Bì Tu nhìn người trong ngực, vươn tay mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của y, thở dài nói: “Ban ngày đừng nói mê sảng chứ, chỉ là chị em đổi đồ với em rồi đưa em chạy đi thôi, gì mà em chính là chị, chị chính là em, sao như bản tin xã hội vậy, nghe mà lú luôn.”
Mắt Văn Hi đỏ lên: “Em thế chỗ chị hai chạy ra được, nhưng còn chị ấy thì sao? Chị và các tộc nhân ở trong ngục bị tra tấn như thế nào? Tại sao hồn thể của chị ấy lại yếu như vậy? Qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa ổn định lại được?”
Y nhớ tới chuyện quá khứ: “Huống chi….. Em cũng chẳng chạy thoát nổi.”
Bì Tu nhéo nhéo tay Văn Hi, sau một hồi im lặng, hắn hỏi: “Sau khi chạy ra khỏi nhà lao, sao em lại bị bắt được?”
“Em trốn ra khỏi ngục, đi thẳng đến một ngôi miếu đổ nát. Em sợ có truy binh nên không dám nán lại quá lâu, thế nhưng vừa mới chạy ra ngoài chưa bao lâu thì em liền bị tóm được, sau đó……”
Văn Hi đột nhiên ngừng lại, vô thức nắm chặt tay Bì Tu.
Chuyện sau đó Bì Tu đã biết, những cực hình tra tấn lóc xương rút gân đó, mỗi thứ đều khiến Văn Hi khắc sâu trong lòng.
Bì Tu che mắt y: “Đừng nhớ lại những chuyện trước kia nữa, tôi bảo đảm, sau này sẽ không ai dám làm tổn thương em.”
“Không, em chỉ đang nghĩ là, nếu như lúc trước chị không đưa phù chú cho em mà tự chạy trốn ra, thì có phải chị ấy cũng sẽ bị bắt được, những thống khổ mà em từng chịu đựng, có phải chị cũng phải gánh chịu không? Có phải bọn chúng đã tưởng em là chị hai không?”
Văn Hi kéo tay Bì Tu, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: “Nếu như, có kẻ biết trước chị ấy sẽ trốn thoát được, cho nên cố ý chờ sẵn ở đó thì sao? Nhưng chị hai lại một người vô cùng hiền lành, mỗi khi xuất phủ du ngoạn cùng đều rất kín tiếng, là kẻ nào hận chị ấy đến như thế?”
Bì Tu nhíu mày, Văn Hi vẫn tiếp tục hỏi: “Rõ ràng Đào Đề đã đưa phù chú cho chị mà sao lại không đến đón chị ấy? Có việc gì níu chân anh ta ư, hay là vì…..”
“Chắc hẳn là có việc níu chân hắn.” Bì Tu ôm Văn Hi lên, đầu tựa vào vai y: “Em nói chậm thôi, để tôi suy nghĩ một chút.”
Lão yêu quái lớn tuổi rồi, mụ mị vì sắc dục cả buổi tối, hiện tại đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, chỉ có thể chậm rãi load từng chút một thôi.
Văn Thiến đổi quần áo với em trai, để Văn Hi chạy ra ngoài.
Sau khi trốn ra, Văn Hi bị bắt lại, rồi bị tên thượng thư bộ Binh khốn kiếp tra tấn đến chết, thậm chí còn hạ chú nguyền rủa y vĩnh viễn không được siêu sinh.
Mà đáng lẽ người trốn ra được phải là Văn Thiến, cho nên người mà lẽ ra thượng thư bộ Binh sẽ bắt được chính là Văn Thiến, nhưng Văn Hi đã gánh chịu thay cô.
Tuy nhiên Đào Đề không phải người đưa phù chú xong rồi mặc kệ không quản, chỉ nhìn việc hắn cướp Linh Lung tháp cho Văn Thiến là đủ biết tình cảm của hắn thế nào, hắn nhất định sẽ không bỏ mặc Văn Thiến.
Bì Tu vuốt ve mái tóc dài của Văn Hi, thấp giọng bảo: “Ý của em là, có kẻ ngáng chân Đào Đề, sau đó thừa cơ đưa người tới bắt Văn Thiến vừa trốn ra khỏi đại lao để tra tấn?”
Nhưng kết quả lại bắt được Văn Hi thế chỗ Văn Thiến trốn ra, khiến cho y hứng chịu thống khổ nhường ấy.
Bì Tu chưa bao giờ hút thuốc trước mặt Văn Hi, giờ đây lại châm một điếu thuốc, hắn gẩy đầu thuốc, nói: “Đào Đề nói hắn hoài nghi chuyện quá khứ trước kia có liên quan đến Nhai Tí, cho nên hắn nghi ngờ tất cả những việc này là do Nhai Tí làm. Thế nhưng em nói, lúc trước từng thấy người đề nghị dùng nhân hồn để gánh nhân quả là Đào Đề…..”
Bất luận thật giả thế nào, tóm lại nhóc con đã trông thấy gương mặt Đào Đề.
Bì Tu rít mạnh một hơi thuốc, không khỏi nghĩ nếu người trốn ra được không phải Văn Hi mà là Văn Thiến, mà Văn Thiến lại nhìn thấy kẻ đẩy mình vào chỗ chết chính là tình lang của mình……
Ôi cái kịch bản cẩu huyết tám giờ gì thế này? Đây là văn học mở rộng trên Dayanzai hả? (Dayanzai là một web chia sẻ tài nguyên văn học.)
Hiện tại Bì Tu dùng chân mà nghĩ cũng biết kẻ kia nhất định không phải Đào Đề, mà là kẻ khác giả trang để cố ý gây ly gián hiểu lầm.
Chẳng trách thằng tiện nhân Nhai Tí kia lại mở ký ức của Văn Hi lúc ở dạ hội, chắc tưởng Văn Hi là tình nhân cũ của Đào Đề mà bây giờ lại ở bên mình. Dự định cho em ấy khôi phục ký ức rồi khóc lóc với mình, sau đó khiến mình và Đào Đề đánh nhau một mất một còn, còn hắn thì đứng trên cầu ngắm phong cảnh xem náo nhiệt đây mà.
Văn Hi tự dưng nghe thấy Bì Tu cười gằn, liền vội vàng hỏi hắn làm sao vậy.
Bì Tu vứt điếu thuốc đi, ôm lấy Văn Hi cắn hai cái lên cổ y, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Văn Hi lặng thịnh hồi lâu rồi bảo: “Nhưng vì sao Nhai Tí lại muốn làm như vậy chứ?”
Mấy đứa con của Lão Chân Long vẫn luôn bất hòa, đây là chuyện mà ai cũng biết. Đào Đề và Nhai Tí không hợp nhau thì Bì Tu có thể hiểu được, nhưng đó giờ Nhai Tí đều có mục tiêu trả thù rất chuẩn xác, rất ít khi liên lụy đến người khác. Văn gia đã chọc vào chuyện gì mới khiến Nhai Tí nhắm vào bọn họ?
Gây ra chuyện như xử trảm tuyệt diệt cả nhà, Thiên Đạo không đời nào để cho Nhai Tí phá hoại trật tự nhân gian như thế. Nhưng hắn nhớ lại bộ dáng đầy đủ chân tay lại còn diễn xiếc nuốt kiếm của Nhai Tí, trông đâu có giống bị gì nhỉ.
Bì Tu chợt sững lại.
Năm đó Văn gia lớn mạnh, Văn thừa tướng quyền cao chức trọng một thời, tuy nhiên không hoa nào trăm ngày nở thắm, không người nào trăm ngày sống yên, Thiên Đạo chú trọng nhất là cân bằng, không thể cho phép một triều đại thịnh vượng mãi mãi, cũng không cho phép một gia tộc kéo dài mãi mãi.
Nếu như sự suy tàn của Văn gia vốn dĩ nằm trong kế hoạch của Thiên Đạo, còn Nhai Tí chỉ nhúng tay vào đó thúc đẩy, mặc dù phương pháp khác nhau, nhưng chung quy đều đạt đến mục đích của Thiên Đạo, vậy cho nên Thiên Đạo liền mở một mắt nhắm một mắt, bỏ qua cho hắn ta?
Bì Tu càng nghĩ càng sa sầm mặt mày, nhiệt độ trên người đột nhiên tăng vọt, khiến Văn Hi trong ngực hắn phải ngỡ ngàng, y lập tức vươn tay ôm cổ hắn, lên tiếng trấn an: “Thôi, đừng nghĩ nữa, sau này gặp lại chị rồi hỏi là biết mà.”
Văn Hi dán đôi môi lạnh lẽo lên mặt lão yêu quái thơm một cái: “Anh đừng tức giận vì chuyện như vậy.”
“Có thể không tức giận được sao?” Bì Tu tặc lưỡi: “Lát nữa tôi đến chỗ Phùng Đô một chuyến, em ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp đi nhé.”
Văn Hi nhìn hắn: “Hôm nay phải theo anh đi nhận xe mà, em muốn đi cùng với anh.”
Bì Tu vỗ hông y: “Sao? Không khó chịu à?”
“Vẫn ổn, em không có yếu ớt đến thế đâu.” Văn Hi đẩy hắn ra, đứng dậy thay quần áo: “Chẳng phải có câu chỉ có trâu mệt đến chết chứ không có đất cày đến hỏng sao?”
Y đột nhiên đơ ra, quay đầu hỏi: “Vừa rồi anh gọi điện cho bác sĩ, có phải đã để cho tất cả mọi người biết em ngủ không dậy nổi không?”
Bì Tu đối diện với y, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc ấy tôi lo cho em quá nên không để ý tình huống xung quanh.”
Văn Hi: …….
Văn Hi hiếm khi đội mũ đeo kính râm kín mít, đồng thời bảo Bì Tu cách mình xa xa tí, y không muốn bị người khác nhận ra mình chính là miếng đất bị cày hỏng kia.
Bì Tu dẫn Văn Hi ra ngoài thì đương nhiên không thể cưỡi con xe điện vịt vàng kia nữa, hắn ôm người cưỡi mây bay thẳng đến cửa hàng xe để nhận xe, lái chiếc BMW kia trực tiếp lên đường.
Trước khi lên xe Văn Hi lo mỗi một cái bảng xe mới tập lái thì không nổi bật cho nên liền dán hẳn bốn cái bảng lên đít xe, trên dưới trái phải, khiến người ta muốn không nhìn cũng chẳng được.
Bì Tu ngậm thuốc lá đứng chờ bên cạnh: “Tôi hỏi em này, có phải em rất không yên tâm về kỹ thuật của tôi không?”
“Sao có chuyện ấy chứ?” Văn Hi làm mặt ngạc nhiên: “Em chỉ không yên tâm về kỹ thuật của người khác thôi.”Ngộ nhỡ kỹ thuật lái xe của người khác không tốt, không né nổi cái xe tông ngang xô dọc của Bì Tu thì phải làm sao đây?
Tuy rằng hiện giờ Văn Hi không thiếu tiền, nhưng xe mới còn chưa mua bảo hiểm, lỡ mà va đập thì y xót ruột lắm. Dù sao nay cũng đâu có như ngày xưa, y không còn là tiểu công tử Văn phủ muốn gió có gió muốn mưa được mưa nữa, mà là chồng của ông chủ keo kiệt của quán cơm Tỳ Hưu, cái gì cũng cần phải tiết kiệm.
Bì Tu hằm hằm ngồi lên ghế tài xế, càng nghĩ càng cảm thấy kỹ thuật lái xe của mình bị đánh giá thấp, hắn bèn đè Văn Hi ngồi ghế phó lái bên cạnh ra hôn chụt một cái, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi thấy sáng nay tinh thần em có vẻ tốt quá nhỉ, vậy tối nay tiếp tục nhé.”
Văn Hi nao núng: “Sáng nay đã làm rồi mà, tối nay nghỉ đi thôi.”
“Không được, sáng là sáng mà tối là tối chứ.” Bì Tu lái xe lên đường, thấp giọng nói: “Biết đâu tôi già lại có con, khiến em có em bé thì sao?”
Văn Hi: …….
Văn Hi: “Không thể đâu, anh đang nghĩ thêm mấy lần nữa thì bẹp giường không dậy nổi chứ gì.”
Bì Tu: “Ai nói nhất định phải ở trên giường? Tôi thấy bàn học với bồn tắm cũng không tệ.”
Suốt quãng đường hai người cứ tranh luận xem tối nay có làm hay không, làm thế nào, làm chỗ nào, mãi đến khi xe tới nghĩa trang công cộng, Văn Hi tức tối chửi Bì Tu vô liêm sỉ.
Y đeo kính râm nên không nhìn rõ mặt, thế nhưng lập trình viên quỷ hói đầu ngày nào cũng dùng mạng với cường độ cao, chỉ cần ngó áo đôi tình nhân Givenchy mà Bì Tu và y mặc là lập tức biết ngay đây là ai.
Hai tiếng trước còn đang nằm bẹp giường không dậy nổi vì lão yêu quái thô bạo quá mà, sao giờ lại nhảy nhót tưng bừng thế này?
Có quỷ lấp di động ra lặng lẽ chụp ảnh mở topic, bắt đầu chứng minh thật ra thận của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không hề khỏe như lời chém gió trên mạng.
Bì Tu kéo Văn Hi đẩy cửa đi thẳng vào văn phòng của Phùng Đô, Phùng Đô đang theo dõi sàn chứng khoán, nghe tiếng động là tức tốc khép ngay cửa sổ lại, ngẩng đầu nở nụ cười mỉm chi.
Thấy người đến là Bì Tu thì hắn lập tức lộ nguyên hình, mở cửa sổ ra rồi dòm Bì Tu, miễn cưỡng hỏi: “Lão gia ngài đây vừa mới kết hôn thì đến chỗ này làm chi vậy hả? Bộ đồ fake trên người nhái y như thật ấy nhỉ, chia sẻ chỗ mua cho tôi với.”
Bì Tu đen mặt thanh minh: “Ông đây mua đồ auth chứ éo phải fake, còn nữa, tôi tới là để mượn Đế Thính.”
Phùng Đô ngạc nhiên: “Hở? Ông chịu bỏ tiền ra mua đồ auth cơ á?”
“Chứ ông không hỏi vì sao tôi muốn mượn Đế Thính à?” Bì Tu lạnh lùng hỏi.
Phùng Đô xua tay: “Làm gì có chuyện nào quan trọng bằng chuyện ông mua đồ auth xa xỉ, hơn nữa Tây Vương Mẫu đã báo với tôi từ trước là ông sẽ tới mượn Đế Thính rồi.”
Hắn đứng dậy cầm xâu chìa khóa đi ra ngoài: “Đi thôi, nó cũng ngủ bốn năm ngày rồi, vừa đúng lúc tôi phải gọi nó dậy ăn cơm.”
Đồn rằng Đế Thính có thể nghe được nghe âm thanh của vạn vật, âm thanh của lòng người, phân biệt thiện ác thị phi, thậm chí còn nghe được cả tương lai.
Tuy nhiên Đế Thính có thể nghe, không có nghĩa là nó thích nghe.
Lúc Phùng Đô mở cửa phòng tĩnh âm ra thì Đế Thính cũng đã dậy, nó nằm lỳ trên giường, gương mặt sợ hãi xã hội, cất tiếng hỏi: “Sao đưa nhiều người vào thế? Lại có drama đấu đá gia đình gì cho tôi nghe à?”
Phùng Đô: “Đừng nói quá lên thế chứ, có mỗi ba người thôi mà.”
“Ba người cũng là nhiều lắm rồi.” Đế Thính thở dài, sau khi thấy là Bì Tu thì thả lỏng: “Tây Vương Mẫu quả thực xem tôi như là người máy vậy.”
Phùng Đô: “Nghiêm túc tí đi, là thú máy chứ.”
Bì Tu nhíu mày: “Nếu không phải có rắc rối thì tao cũng chẳng tìm đến mày làm gì.”
“Không sao.” Đế Thính giơ chân trước: “Coi như tôi khởi động sớm cho tết quỷ, đến lúc đó còn phải nghe một đám người la trời la đất nữa, tôi phải chuẩn bị trước một chút.”
Nó nhảy xuống giường, đi tới bên cạnh Bì Tu hỏi: “Theo anh về nhà nghe, hay là nghe ở đây luôn?”
Đế Thính ngồi xổm dưới đất, chiếc đuôi vòng qua chân trước, nở nụ cười: “Trên trời dưới trời, chỉ cần anh muốn biết thì tôi đều có thể nghe được.”