Quan Bảng

Chương 280: Xe ngựa ba người lái




Tính cách Lý Nhạc Thiên là bất cần đời, trước khi gặp Tô Mộc, cá tính cà lơ phất phơ làm nhiều người trong thủ đô nhức đầu. Là Tô Mộc khiến Lý Nhạc Thiên thay đổi thành thế này, một nhân vật sáng chói trong toàn Lý gia. Dù vậy tính tình Lý Nhạc Thiên không thay đổi.



Như đêm nay Tô Mộc nói nhiều với Trịnh Mục, nhưng ngôn từ đó hoàn toàn vô dụng với Lý Nhạc Thiên. Bởi vì Lý Nhạc Thiên biết Tô Mộc sẽ không hại gã, hơn nữa Lý Nhạc Thiên không quản lý nhiều trong Thịnh Thế đằng Long. So với Diệp Tích tài chính toàn tài thì Lý Nhạc Thiên thích tự do không trói buộc hơn.



Lý Nhạc Thiên cười nói:



- Huynh đệ, khỏi cần nói, rời khỏi Thịnh Thế đằng Long chứ gì ? Dễ, ta đi. Nhưng, hì hì, ngươi đã sắp xếp đường lui cho lão Trịnh vậy còn ta ? Ngươi định cho ta con đường nào ?



- Thanh minh trước là ta không thích trói buộc. Con người ta không có nhiều khát vọng, không giống lão Trịnh muốn gầy dựng vinh diệu cho Trịnh gia. Lý gia thiếu ta vẫn vận chuyển bình thường, ta chỉ muốn chơi sảng khoái cả đời.



Tô Mộc cười nói:



- Ngươi thật thú vị. Nhạc Thiên, chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, ta kêu ngươi bỏ Thịnh Thế đằng Long đầu tiên là vì tính cách của ngươi. Nhạc Thiên bẩm sinh tính lười biếng, không thích hợp ở chỗ như Thịnh Thế đằng Long.



- Đây là thứ yếu, nguyên nhân thứ hai là do ngươi không có dã tâm lớn như Trịnh Mục. Nhưng Nhạc Thiên là người của Lý gia, không thể cứ sống bình thường như vậy. Ta định tặng một tạo hóa lớn cho ngươi. Ta nghĩ Nhạc Thiên rất có hứng thú với tạo hóa này.



Lý Nhạc Thiên kinh ngạc hỏi:



- Là cái gì ?



Tô Mộc nói:



- Ngành giải trí!



- Ngành giải trí ?



Ba chữ làm Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên bật thốt ngữ điệu khác nhau. Trịnh Mục khó hiểu, vì sao Tô Mộc chọn ngành giải trí cho Lý Nhạc Thiên ? Lý Nhạc Thiên thì vui mừng, gã sớm muốn chọn ngành giải trí. Thế giới này rất có thị trường, quan trọng là nhẹ nhàng, có mỹ nữ bên mình, đây đúng là sản nghiệp đo ni đóng giày cho Lý Nhạc Thiên.



Lý Nhạc Thiên nói:



- Huynh đệ, không uổng là huynh đệ của ta, biết ngay ta muốn cái gì! Được, vậy ta sẽ dấn thân vào ngành giải trí!



Trịnh Mục hỏi:



- Nhạc Thiên, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa ?



- Ta nghĩ kỹ rồi.



Lý Nhạc Thiên nói:



- Ta thật sự muốn làm ngành giải trí, ta muốn thành ông trùm trong giới giải trí. Khi nào các ngươi coi phim trên ti vi thích ngôi sao nào cứ gọi một cú phone là huynh đệ kêu đến cho các ngươi, thích biết mấy.



- Tiểu tử này!



Tô Mộc lắc đầu, nói:



- Ta kêu ngươi vào ngành giải trí là nghĩ nghề này không cần nhiều nội tình, miễn ngươi có tiền, có nhân mạch là được là có thể bồi dưỡng đám người mới trong thời gian ngắn nhất, đẩy bọn họ nổi tiếng. Ngươi trời sinh thuộc về nghề này. Nhưng ta nói trước với ngươi, trong giới giải trí có quy tắc ngầm, ngươi không được đụng vào trò đó.





Lý Nhạc Thiên cười giỡn:



- Yên tâm, ta hiểu rõ.



Trịnh Mục thấy Lý Nhạc Thiên cũng tìm được mục tiêu phấn đấu thì không khuyên nhủ thêm. Con người phải có lý tưởng, phấn đấu vì lý tưởng đó thì mọi lỗi lầm đều được tha thứ. Bọn họ còn trẻ, có thất bại cũng đứng lên được.



Mộng tưởng bất diệt thì phấn đấu không ngừng.



Tô Mộc nhìn hướng Đỗ Phẩm Thượng, mỉm cười nói:



- Phẩm Thượng, tối nay những gì ngươi thấy, nghe được, ta muốn ngươi chôn nó dưới đáy lòng, dù là bố của ngươi cũng không được nói ra. Nếu ngươi không muốn đội cái mũ cậu ấm cả đời thì cũng phải đấu tranh cho giấc mơ của mình.



Đỗ Phẩm Thượng dõng dạc nói:



- Lão sư, em chưa từng nghĩ rằng dựa vào bối cảnh trong nhà làm những thứ gì. Em muốn tự lực cánh sinh!




Ai ngờ Tô Mộc lại khinh thường nói:



- Vớ vẩn.



Đỗ Phẩm Thượng ngây người, khó hiểu hỏi:



- Lão sư, em nói gì sai sao ?



- Sai mười mươi!



Tô Mộc đốt điếu thuốc, nhả vòng khói, chậm rãi nói:



- Phẩm Thượng, ngươi nên biết bối cảnh của ta, Trịnh Mục, Nhạc Thiên khác nhau, nhưng miễn là có thể mượn được thế thì ta sẽ mượn, vì sao ? Bởi vì chúng là ưu thế đặt trước mắt ngươi, nếu không lợi dụng tức là chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề.



- Làm cậu ấm mà không nhờ cậy bối cảnh trong nhà lại muốn đi ra ngoài tự lực cánh sinh, làm vậy hay ho lắm sao ? Có một số người muốn dùng cách này chứng minh với người thân là mình lợi hại. Nhưng chứng minh được rồi thì sao ?



- Bố của ngươi phấn đấu cả đời vì điều gì ? Vì cho con cháu niềm vinh diệu, để con cháu không cần làm việc khom lưng uốn gối như mình ngày xưa.



- Chẳng lẽ dựa thế làm việc là sai ? Nếu đúng vậy những người đi trước dốc sức đấu tranh làm gì ? Để con cháu tự lực cánh sinh được rồi.



Đỗ Phẩm Thượng nghe Tô Mộc nói, trầm ngâm suy nghĩ.



Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên không hé răng. Trước kia hai người cũng có cùng suy nghĩ như Đỗ Phẩm Thượng, nhưng giống Tô Mộc nói, bây giờ cách nghĩ đó đã biến mất. Dù ngươi tự lập cách mấy thì sao ? Chứng minh thực lực của mình rồi thế nào ? Trên người của ngươi vẫn đóng dấu huy chương gia tộc, không ai tránh thoát được.



Đã không thể tránh khỏi vì sao không thuận thế mà làm ?



Dù sao cũng phải cố gắng, leo lên bình đài cao hơn làm khởi điểm chẳng phải càng tốt ?



Tô Mộc hỏi:




- Đã hiểu chưa ?



- Hiểu rồi!



Đỗ Phẩm Thượng gật mạnh đầu:



- Cảm ơn lão sư chỉ dạy.



Đối thoại nghiêm túc thế này chỉ đến một lần với Đỗ Phẩm Thượng, khi ấy gã thật lòng thừa nhận thân phận của Tô Mộc. Bây giờ lại một nữa đối thoại nghiêm túc, vì Tô Mộc lại cho Đỗ Phẩm Thượng hiểu ý nghĩa cuộc đời. Ít ra giúp Đỗ Phẩm Thượng bớt đi đường vòng, thế là đã đủ.



Tô Mộc cười nói:



- Vương triều Trịnh gia của Trịnh Mục, đế quốc giải trí của Nhạc Thiên, tập đoàn Cự Nhân của Phẩm Thượng, ta hy vọng tất cả sẽ khỏe mạnh trưởng thành. Trước lúc đó các người cần cái gì ta sẽ hỗ trợ vô điều kiện cái đó. Nhưng chỉ giúp đỡ, về sau các người nên làm gì thì không cần ta chỉ điểm.



Lý Nhạc Thiên cười giỡn:



- Huynh đệ yên tâm, ngươi gọi một cú điện thoại là ta sẽ gọi nguyên phòng ngôi sao cho ngươi. Không, phải là sao hạng nhất thì ta không mặt mũi nào kêu em út cho ngươi.



Trịnh Mục mỉm cười nói:



- Đúng, nếu ngươi thích thì ta kiếm gái nước ngoài cho ngươi.



Đỗ Phẩm Thượng cười gian nói:



- Mấy chuyện đó còn xa, hay bây giờ đệ tử tìm vài em tới hầu hạ lão sư ? Xem như cảm ơn lão sư chỉ điểm.



Đỗ Phẩm Thượng không uổng là được dạy dỗ từ nhỏ, bộ dạng không giống sinh viên năm nhất chút nào.



Lý Nhạc Thiên cười to bảo:



- Đúng rồi, Tiểu Đỗ Tử mau kêu mấy em lại đây hiếu kính lão sư của ngươi, ha ha ha ha ha ha!




Mấy người nói công việc chính xong bắt đầu giỡn với nhau. Âm trầm, nghiêm túc là mặt nạ với người ngoài, nếu ở chung với người mình mà còn nghiêm nghị, đeo mặt nạ dày nặng thì sống còn gì vui ?



Tô Mộc Tô Mộc bất đắc dĩ nhún vai, dựa vào lưng ghế nệm, nói:



- Đã khuya vậy còn làm ầm ĩ cái gì ?



Nói xong chuyện cần nói, Tô Mộc thả lỏng nhiều. Những điều này luôn đè nặng trong lòng Tô Mộc, trước kia thời cơ chưa đến, hiện tại có thể nói hết. Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên không có phản ứng quá khích, tất cả suôn sẻ hơn dự đoán, làm Tô Mộc rất thoải mái.



Đỗ Phẩm Thượng nói:



- Mới mấy giờ mà khuya ? Lão sư dù gì đang tuổi xuân phơi phới, đừng làm như mấy tên cáo già kia cứ căng thẳng thần kinh mệt người. Không nói nữa, nếu ba vị lão ca đã xem trọng tiểu đệ, tối nay bàn chuyện lớn vậy trong tiệm nhỏ nhà tiểu đệ, lão sư lại đặt ra con đường phát triển tương lai cho đệ tử, lên lớp giáo dục tư tưởng. Nói sao thì tiểu đệ nên lo nhiệm vụ cho mọi người thư giãn. Tiểu đệ sắp xếp ngay, chúng ta đi hát karaoke!



Đỗ Phẩm Thượng lảo đảo đứng dậy đi ra ban công, móc điện thoại bấm số kêu người.




Trịnh Mục cười nói:



- Được rồi Tô Mộc, nghe theo Tiểu Đỗ Tử đi. Ngươi làm lão sư không nên để đệ tử mất mặt.



Lý Nhạc Thiên cười to bảo:



- Đúng rồi, ta muốn hát, muốn mỹ nữ. Tiểu Đỗ, nếu ngươi tìm hàng hạng bét là ta không tha cho!



Tô Mộc thuận miệng nói:



- Rồi, nghe theo các ngươi.



Đêm nay đối với Tô Mộc, Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên, Đỗ Phẩm Thượng là một ngày đáng để kỷ niệm. Chỉ đơn giản vì ngày đáng kỷ niệm này Tô Mộc sẽ không làm mấy người mất mặt. Hơn nữa mọi người biết gốc gác của nhau, dù có kêu gái tới bọn họ sẽ không ép hắn làm gì quá mức.



Đỗ Phẩm Thượng cười nói:



- Các anh, lão sư, em đã sắp xong, chúng ta qua đi, đã lâu rồi em không nghe lão sư hát, nhớ quá.



Trịnh Mục phụ họa:



- Đúng rồi, ta đã lâu không nghe Tô Mộc hát, nhớ thật.



Lý Nhạc Thiên khó tin hỏi:



- Khoan, vụ gì ? Huynh đệ nhà ngươi hát hay lắm sao ?



Trịnh Mục lộ ánh mắt hoài niệm nói:



- Không chỉ hay, ngươi không biết đâu, lúc ở đại học Giang Nam Tô Mộc suýt bị người săn tìm ngôi sao kéo đi. Nhớ cái lần hát trong quán rượu quá.



Lý Nhạc Thiên ai oán nói:



- Vậy còn chờ gì đó ? Các ngươi đều nghe Tô Mộc bán tiếng hát còn ta thì chưa nghe, vậy là ta lỗ to. Không được, Tô Mộc huynh đệ, đêm nay ngươi phải hát cho ta nghe, an ủi tâm hồn bị thương của ta.



Tô Mộc hung tợn nói:



- Dẹp đi!



- Ha ha ha ha ha ha!



Bốn người nhìn nhau, cất tiếng cười to. Men say đã qua, bốn người tỉnh táo đôi chút. Đỗ Phẩm Thượng đã đặt phòng, không cần từ chối làm gì, cứ hát hò là được.



Bốn người Tô Mộc lái xe ra khỏi nhà hàng Đế Hào.



Sân bay ngoại ô Thành phố Thịnh Kinh, một chiếc máy bay chậm rãi đáp xuống. Mấy bóng người vội vàng đi ra, ngồi ngay vào xe hơi đã chờ sẵn, nhanh như chớp chạy vào trong Thành phố Thịnh Kinh.