Quán Cafe Dưỡng Sinh

Chương 2: Tách café nóng




☕ Tách cà phê nóng

Ở chung với anh trai mặt đen có thể trở mặt bất cứ lúc nào, Nhậm Trạch cảm thấy bản thân lâm nguy. Dù sao từ lúc hắn bước vào cửa, sắc mặt đối phương cũng không khá khẩm, hiện tại lại bị người khác trêu đùa, lửa giận đầy mình chẳng biết đổ lên đầu ai, mà nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ.

“Ừm, ông chủ này, tôi…”

Kíp nổ rất dễ bùng phát trong bầu không khí trầm mặc, Nhậm Trạch quyết định tự mình mở lời trước để dập tắt ngọn lửa có khả năng bất chợt nổ mạnh này, hắn cười ha ha: “Cà phê của tôi sao rồi? Nếu không thì tôi…”

Chữ “đi” còn chưa ra khỏi miệng, Nhậm Trạch trợn mắt há hốc mồm nhìn thanh niên đối diện dùng một cái giẻ lau trắng tinh không biết móc ở đâu để chà lau mặt bàn. Nền bàn hỗn độn vừa rồi bị anh cọ xát sạch sẽ, trong suốt đến độ có thể soi cả bóng người, ảnh ngược là gương mặt khóc không ra nước mắt của Nhậm Trạch. Kế hoạch tẩu thoát lại ngâm nước nóng.

Ngây ngốc tại đây lâu như vậy, không gọi chút đồ uống thì quả thật kì cục. Trong tiệm vỏn vẹn hai người, đối diện lại là tên chủ quán kiệm lời như vàng khó phân hỉ nộ, Nhậm Trạch chẳng muốn lặp lại cảnh ngộ bi đát vừa rồi của gã trai mặt sẹo đâu, bị người ta đuổi thẳng không thương tiếc rồi đành chạy về trong cơn mưa tầm tã.

Mưa to phẫn nộ đánh đấm cửa kính khiến Nhậm Trạch ướt đẫm cả người đang ngồi trên ghế cũng phải ớn lạnh, quán cà phê không lớn không nhỏ, đặc biệt là giờ phút này chỉ có hai người càng thêm trống trải trơ trọi. Nhậm Trạch nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ mấy chân ghế nhựa cao cao trước quầy lễ tân, còn lại đều là sofa bọt biển, hắn thật sự hết cách nhúc nhích, nhưng so với việc ngồi đối diện thanh niên mặt thối, hắn thà chịu dày vò.

“Cà phê chưa pha xong, anh lại sofa ngồi đi.”

Nhậm Trạch lặng lẽ cảm ơn thanh niên nọ vì còn am hiểu lòng người. Đại khái rằng anh cũng không muốn nói gì với hắn nên tống cổ Nhậm Trạch đến sofa xa xa cho nhanh gọn lẹ.

Anh ta không thấy mình ướt sũng sao? Nhậm Trạch xách balo và mắt to trừng mắt nhỏ với cái sofa, nếu hắn mà đặt mông ngồi xuống, phỏng chừng sau mấy ngày không thấy ánh mặt trời thì sofa sẽ chi chít nấm mốc luôn. Hắn quay đầu nhìn thanh niên nghiêm túc xay cà phê, cảm thấy ông chủ này hẳn không giống kẻ sẽ đi phơi sofa, vì thế chỉ đặt balo trên chiếc bàn pha lê rồi một mình đi dạo bên trong quán.

Quán cà phê chỉ bày bốn, năm ghế sofa, có hai cặp đối xứng, ở giữa là chiếc bàn tròn, vài quyển tạp chí ném lung tung trên mặt bàn, không cắm hoa trang trí, vừa tuỳ ý vừa dứt khoát. Nhậm Trạch đưa lưng về phía thanh niên rồi bước vào phía trong. Quán cà phê cũng như cánh cửa ra vào nhìn không sót mống nào, không có vách ngăn hay nội thất, chỉ có vách tường trắng trơn toả sáng cùng cửa kính thấu thị, chúng phản xạ khiến quán ban đầu trở nên rộng rãi.

Không có vật phẩm trang trí gì cả. Vừa Thất Tịch mấy hôm trước, không khí ngày hội còn vương vấn ở các cửa hàng khác, dường như bọn họ cho rằng nếu không tháo các vật phẩm trang trí đặc biệt thì nhiệt độ ngày lễ sẽ vĩnh viễn trường tồn, còn ngược lại sẽ trăm năm vắng lặng y hệt nơi đây. Thứ duy nhất có sắc thái là một bức hoạ treo ở góc khuất, Nhậm Trạch bước tới nhìn lướt qua, tầng bụi hơi mỏng bám vào đỉnh đầu thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai, không chút để tâm cách bài trí, vừa thấy là biết đồ dỏm.

Quán này lớn như vậy, cho dù Nhậm Trạch không muốn cùng ông chủ mắt to trừng mắt nhỏ đi chăng nữa thì hắn vẫn phải quay lại, vì cà phê pha sắp xong rồi.

“Có cần cho thêm đá không?” Thanh niên hỏi mà không ngẩng đầu.

Dư âm mùa hè sẽ chẳng tiêu tan chỉ bởi trận mưa to này, Nhậm Trạch có thể trông thấy vầng trán lấm tấm mồ hôi của người thanh niên sau một hồi bận rộn, chỉ là khắp người hắn toàn nước đọng, thân thể lạnh băng, từng đợt gió điều hoà phả thẳng trên đầu, hàn khí thấu xương.

“Không thêm, cảm ơn.”

Thanh niên không nói gì mà đưa tách cà phê cho hắn, mặt trên mơ hồ bốc hơi sương tựa như khói trắng lan ra từ cục nước đá, Nhậm Trạch nghĩ rằng anh đã thêm đá, đành ngượng ngùng tiếp nhận rồi lặng lẽ nhấp một ngụm.

Là nhiệt.

Tư vị bỏng rát do bị đun nóng đánh sâu vào vị giác, còn thêm một phần cay nồng, Nhậm Trạch tặc lưỡi, nhìn tới chai lọ vại bình bên cạnh, “Có thể bỏ thêm đường không?”

Hầu như hắn không xuất hiện ở quán cà phê, đối với người thức khuya dùng Red Bull để nâng cao tinh thần, bổ sung thể lực mà nói, cà phê chỉ có đắng và chát, dù cho thêm đường cũng chỉ tăng một phần hương vị, chẳng có tác dụng điều chỉnh là bao.

Nhậm Trạch để ý thanh niên mặt đen khẽ nhíu mày khi nhìn hắn trút một muỗng đường lớn vào tách, nhưng hắn không chút quan tâm. Mặc kệ đi, mấy chục tệ một tách, lỡ mà uống dở quá phỏng chừng hối hận vài ngày rồi thôi. Cứ như thế, hắn lại múc thêm muỗng đường rồi khuấy đều, lúc nhìn về hướng chủ quán, anh ta vờ như không thấy mà tiếp tục lau dọn bàn lưu ly.

“Khi nào ông chủ đóng cửa vậy?” Nhậm Trạch nhìn chằm chằm cơn mưa to không hề có dấu hiệu dừng lại ngoài cửa sổ, đặt câu hỏi.

Thanh niên chẳng nghe thấy, anh tiếp tục lau bàn, thu dọn những tách cà phê lem luốc lộn xộn, dường như hoàn toàn quên mất người ngồi đối diện. Điều này cũng nằm trong dự kiến, thanh niên trước mắt như đang mộng du ở thế giới của chính mình, căn bản không nhìn thấy bất kì kẻ nào.

Nhậm Trạch bưng tách cà phê, hương vị cay nồng khiêu khích vị giác của hắn, nếu không phải quá đắt, hắn thật sự muốn đổ toàn bộ xuống cống, nhưng mà ngẫm lại thì vẫn tiếc. Hắn bèn xách cà phê dạo bộ khắp nơi, trong lòng lại âu sầu về trận mưa nặng hạt.

“0 giờ.”

Chủ quán bất thình lình trả lời doạ Nhậm Trạch lảo đảo, thiếu chút nữa đi tong tách cà phê.

“Hiện tại là mấy giờ?” Đây là điều hắn thật sự muốn biết, bởi vì điện thoại đã tiến vào trạng thái chờ siêu dài dưới sự liên hợp công kích của các app lớn.

Quán cà phê không có đồng hồ, Nhậm Trạch để ý thấy ông chủ có mang một chiếc đồng hồ quả quýt. Thời buổi này đeo đồng hồ quả quýt thực sự mới mẻ hiếm lạ, nhất là người thanh niên chỉ khoảng trên dưới hai mươi trước mắt cư nhiên lại y chang mấy lão già ôm khư khư món đồ cổ trong lồng ngực.

Chủ quán lại phớt lờ hắn, chàng thanh niên làm gì cũng ngơ ngẩn và thờ ơ, nghe người khác nói, động tác luôn luôn chậm nửa nhịp, quả là cực hình đối với kẻ đã quen với tiết tấu chó đuổi như Nhậm Trạch, đặc biệt là thái độ lười nhác của đối phương như kiểu vĩnh viễn không quan tâm đến người khác.

“22 giờ.”

Nhậm Trạch chờ câu nói này từ chuối trồng tới chuối trổ bèn cảm tạ.

Cũng may còn dư hai tiếng, chẳng biết trong khoảng thời gian ít ỏi đó ông trời có kịp dừng mít ướt hẳn không. Song từng đợt mưa tầm tã hội tụ thành thuỷ triều liên hồi trên cửa kính, nào có dấu vết suy yếu, như thể muốn nhân trận này mà phát tiết ra hết cho thoả hơn nửa tháng trời không mưa, coi mòi rỉ rả cả đêm.

“Chủ quán này, ở đây có đồ sạc không?”

Nhậm Trạch đoán chắc anh sẽ suy ngẫm lố nửa buổi mới trả lời ngắn gọn một câu, trong lòng đã chuẩn bị xong xuôi và kiên nhẫn chờ từng ký tự vàng ngọc của đối phương, có điều lần này anh không nói gì cả, chỉ cầm cái khăn lông trắng muốt lên lau tay sạch sẽ rồi khỏi quầy lễ tân.

Quán cà phê bày biện đơn giản, tầm nhìn thấu thị không sót thứ gì. Không gian không lớn nhưng vách tường đều là kính phản quang, thế nên bất luận đối phương làm gì thì đều có thể quan sát toàn bộ từ trong gương, còn dễ dàng giám sát trực tiếp hơn so với camera mini. Nhưng với một quán cà phê trông mới toanh và thiếu sự trang hoàng như vậy, phỏng chừng ăn trộm cũng lười ghé thăm, phỏng chừng khách hàng cũng không có, phỏng chừng tiền lời cũng thảm đạm vô cùng.

Nhậm Trạch cười khổ với bản thân ướt sũng trong gương. Chủ quán duỗi tay tới, một bàn tay gầy trơ mạch máu, năm ngón tay nắm một cục sạc màu trắng.

“Cầm lấy.”

Nhậm Trạch sửng sốt tiếp nhận rồi nhanh chóng nói cảm ơn, thanh niên vẫn nhàn nhạt không ừ hử mà tiến lại quầy. Nhậm Trạch giống như túm được cọng rơm cứu mạng vậy, hắn vội vàng rút em điện thoại đã sớm sập nguồn, kết nối với dây sạc. Nhìn màn hình đen ngòm hiển thị icon nạp điện, Nhậm Trạch mới nhẹ nhàng thở hắt.

Chỉ cần đủ pin, dù không mang bản đồ để dò đường thì hắn vẫn có thể bắt xe. Nhưng đây là biện pháp bất đắc dĩ, nhà hắn cách công ty khá xa, chỗ hiện tại lại không biết ở xó xỉnh nào, hơn nữa tài xế nửa đêm ranh ma lắm, kẻ cố ý khai báo phí lộ trình cao gấp đôi cũng chẳng hiếm gặp. Trước khi tới thành phố này, hắn từng ngậm bồ hòn không ít.

“Cảm ơn chủ quán.”

Đêm dần trôi, khác với những hàng quán thích bật chút phim truyền hình hoặc âm nhạc để điều tiết không khí, quán cà phê này lại trống trải tịch liêu, chỉ có thể nghe thấy âm thanh nước chảy ào ào do chủ quán rửa tách.

“Ông chủ mở quán bao lâu rồi?”

Trầm mặc, Nhậm Trạch chậc lưỡi nhấp một ngụm cà phê.

“Hai năm.”

Nhậm Trạch lặng lẽ nuốt xuống hớp cà phê cay nồng, không nhìn ra quán này buôn bán suốt hai năm luôn ấy. Những ống thép bê tông loã lồ trên đỉnh đầu khiến hắn cho rằng cùng lắm là quán mới khai trương thôi, và thái độ đón khách của chủ quán cực kỳ giống tay mơ.

“Bán lâu như vậy, hẳn là anh thuộc nằm lòng mấy khu lân cận rồi nhỉ?”

Khoảnh khắc đó, Nhậm Trạch nhìn anh đầy kỳ vọng, mở cửa hai năm thì nhất định sẽ biết xung quanh có cửa hàng tiện lợi nào, đợi tới lúc điện thoại đầy pin rồi đi mua ô, thế là thoát ly bể khổ.

“Không quen.”

Nhậm Trạch xém chút nữa phun cả ngụm cà phê ra ngoài, may thay vẫn còn nửa vời trong miệng, hắn phồng má trừng mắt nhìn chằm chằm thanh niên, hàm hồ nói: “Anh không quen hả?”

Bộ dạng của hắn thực sự buồn cười, chủ quán không kìm được liếc mắt nhìn hắn, gật đầu ừ một tiếng.

“Vậy anh biết gần đây có siêu thị hoặc là cửa hàng tiện lợi nào không?”

Nhậm Trạch thắp nén nhang trong lòng, đừng nói cái này không biết nha, chẳng lẽ anh không đi mua những vật dụng thiết yếu thường ngày mà tự mang theo?

Thanh niên trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Người gì thế này? Nhậm Trạch khóc không ra nước mắt.

Đừng nói hai năm không thể tường tận khu phụ cận, nếu là hắn, chưa tới một tháng đã canh me được đèn xanh đèn đỏ chỗ đó khi phụt khi cháy, rồi điều tra rõ ràng xem chợ này hay chợ nọ hoặc chợ kia bán thức ăn với giá cả tốt nhất.

Nhậm Trạch khóc ròng, lia mắt sang màn hình điện thoại đen thui, hắn nhìn thấy một gương mặt thối hoắc hơn cả chủ quán, nó đang vặn vẹo méo mó biến hình.