Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 100




Tuy ở trong quán Cừu Phục không bao giờ bộc lộ tài năng, thế nhưng cái danh thợ săn gà số một Thanh Khâu năm đó tuyệt đối không chỉ là danh hão. Thật ra cậu không quá thích ăn gà, nhưng khổ nỗi không thể khống chế được bản năng săn bắt từ trong xương tủy, cậu hóa thân thành kẻ rượt gà, lao vút đi như một cái bóng.

Nhưng tốc độ của cậu nhanh, tốc độ của con gà còn nhanh hơn, đôi cánh ngũ sắc đập giữa không trung, chiếc mào gà đỏ tươi cũng lay động theo động tác ngoái đầu cười khẩy của nó.

Đố chúng mày bắt được ông!

Cừu Phục hoàn toàn không ngờ đời này mình lại bị một con gà khinh bỉ, dù có là Mão Nhật Tinh Quân thì thấy cậu cũng vô thức đi đường vòng, một con gà thả rông trong núi có tư cách gì mà diễu võ dương oai ở đây?

Cậu tru lên một tiếng, bốn cái chân đen thùi lùi chạy thoăn thoắt thành bóng mờ.

Đám Bì Tu vẫn đuổi theo phía sau, Na Tra không dám dùng Phong Hỏa Luân sợ làm cháy núi, chỉ có thể dùng căng hải lao nhanh, Dương Tiễn banh ba con mắt dò đường, sau khi chạy qua một con suối nhỏ, hắn chợt nhíu mày nói: “Phía trước có yêu khí cực mạnh.”

Bì Tu ngừng lại, Đào Đề thì vẫn tươi cười xông lên phía trước: “Cảm nhận được rồi, đúng lúc tôi vừa vận động xong đang đói bụng, đến lúc thêm đồ ăn rồi.”

Nhậm Kiêu nghe thế cũng thấy cạn lời, bụng mừng thầm vì vị đại gia này không thích ăn cá, mạng của một chàng giao nhân Đông Hải đã được buông tha.

Mấy người thả chậm bước chân, Cừu Phục chạy vào trong rừng rồi chẳng thấy tăm hơi đâu, yêu khí trong rừng càng lúc càng đậm, mắt Bì Tu từ đen hóa thành vàng, vảy trên mặt cũng từ từ hiện ra.

Tiến lên phía trước vài bước, đột nhiên có một tiếng hồ ly kêu thê thảm phá vỡ không gian yên tĩnh.

Na Tra lắng tai nghe tiếng kêu mơ hồ hoảng loạn của hồ ly, quay sang hỏi Bì Tu: “What does the fox say?”

“Nhiều….. Nhiều gà quá?” Bì Tu cũng nghe không hiểu, chỉ còn dư lại mấy tiếng kêu méo méo méo méo, còn có cả tiếng va chạm cành cây từ xa vọng lại.

Nhậm Kiêu đã bày sẵn thế xoay người chạy trốn, cảnh giác nhìn chằm chằm cánh rừng nơi phát ra âm thanh, thấp giọng bảo: “Con gà có thế khiến Cừu Phục phát ra âm thanh này ắt hẳn là một con gà phi phàm, có khi là gà tinh trăm năm hay ngàn năm gì đó.”

Bì Tu ngớ người: “Gà tinh Thái Thái Nhạc?”

-

(Là cái con linh vật của hãng Thái Thái Nhạc này.)

Dương Tiễn: …….

Lần đầu tiên trong đời, Nhị Lang Thần trợn ngược cả ba con mắt của mình lên để thể hiện sự khinh thường, hắn nhấc tam tiêm đao trong tay lên, nhắc nhở chư vị xung quanh: “Nghe thấy âm thanh không? Số lượng rất lớn.”

Bì Tu nắm chặt hai cây côn to của mình, dàn trận sẵn sàng đón địch, Na Tra mọc ra ba đầu sáu tay, ngay cả Phong Hỏa Luân cũng xoay vun vút trên không trung, chỉ có Đào Đề là vẫn ung dung mở livestream, hướng ống kính về phía phát ra âm thanh.

Tiếng bước chân và tiếng chấn động vọng từ xa đến gần, Nhậm Kiêu nuốt nước miếng, trông thấy một con hồ ly đen vừa kêu meo meo vừa cong đít chạy ra ngoài.

Bình luận: ……?

Bình luận: ……Hồ ly đen hiếm lắm đó. Giờ mới tháng tám mà đã bắt đầu bán áo lông thú rồi hả? Là tôi điên rồi hay kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy bị ngáo vậy?

“Cừu Phục!” Nhậm Kiêu hô lên rồi đột nhiên tắt tiếng.

Gà, gà khắp cả núi đồi, từ bên kia núi lan sang bên này, như thể trại gà nhà ai bị sập, gà tràn tới rồi!

Đám Bì Tu sốc nặng, khán giả cũng sốc nặng, tất cả lom lom nhìn con gà mái khổng lồ cao gần một mét kia.

Đào Đề lẩm bẩm: “Tôi thèm muốn cơ thể nó, tôi thật thấp kém quá.”

Cừu Phục lăn lông lốc về phía bọn họ, la oai oái: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Chạy đi mau lên! Đuôi của ông đây bị lũ gà này mổ trụi rồi! Chạy đi!”

“Chạy cái gì mà chạy! Bắt gà đi chứ!” Yêu lực ở hai tay Đào Đề tăng mạnh, yêu văn trên mặt hiện hết ra, còn không quên cười với máy quay: “Bán gà đây, bắt ngay tại chỗ mổ ngay tại chỗ, số lượng có hạn, mỗi người giới hạn mua một con.”

Dương Tiễn bay lên trời, mở thiên nhãn quan sát bầy gà tràn lan cả ngọn núi, hô lớn: “Tổng cộng 528 con! Nhưng không nhìn thấy con có mắt trận kia!”

Bì Tu tặc lưỡi: “Nhất định là trốn xuống mương rãnh gì đó rồi, trước tiên giải quyết hết bọn này rồi hẵng tìm sau.” Nhét voi vào tủ lạnh thì chỉ cần ba bước, thế nhưng nét gà vào tủ lạnh cắt tiết vặt lông thì cần tới một, hai, ba, bốn, năm bước. Na Tra nhìn con gà rừng khổng lồ cao một mét mà nước mắt chạy ngược vào tim.

Y có ba cái đầu sáu cái tay, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, nhiệm vụ vặt lông gà nặng hơn người khác gấp ba lần, quả không thẹn với thanh danh tam thái tử.

Nhậm Kiêu nhìn bầy gà lít nha lít nhít, chợt nhớ tới bãi cứt gà dày 5cm ở sân sau ngày trước, lòng hắn dâng lên sợ hãi, cái tay nắm chày gỗ cũng phát run.

Nhìn lũ gà rừng to lớn này, Bì Tu cũng có chút đau đầu, thằng ngu Nhai Tí này đúng là không thích làm theo cách thường, con nào con nấy béo tốt chắc khoẻ dinh dưỡng phong phú, năng lực cỡ này mà không đi làm đại gia chăn nuôi lên sóng “Kinh nghiệm làm giàu”, lại đi làm một tên nhỏ nhen gây chuyện xấu xa, đáng đời bị đè lắm.

(“Kinh nghiệm làm giàu” là một chương trình truyền hình về những tấm gương vươn lên làm giàu nhờ chăn nuôi, nông nghiệp.)

Cừu Phục nhanh chóng lao tới trước mặt mọi người, khóc oang oang tru lên anh Bì cứu em với, mà Bì Tu thì không hề bị xao động, hắn lập trung bình tấn, khí tụ đan điên, mặt lập tức bị phủ kín bởi vảy, biến thành mặt thú.

Một tiếng rống khi gặp chuyện bất bình vang lên, Bì Tu còn chưa ra tay thì lũ gà đã sợ hãi dừng bước, đứng chết trân tại chỗ nhìn chằm chằm Bì Tu, mắt con nào con nấy long sòng sọc, có mấy con gà mái còn sợ đến nỗi đẻ tuột trứng ra, gà trống thì trực tiếp mất khống chế phọt ra một bãi cứt vàng.

Toàn bộ lũ gà đều nhìn chằm chằm Bì Tu, thấy hắn tiến lại gần hai bước, bọn chúng dồn dập lùi về sau, dù dẫm phải cứt của đồng bạn cũng mặc kệ.

Bì Tu thấy thế bèn chạy về phía lũ gà, miệng còn phát ra tiếng kêu ùng ục ùng ục kỳ quái, khiến đám gà sợ cong đít kêu cục ta cục tác vắt giò lên cổ chạy trốn.

Gà: Mẹ ơi! Có quái vật!!

Thế nhưng số lượng gà quá nhiều, đường trong khe núi cũng gồ ghề khó đi, con may mắn thì chỉ bị cụng đầu ngất trên cây, con không may thì hoảng quá không biết lựa đường, va vào tảng đá gãy cổ cái rắc.

Đào Đề hết nhìn bình luận rồi lại nhìn lũ gà chết ngất trên đường, nói: “Dù tụi nó tự ngã chết thì cũng chẳng bớt được bao nhiêu, giá vẫn thế không đổi, mua thì mua chứ đừng có mà nhì nhà nhì nhằng.”

Bì Tu rượt theo sau bầy gà, Cừu Phục cũng cáo mượn oai hùm, vừa chạy theo sau anh đại vừa nhe rang trợn mắt với bọn gà đang chạy đằng trước, thề nhất định phải báo mối thù bị mổ trụi lông này!

Con gà trống bự chạy về gọi cứu viện kia không ngồi trong ổ gà đắc ý được bao lâu thì đã trông thấy người trong nhà hoảng loạn kêu cục ta cục tác chạy về.

Nó còn chưa kịp phản ứng với sự nghịch chuyển nhân sinh thì đã thấy tên hung thần ác sát Bì Tu nện từng bước chân ma quỷ tiến lại gần mình.

Gà trống bự hoang dã ở núi Bất Chu, năm sinh không rõ, kết thúc cuộc đời vào ngày này tháng này năm này, chưa kết hôn.

Bì Tu vừa xách con gà từ trong đống gà ra, con gà trống này gáy lên một tiếng kinh hãi rồi sợ đến ngất lịm đi, hắn bèn kéo kéo cái mào gà, nói: “Tôi còn đang nghĩ đứa nào nuôi ra được cái thứ như này vậy, chỉ có thế này thôi à?”

Dương Tiễn đứng ở cửa động không đi vào, hắn dùng thiên nhãn kiểm tra tình hình xung quanh rồi chằm chú nhìn cây nấm sặc sỡ dưới đất, lên tiếng nhắc nhở: “Vừa rồi anh gây động tĩnh quá lớn, Nhai Tí nhất định đã biết là anh đến.”

“Không sao, cứ cho hắn biết ông đây đến.” Bì Tu cười khẩy ném con gà trống cho Dương Tiễn: “Nhị Lang chân quân nghiên cứu coi mở mắt trận kiểu gì đi.”

Dương Tiễn gật đầu: “Quay về đã, để mình Tiểu Thiên với đám khỉ ở lại đó, tôi không yên tâm lắm.” Bì Tu đáp ừ, quay đầu phát hiện Đào Đề chẳng thấy bóng dáng đâu. Gọi mấy tiếng thì thấy hắn từ trong sơn động đi ra với một đống lông gà dính trên người, tay vẫn giơ điện thoại quay livestream: “Các bạn thấy đó, tôi chỉ cầm theo 100 con thôi, giữ lại 50 con cho tôi ăn, còn 50 con thì tí nữa bấm vào link nhé, ai có duyên thì cướp được.”

Bì Tu: ……

Nói thật, tinh thần chuyên nghiệp của Đào Đề quả thực khiến hắn phải kinh ngạc, tinh thần hết mình vì công việc này xứng đáng làm tấm gương cho toàn bộ nhân viên trong quán cơm học tập, đặc biệt là cái thằng bàn tính tinh Tô An thích làm thêm nghề phụ kia.

Đoàn người xách con gà trống bự trở lại chỗ ban đầu, Bì Chiêu Tài vừa nhìn thấy gà là liền nhào tới dùng chân vỗ vỗ, Văn Hi túm gáy thằng con béo ú lại, hỏi Bì Tu rằng: “Em vừa nghe thấy một tiếng kêu rõ to, là do mấy anh làm ra hả?”

Bì Tu đằng hắng: “Ừ, vừa nãy có mấy con gà kêu cục tác với tôi, cho nên tôi so giọng hay với bọn nó ấy mà.”

Văn Hi ngẩn người, gật đầu bảo: “Vậy thì tốt, em còn tưởng mấy anh gặp phải rắc rối gì, nếu anh không trở lại thì em còn đang định đi tìm anh đây.”

“Em đi tìm thì có ích gì, chị em kể đến cả giết gà em còn chẳng dám nữa là, cùng lắm chỉ giúp vặt lông gà được thôi.” Túi càn khôn trong tay Đào Đề rung lên, 100 con gà rừng bự chảng xuất hiện ở trước mặt mọi người, Hầu Nhị ngạc nhiên đến nỗi làm rớt cái bánh bao thịt trên tay.

Đào Đề: “Giờ tôi đi gắn link rao bán, mọi người phụ giao hàng nhé.”

Na Tra: “…….Phải giết gà vặt lông hả?”

Đào Đề còn chưa nói gì thì khán giả đã tự giác ném quà tặng, phi cơ, hỏa tiễn, ba chữ PHÍ MỔ GÀ trong khu bình luận cực kỳ chói mắt, tam thái tử bất chợt cảm giác hai mắt mình mù cmnl, chẳng thà mình mù còn sướng hơn.

Mọi người chìm vào im lặng, chỉ có Bì Chiêu Tài là vui vẻ nhất, thừa dịp không ai để ý tới mình, nó bèn giơ chân vả con gà trống vừa mới tỉnh một phát, thấy con gà lại hôn mê bất tỉnh, nó liền kêu méo méo không ngừng.

Chiêu Tài: Mình giỏi quớ!

Mổ gà vặt lông sắp xếp giao hàng, thổ địa công và Văn Hi liếc nhau, hai người đều nhìn thấy sự uể oải trên gương mặt đối phương.

Thổ địa công: “Hứa với tôi, hôm nay sẽ không có tiếp nữa.”

Văn hi: “Tôi sẽ cố gắng để không có tiếp nữa.”

Đến khi xong xuôi hết thảy, Dương Tiễn bèn nhấc con gà trống bự lên, dùng thiên nhãn kiểm tra cẩn thận một lượt, sau đó nhổ một cọng lông bắt mắt nhất trên đuôi nó ném vào kết giới.

Lông gà cắm trên kết giới như phi tiêu, ánh sáng lóe lên, một cái khe lớn từ từ xuất hiện, đến khi cả xe lẫn người thuận lợi đi qua, Dương Tiễn lại điều khiển cái khe kia từ từ khép lại.

Con gà trống bị nhổ lông bị hắn bỏ trên đất, đang chuẩn bị nói trời cao có đức hiếu sinh thì nghe Cừu Phục khịt mũi nuốt nước miếng, nói chắc ba giờ chiều này là có gà om vàng để ăn rồi.

Cả đám lại bắt đầu nhóm lửa nấu nước giết gà vặt lông, Văn Hi lau mồ hôi trên trán, bật cười vì sự căng thẳng của mình trước lúc xuất phát.

Nhân lúc mọi người không chú ý, Dương Tiễn đi tới bên cạnh Bì Tu đang chặt gà, thì thầm nói nhỏ: “Mấy cây nấm này đều có long khí, hẳn là tai mắt mà Nhai Tí lưu lại.”

Bì Tu ngừng tay, ngoái đầu nhìn đám nấm xinh xắn dưới đất, chỉa cằm hỏi: “Cái này ấy hả?”

Dương Tiển gật đầu: “Lúc nãy ở cái ổ gà kia cũng có.”

Bì Tu đặt dao xuống, đi về phía mấy cây nấm dại vẫn chưa hề hay biết số mình đã sắp tận. Lão yêu quái cầm một cây lên, ném cây nấm còn đang ngơ ngác vào trong thùng đựng nước, rửa sạch rồi đặt lên thớt thái thành mấy lát.

Bì Tu: “Vừa khéo làm gà hầm nấm luôn.”

Dương Tiễn: “……Nấm đẹp đều có độc.”

Bì Tu: “Ở đây có ai ăn nấm độc mà chết được không? Cùng lắm chỉ đau bụng thôi, uống nhiều nước là không vấn đề gì.”

Hắn thái mấy cây xong còn chê không đủ, bèn đứng dậy đi tới trước đám nấm, nhìn chằm chằm cây nấm đang run bần bật kia, nói: “Nhai Tí, ta biết ngươi có thể nghe thấy được. Gần đây tết quỷ vừa qua, sao thủy đi ngược, tâm tình ông đây đang không tốt, cho nên cố ý đến đây để gây sự với ngươi.”

Lão yêu quái nắm cây nấm nở nụ cười: “Ngoan ngoãn rúc trong cái ổ của mình đi, biết đâu lại sống thêm được mấy ngày đấy.”

Ở núi Bất Chu cách đó trăm dặm, Nhai Tí nhìn gương mặt phóng to của Bì Tu, điên tiết hét lên một tiếng, tấm gương trước mặt vỡ thành trăm mảnh.

Editor: Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ!