Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 51




Bì Tu không để tâm lời Na Tra nói, nếu thiên la địa võng mà có tác dụng thì Đào Đề đã bị bắt đi đào than đá từ đời tám tổng rồi. Làm gì có chuyện chạy long nhong bên ngoài nhiều năm như thế.

Song Bì Tu không nói toạc ra, hắn không muốn cãi nhau với tam thái tử có ba cái miệng ở trước mặt bao người thế này, dù sao hắn cũng là một người đàn ông hiền lành nho nhã biết chăm lo cho gia đình, không giống với cái loại cẩu độc thân như Na Tra.

Cơm nước xong xuôi, hai tiểu đồng tử còn chưa dự định cáo từ, bọn nó nhìn tam thái tử, dè dặt hỏi: “Thưa thái tử, hiện ngài đang xếp thứ ba, cũng cần quay một video kéo phiếu, chúng tôi có thể quay bây giờ được chứ?”

Na Tra nhìn đồng hồ: “Ta phải đến trường mất rồi.”

Nhậm Kiêu cười khẩy, biểu hiện sự bất mãn khinh bỉ trước việc loại nhân tố không an toàn cho xã hội này mà cũng đi làm giáo viên được.

Tam thái tử nguýt hắn, thái độ đột nhiên thay đổi 180°, nói với vẻ mặt ôn hòa rằng: “Được thôi, dù sao cũng nằm trong top 10 mà, so với người còn chẳng có trong danh sách bình chọn, ta đã rất may mắn rồi.”

Thấy Nhậm Kiêu toan động thủ, Cừu Phục vội kêu năm con khỉ kéo hắn vào trong bếp, đóng chặt cửa lại, không cho Na Tra mở mồm khích tướng hắn nữa.

Kim Đồng Tử giơ camera, Bì Tu thấy cái tên này lập tức ra dáng nghiêm túc chỉnh tề, ăn nói nhẹ nhàng lễ độ. Vẻ mặt dịu hiền nói mình thích nhất là trẻ con, trẻ em chính là hi vọng tương lai, trong đôi mắt chan chứa tình cha dạt dào.

Văn Hi cũng nhìn, lại nghĩ tới vừa nãy Bì Tu cũng quay video, lòng y dâng lên cảm giác nguy hiểm, bèn huých huých lão yêu quái bảo: “Nè, hay là anh cởi đồ quay một đoạn đi?”

Bì Tu:?

“Tại sao?” Bì Tu nhìn y với vẻ khó tin, cậu muốn để cho người khác nhìn thấy cơ thể tôi ư?

Văn Hi thật ra chẳng nghĩ nhiều, chỉ bảo là: “Tôi cảm thấy nếu cởi một tí thì sẽ kéo được nhiều phiếu hơn.”

“Không cần.” Bì Tu từ chối, “Tôi cảm thấy tôi dựa vào mị lực nhân cách thì vẫn có thể kéo được phiếu ngon ơ thôi.”

Văn Hi liếc hắn, muốn nói lại thôi, nghĩ bụng anh thì lấy đâu ra mị lực nhân cách, dùng mị lực đồng tiền thì không chừng người ta nguyện ý bầu cho anh hai phiếu đấy.

“Chẳng phải do tôi sợ anh bị người ta kéo tụt hạng sao.”

Bì Tu nghe nhóc con lẩm bẩm câu ấy, lòng vừa chua vừa mềm, bèn kéo tay y áp lên bụng mình, khẽ hít vào.

Văn Hi cảm nhận được hình dáng cơ bụng rõ ràng dưới tay, y ngại ngùng muốn rút tay về mà cứ bị Bì Tu ấn lấy không rút được, chỉ có thể lí nhí hỏi: “Anh làm cái gì thế hả?”

“Tôi chỉ cho cậu xem thôi.” Bì Tu nhìn y cười.

Văn Hi đẩy đẩy hắn, đỏ mặt giằng tay ra. Đang định bảo là còn có người khác ở đây thì chợt nhìn thấy cái camera bên kia đã nhắm sang đây tự bao giờ.

Ngân Đồng Tử kích động hỏi Bi Tu: “Đoạn này có thể phát sóng không ạ?”

Bì Tu suy nghĩ: “Được, nhưng không được để lộ mặt của em ấy.”

“Sao? Chê tôi xấu à?’ Văn Hi không vui.

Bì Tu ôm y đi lên lầu: “Đâu có, chỉ là không muốn để bọn họ nhìn thấy cậu thôi……”

Tô An hòa tan thành một với khung cảnh xung quanh, chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời, tuyên ngôn độc thân của ông chủ ngày đó vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, đã nói yêu đương toàn là cái thứ tào lao vớ vẩn cơ mà, đã thề cả đời này mãi mãi đi trên con đường kiếm tiền và chuẩn bị kiếm tiền cơ mà, không ngờ lão già này lại đột nhiên rẽ hướng đi lên con đường tình ái.

Bàn tính tinh bi thương khôn cùng, lấy di động ra bắt đầu mở topic, mỗi lần ngón tay ấn xuống là tình chiến hữu của hai người lại đứt thêm một đoạn, màn hình từ từ xuất hiện mấy chữ ——

“Ảnh HD chân thực của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.”

Sau khi đăng bừa vài bức hình trong album, Tô An thêm vào bên dưới acc phụ Weixin của mình ——

+ Add Wexin để xem full HD không che

Nếu anh đã tiến vào nấm mồ hôn nhân, vậy thì coi như nể tình nghĩa bao năm qua, hãy góp chút công sức cuối cùng vì con đường phát tài của em đi.

Tô An nhìn lời mời kết bạn Wechat không ngừng tăng lên, nhếch miệng nở nụ cười đen tối, dù sao cậu cũng chỉ là một cái máy kiếm tiền vô tình thôi mà.

Ban ngày trời nóng nên khách ít hơn chút, mãi tận bốn năm giờ chiều khách mới ngồi kín chỗ trong sảnh. Cừu Phục ở trong phòng bận chăm chim, Nhậm Kiêu lái xe đến sở giám sát xem giao châu, Giả Tố Trân và đám khỉ không giúp được, chỉ đành lên lầu mời ông chủ xuống.

Hơi lạnh lúc ôm nhóc con còn chưa tan hết, Bì Tu khó mà chịu nổi cảnh khói xông lửa đốt trong bếp. Đứng được một tiếng, hắn đạt đến cực hạn, bèn cởi phăng áo, thân trên mặc mỗi tạp dề, cứ đứng thế mà nấu.

Tô An giả bộ lơ đãng đi ngang qua, tiện tay chụp liền hai nháy, một lần nữa tóm gọn khoảnh khắc cảnh “xuân” hé mở của ông chủ vào trong túi.

Hầu Ngũ ở bên cạnh ngập ngừng muốn nói lại thôi, bàn tính tinh khôn khéo cực kỳ, giơ tay xoa đầu khỉ nói: “Giữ bí mật nhé, lát nữa anh mua đào cho ăn, mua cả sữa bò mà mày thích nữa, chỉ mua cho mình mày thôi, không cho mấy ông anh của mày đâu.” Hầu Ngũ lập tức câm như hến.

Tô An mỉm cười, đây có lẽ chính là đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ chăng. (Câu nói của Mạnh Tử: ý là người chính trực ngay thẳng, giữ đạo thì được nhiều người giúp đỡ, kẻ bất nghĩa làm trái đạo thì ít ai chịu giúp.)

Bì Tu hoàn toàn không hay biết mình đã mất đi sự trắng trong, hắn đeo tạp dề bưng đồ ăn ra đại sảnh, lúc nghe thấy tiếng hít khí thì mới nhận ra điểm khác thường.

Mãnh nam, tạp dề, cởi trần, ba từ mấu chốt hợp lại với nhau, có thể trực tiếp rước đội diệt trừ mại dâm tệ nạn đến đây ngay và luôn.

Vô số ánh mắt nhìn ngó trắng trợn bắn đến, Bì Tu đi trong đại sảnh mà như đi trong fashion show, khí chất ngùn ngụt bốn phía, cơ bụng giết người lia lịa.

Hắn lạnh mặt bưng món ra, nhìn lướt qua thì đã thấy có kẻ móc di động ra, hắn đang định lên tiếng thì chợt nghe có tiếng kêu ông chủ oang oang khiến hắn đau hết cả đầu.

Ngoảnh đầu lại, là nhóc học sinh Ngô Tổ.

“Sao vậy?” Bì Tu nhân cơ hội tránh đi, kéo Ngô Tô trốn vào hành lang.

Ngô Tổ ngoái đầu ngó nghiêng mà chẳng tìm thấy bóng Giả Tố Trân, bèn hỏi: “Chị Tố Trân đâu rồi ạ? Sao không thấy chị ấy?”

“Hôm nay không đủ người nên cô ấy đang phụ xào rau ở trong bếp.” Bì Tu lau tay, hơi nhướn mày: “Sao thế? Thi đại học xong rồi mà vẫn tới đây ăn cơm à?”

Ngô Tô xua tay: “Không phải tới ăn cơm ạ, cháu muốn hỏi xem chỗ chú có nhận nhân viên trong thời gian nghỉ hè không?”

Nhóc học sinh thẹn thùng nói: “Cháu nghĩ là dù gì cũng đang nghỉ hè rảnh rỗi, bằng lái đã thi xong từ trước kỳ nghỉ đông rồi, cho nên muốn đến chỗ chú làm thêm kiếm chút tiền tiêu xài.”

Bì Tu ngạc nhiên nhíu mày: “Thi bằng lái xong rồi?”

Ngô Tổ gật đầu: “Đúng thế, hộp số tự động qua nhanh lắm.”

“Không được, quán nhà ta không nhận người có bằng lái.” Bì Tu lập tức trở mặt, trực tiếp kéo Ngô Tô dám khoe khoang bằng lái trước mặt mình vào danh sách đen.

Có thể hút thuốc, có thể uống rượu, có thể đánh nhau, nhưng nếu kẻ nào dám nhắc đến bằng lái, vậy thì xin lỗi, chúng ta không quen biết.

Ngô Tổ khó hiểu: “Tại sao? Chẳng lẽ có bằng lái cũng là cái tội ư? Cháu có thể giúp chú đi giao hàng vào mỗi sáng mà.”

“Không có tại sao gì hết.”

Bì Tu đánh giá cánh tay khẳng khiu và đôi chân lèo khèo của Ngô Tổ, thật sự không hợp với phong cách mãnh nam của quán.

Nhậm Kiêu và Cừu Phục tuy gương mặt có vấn đề nhưng dáng người thì đều là mãnh nam sức dài vai rộng, cơ bụng tám múi. Năm con khỉ tuy hóa hình không trọn vẹn, lưng hơi gù tay hơi dài, song khi đứng thẳng thì cũng là những cậu trai khỏe khoắn khiến người ta yêu thích. Bàn tính tinh Tô An cũng ra dáng chỉn chu nhã nhặn, mà gương mặt và dáng người của Ngô Tổ thì không được, sẽ kéo tụt hình ảnh của quán cơm một cách nghiêm trọng, họ Bì một lần nữa phủ quyết.Ngô Tổ quýnh lên, bắt đầu nói lung tung: “Cháu nói thật mà ông chủ, chính nhờ ăn cơm nhà chú nên cháu mới thông minh lên đấy, cháu không nói khoác chứ lần này thi đại học, dù cháu không đỗ trạng nguyên tỉnh thì cũng chắc chắn nằm trong top 5.”

Bì Tu nghe thế là nổi cáu, nghĩ bụng đệt mợ thành tích chú mày tốt là nhờ ông đây từ sáng đến tối kém cặp đốc thúc mà ra, liên quan cái chó gì đến đồ ăn của thằng Nhậm Kiêu ngu si đần độn kia đâu?

Hắn hít sâu một hơi: “Quán nhà ta không thiếu nhân viên, đang dịp nghỉ hè nhóc tranh thủ đi chơi nhiều vào, đừng lãng phí thời gian vào việc làm thêm.”

Bì Tu cố nặn ra một chút giọng điệu hòa ái cuối cùng từ trong cơ thể mình, giơ tay xoa xoa đầu Ngô Tổ, nhẹ nhàng nói: “Kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học là khoảng thời gian vui vẻ cuối cùng của nhóc đấy, sau này vào đại học rồi đi ra xã hội, nhóc sẽ không có thời gian tự do đâu.”

Ngô Tô ngơ ngác: “Nhưng người ta bảo lên đại học nhàn lắm mà?”

Bì Tu thương xót nhìn cậu chàng: “Thằng nhỏ ngốc, lời giả dối mà nhóc cũng tin sao?”

Giả Tố Trân bưng thức ăn đi ra, thấy ông chủ và Ngô Tổ đứng nhìn nhau không nói gì, cô nàng thắc mắc hỏi: “Ông chủ, hai người đứng đây làm gì thế?”

Bì Tu thấy cô thì vội nói: “Cô đến đúng lúc lắm, cô dẫn thằng nhỏ ra ngoài ngồi rồi đi làm thêm hai món nữa.”

Lo liệu cho nhóc học sinh xong xuôi rồi, Giả Tố Trân mới quay lại cung kính khom lưng hành đại lễ với Bì Tu, họ Bì cũng dửng dưng đứng yên mà nhận lễ.

“Được rồi, chờ ngày có kết quả thi của cậu ta, cô cũng có thể yên tâm rời đi.” Bì Tu nhìn cô lau nước mắt trên khóe mi, nhẹ nhàng nói: “Đến lúc đó nhớ nói lời chào với Văn Hi để cậu ấy khỏi lo lắng.”

Giả Tố Trân: “Ngài cứ yên tâm, đến ngày hôm ấy cho dù không biết kết quả, nô gia vẫn sẽ đi.”

“Sao vậy? Không cần kết quả nữa à?” Bì Tu nhíu mày.

Giả Tố Trân nở nụ cười: “Chỉ cần nhìn chàng tiến vào trường thi, mọi tiếc nuối kiếp trước đã được bù đắp rồi.”

Bì Tu gật đầu: “Cô nghĩ thông suốt được thì cũng tốt, nếu giữ chấp niệm quá sâu, cho dù kiếp sau đầu thai vào gia đình tốt thì cũng khó mà bình tâm được.”

Suy nghĩ một chốc, hắn bèn vươn tay điểm lên trán Giả Tố Trân: “Nể tình Văn Hi thích nghe cô hát hí khúc, tôi trao cho cô một ít phúc khí, kiếp sau sung túc no đủ, không lo cơm áo.”

Mỗi chữ Bì Tu nói ra, cơ thể Giá Tố Trân lại sáng lên một chút, đến tận khi hắn thu tay về, ánh sáng ấy mới dần mờ đi. Giả Tố Trân luôn miệng nói cảm ơn, Bì Tu ngắt lời cô: “Trước kia nhà Văn Hi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới dẫn đến nông nỗi ấy?”

Bị người ta bẻ xương ngâm vào hũ, vĩnh viễn không được siêu sinh, nếu không có Thao Thiết ra tay định hồn thì giờ chẳng biết vị thiếu gia này sẽ ra làm sao nữa.

Giả Tố Trân thấp giọng nói: “Nô gia cũng không rõ lắm, chỉ nghe các khách nhân lui tới kể là, Văn gia tham ô hết lương thảo, hại chiến sự biên cương suy bại, bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh chém đầu cả nhà, ngay cả……. ngay cả vị hoàng hậu nương nương trong cung cũng không thoát nổi, cùng bỏ mạng với toàn bộ Văn gia.”

Bì Tu im lặng hồi lâu: “Còn gì nữa không?”

“Chuyện khác thì nô gia không biết.” Giá Tố Trân thấp giọng đáp.

Bì Tu chăm chú nhìn cô một hồi, cuối cùng xua tay bảo: “Được rồi, cô đi làm việc đi, mấy ngày nay nếu cậu ấy muốn nghe cô hát hí khúc thì cứ hát cho cậu ấy nghe, việc trong quán để mấy đứa khỉ đi làm cũng được.”

Giả Tố Trân đáng vâng rồi lui xuống, Bì Tu đứng trong hành lang hút hết một điếu thuốc, sau đó mới trở về bếp tiếp tục làm cơm.

Nấu thêm được hai món là hắn lại nôn nao chộn rộn, chẳng trách nhóc con nói nhà mình bị khám xét là do gieo gió gặt bảo, chẳng trách đó giờ cậu ấy không hề đề cập đến những việc này.

Bì Tu tắt lửa, đứng bên bếp thở dài thườn thượt, đoạn rút điện thoại ra gọi cho Phùng Đô, mới nghe bên kia nói a lô thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, Bì Thiệu Đệ đeo cặp sách chạy đến trước mặt bố, lại bắt đầu kháng nghị học hành: “Không muốn đi, đi học đâu!”

“Không được.” Bì Tu bác bỏ ngay.

Bì Thiệu Đệ tức nổ khói: “Hôm nay con đánh, đánh thầy giáo!”

Nhà bếp yên lặng một thoáng, tiếng cười của Phùng Đô truyền đến qua điện thoại: “Tôi cúp trước nha, ông giải quyết xong vấn đề con cái đi rồi lát nữa gọi lại.”

Bì Tu nhìn chòng chọc vào Nhậm Kiêu vừa mới bước vào, hỏi: “Nó đánh thầy giáo, có thật không?”

Nhậm Kiêu gật đầu: “Thật, chính là cái tên tiểu bạch long Tây Hải đến làm giáo viên long ngữ, thằng chả khạc nhổ ngoài đường, con trai anh trông thấy cho nên phát điên lên.”

Bì Tu chậm rãi đặt con dao phay trong tay xuống, cầm cái chày cán bột lên, tự xét lại vấn đề giáo dục con cái của mình, sau đó nở một nụ cười lạnh tanh với Bì Tụ Bảo.

“Bì Tụ Bảo, con cũng giỏi quá nhỉ!”