thành, cười nói:



- Đừng dài dòng nữa, trở về dàn xếp xong rồi lại đến đây.



Người càng già càng thích hồi ức, Từ Trung Nguyên cũng không ngoại lệ. Không có nhiều thời gian giống như bây giờ gặp mặt thuộc hạ cũ, nếu có cơ hội thì Từ Trung Nguyên không muốn bỏ qua.



Địch Vạn Tùng hưng phấn kính lễ:



- Tuân lệnh lão thủ trưởng!



Trịnh Vấn Tri lòng máy động hỏi:



- Lão Địch, chúng ta đi chung ?



Địch Vạn Tùng gật đầu, nói:



- Được.



Rất nhanh Địch Vạn Tùng ra lệnh, tất cả quan binh cảnh vệ liên quân khu nhanh chóng rút đi. Nhưng Tô Mộc biết bề ngoài biệt thự không có quân nhân nào, ngầm thì lực lượng bảo vệ không yếu đi. Từ Trung Nguyên điệu thấp đến Thành phố Thịnh Kinh là một chuyện, nay lão đã biểu minh thân phận thì tất cả sự bảo vệ cần thiết đều phải được thực hiện.



Đoàn người đi vào biệt thự, ngồi xuống. Từ Trung Nguyên cười nói một câu với Tô Mộc làm Phương Thạc, mọi người trong phòng ngây ngẩn.



- Tô Mộc, làm tôn tử (cháu trai) của ông đi.