Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!

Chương 23




Ta vùi mặt vào bên cần cổ nóng bỏng của hắn, dùng chóp mũi cọ vào làn da khô ráp của hắn, dịu giọng gọi thêm một tiếng Tạ lang.

Nến hỉ cháy phát ra tiếng lách tách, màn đỏ buông xuống, ánh nến lay động tạo bóng, che đi hơi thở nặng nề và tiếng nước.

Bóng đổ qua màn giường quấn quýt bên nhau, dần dần ngã xuống giường.

Ta tháo kim quan giữ tóc của Tạ Du xuống, tóc đen xõa xuống, ta mỉm cười, kéo đuôi tóc hắn xuống, khẽ nói: "Nhẹ thôi, Tạ lang."

Sau nhiều năm, ta lại được thưởng thức nam sắc.

Nam sắc này sống động, tuy lần đầu có chút thiếu kinh nghiệm, nhưng được ở chỗ rất biết nghe lời, dễ dạy, sau khi xong còn mang theo thói quen nghề nghiệp, tự mình tổng kết rút ra kinh nghiệm.

Ta bị đau đạp hắn một cái, lần sau hắn tuyệt đối không để ta phải đạp nữa.

Một hồi mây mưa, nến đỏ cháy hết, mơ màng mở mắt ra thì cổ họng ta hơi khô, trước mặt là cơ n.g.ự.c phập phồng.

Da thịt ấm áp khô ráp, có hai vết răng ta cắn, bên ngoài màn truyền đến giọng nói của nữ tỳ: "Quận chúa, đến giờ rồi, nên thức dậy rồi."

Tạ Du đã mở mắt, bị tư thế ta đang cuộn trong lòng hắn làm chấn động. Vừa định ngồi dậy, đã bị ta vòng tay qua cổ, đầu vùi vào hõm cổ cọ cọ.

"Ngủ thêm một khắc nữa."

Thân thể Tạ Du cứng đờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã thả lỏng xuống, hắn vụng về vuốt vuốt tóc mai ta, khẽ nói: "Quận chúa, nên dậy thôi, muốn ngủ thì dâng trà xong về ngủ tiếp."



Ta hoàn toàn tỉnh táo, nắm đuôi tóc hắn kéo dài giọng nói: "Còn chưa xuống giường đã đổi giọng! Đêm qua chàng đâu có gọi ta là Quận chúa."

Sáng sớm, Tạ Du lại bốc khói, vành tai đỏ ửng mãi đến khi mặc xong y phục xong mới tan hết.

Ngày thứ hai sau đại hôn, vì điềm cát tường nên chúng ta đều mặc đồ đỏ, khi ra khỏi viện xuống bậc thang có nữ tỳ đỡ ta, ta nhìn Tạ Du bên cạnh, nắm lấy tay hắn.

Tạ Du dừng bước.

Các nữ tỳ lùi lại một bước cúi đầu.

"Đến nội sảnh rồi hãy buông." Ta lắc lắc tay đang nắm: "Chàng phải quen đi, sau này còn nhiều lần nữa."

Tạ Du mím môi, khi bước hắn đi chậm lại, ta nói: "Chàng mặc đồ đỏ, rất đẹp."

Tạ Du vẫn không nói gì, nhưng lòng bàn tay nóng bừng.

30

Trong nội đình toàn là tiếng cười nói, sau khi thông báo ta buông tay Tạ Du ra.


Thông thường khi dâng trà cho công công và bà bà, tân nương phải quỳ xuống, nhưng ta không phải người thường.

Bồ đoàn thêu gấm chỉ đặt trước mặt lão Hầu gia.



Quỳ một lần như này cũng được, dù sao cũng vì lão Hầu gia đã cống hiến cho đất nước lại còn là bề trề.

Ta và Tạ Du cùng quỳ xuống, dâng trà, đổi xưng hô, nhận lễ vật trong nụ cười của lão Hầu gia.

Những người còn lại thì không cần thiết, thân phận của ta không cần bái kiến công công và bà bà.

Chỉ là sau khi dâng trà cho Hầu gia, ta nhìn về phía sinh mẫu của Tạ Du, hiện là Hầu phu nhân và mỉm cười, thái độ rõ ràng thân thiết hơn nhiều: "Mẫu thân mời dùng trà."

Vẻ mặt vốn đã từ ái của Hầu phu nhân càng thêm dịu dàng, nắm lấy tay ta, nói liên tục ba chữ được.

Cơ bản đến đây là xong, dù đại phòng nhị phòng là vai trên, nhưng thân phận của ta có thể đè họ xuống một bậc, chỉ cần đi qua loa cho có lễ là được.

Buổi gặp mặt tân nương không có gì cứ thế kết thúc.

Theo luật Đại Nghiệp, quan viên tân hôn có bảy ngày nghỉ, khi ra khỏi nội đình ta lại nắm tay Tạ Du, lần này hắn đã quen hơn nhiều.

"Mấy ngày này có dự định gì không?" Ta hỏi.

"Ta có một trang viên ở ngoại ô kinh thành, giống hệt như thư trai ở Giang Nam, sau viện có suối nước nóng tự nhiên, mấy ngày này có thể đến đó tiêu khiển thời gian."

Ta nhướn mày: "Ta còn tưởng chàng sẽ lấy cớ công vụ để tránh ta!"

Tạ Du dừng bước, xoay người nhìn ta: "Trong lòng nàng, ta là người như vậy sao?"