Quan Hạc Bút Ký

Chương 6





Dương Luân muốn tìm vài lời giải thích, lại thấy Dương Uyển cười bất đắc dĩ với mình.“Không cứu thì thôi vậy.”Cô không nhịn được làu bàu: “Làm gì mà phải rủa muội muội huynh chết chứ.” Sau khi nói xong thậm chí còn muốn cho y biết, có lẽ em gái y đã chết thật rồi.Thừa dịp Dương Luân không nói nên lời, Lý Thiện vội đi lên, đỡ cánh tay Dương Uyển, từ từ nâng cô dậy, khom lưng tự mình phủi bụi tuyết cho cô: “Ôi chao, tôi… tôi phải đi lấy tấm áo choàng cho tam cô nương mới được, nhìn tay cô nương kìa, cóng hết cả rồi.

Ninh phi nương nương mà biết tam cô nương phải chịu ấm ức lớn như vậy ở chỗ chúng tôi thì thật đúng là chúng tôi không có ngày ngóc đầu lên được.”Dương Luân thấy Dương Uyển liên tục ấn cổ, lúc này mới chú ý toàn thân cô ngang dọc vết trầy.“Sao lại bị thế này?”Y nắm cánh tay Dương Uyển.Dương Uyển hồi tưởng lại lúc mình mới tỉnh dậy, hình như là nằm trên một đống cỏ khô.

Trên đầu là một sườn núi không quá cao, cây cối trên sườn núi có dấu tích bị đè nghiến.


Cô nương tên “Dương Uyển” này hẳn đã trượt chân ngã từ đỉnh sườn núi xuống.“Ngã sườn núi bị thương.”Cô trả lời đúng thực tế, dùng sức rút tay về, kéo cổ tay áo che khuất làn da, “Xin lỗi, chỉ bị sái cổ thôi, nếu ngã mạnh hơn nữa thì chắc là có thể chết đấy.”Dương Luân bị đâm trúng chỗ đau, nhất thời cứng họng: “Muội nói năng kiểu gì đấy!”Dương Uyển im thin thít.Người trước mắt là anh trai của “Dương Uyển”, nhưng không phải anh trai cô.Anh ruột cô là một trùm IT ở thế kỉ 21, tuy cứ rảnh rỗi là lại ra sức giới thiệu mấy tay hói đầu cho cô nhưng dù sao cũng đùm bọc chí chóe với nhau gần ba mươi năm, đứng trước mặt anh trai cô muốn nói gì cũng được.Dương Luân chỉ là những đoạn chữ mô tả lý lịch và thành tích dài dằng dặc trong tài liệu lịch sử, đối với Dương Uyển hoàn toàn không có một chút tình cảm nào cả.Lúc này Dương Uyển còn chưa biết nên đối mặt với y thế nào, dù sao thì hẳn huynh muội nhà người ta cũng có tình cảm của chính họ, không lí nào vì tự dưng xuyên tới đây mà cô có quyền tự quyết định, cắt đứt quan hệ với người ta.Thế là, cô cũng chỉ có thể giống Đặng Anh lúc trước, tạm thời trầm mặc.Khép chặt y phục trên người, lặng lẽ xoa xoa chỗ bị y tóm đau ban nãy, bất ngờ bị sặc hơi tuyết, tức khắc ho gập cả lưng.Dương Luân vốn cảm thấy vừa rồi mình lửa giận hun óc, mắng quá lời, bây giờ lại nghe cô ngã từ trên núi xuống, còn bị thương ở cổ, trong lòng bắt đầu ân hận.Trước đây y là thần bảo hộ của Dương Uyển.Tỷ muội trong nhà tuy đông nhưng y vẫn luôn thương Dương Uyển nhất.Tính nết cô muội muội này xưa nay rất tốt, khi còn nhỏ chưa bao giờ ầm ĩ với các tỷ muội khác, lặng yên chơi với y, ban ngày tiễn y đến gia thục1, đôi lúc còn cầm bánh ngọt mẫu thân làm đứng ngoài gia thục chờ y.

Lớn lên rồi cũng rất nghe lời Dương Luân, ban đầu lúc Dương lão thái gia muốn gả nàng cho Trương Lạc, nàng không quá ưng thuận, nhưng Dương Luân nói chuyện với nàng một bận, nàng bèn nghe theo.1 Thầy giáo đến nhà mở lớp học dành riêng cho con cháu của một gia tộc thì gọi là gia thục.Lần này nàng mất tích ở chùa Linh Cốc nửa tháng, đến mẫu thân Dương Luân cũng cảm thấy tìm kiếm vô ích, chỉ mình Dương Luân ôm lòng sống phải thấy người chết phải thấy xác, lùng sục khắp nơi quanh ngôi chùa.

Nhưng bây giờ gặp lại, nàng như… đã biến thành người khác.Trong lòng Dương Luân không khỏi nghi hoặc, nhưng hiện giờ ở hoàn cảnh này, nàng còn sống đã là may mắn rồi.Dương Luân dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn, nói: “Lại đây, lấy áo choàng đi.”Dương Uyển ngẩng đầu liếc y, đứng bất động.Dương Luân hết cách, đành phải tự cởi áo choàng ra trùm cho cô.“Về cùng ta.”“Đợi chút.”Không ngờ cô còn dám phản kháng, trán Dương Luân nổi gân xanh, cố nén lửa giận, hạ giọng xuống: “Vì muội mà mẫu thân ở nhà khóc sắp hỏng cả mắt rồi, muội còn muốn làm gì nữa?”Dương Uyển xoay người nhìn hình thất: “Muội muốn nói với hắn ta một câu.”Dương Luân túm cánh tay cô kéo ra sau: “Không được đi!”Dương Uyển lảo đảo đi theo sau lưng y, liều mạng vùng vẫy cố thoát.“Chỉ một câu thôi, nói xong muội sẽ theo huynh mà.”Dương Luân cơ hồ muốn bóp gãy cổ tay cô.“Không được!”“Chàng ta không phải người bạn thân nhất của huynh ư?”Chân Dương Luân khựng lại, người cũng lập tức nín bặt.Không giống những kẻ khác giậu đổ bìm leo, kể từ khi cả nhà Đặng Di bị chém đầu tới nay, Dương Luân vẫn một mực không dám suy nghĩ nghiêm túc về tình cảnh của Đặng Anh hiện giờ, vừa là để tránh hiềm nghi, vừa do bản thân hổ thẹn.


Đặng Anh vô tội, hình phạt phải chịu quá tàn nhẫn, những điều này trong lòng y hiểu cả, nhưng điều có thể làm lại chỉ là đút cho Lý Thiện một thỏi bạc đến nguyên nhân cũng chẳng dám nói.Tình nghĩa giao du phải nhờ hoạn quan đi đoán, Dương Luân cảm thấy mình cũng chẳng tốt đẹp hơn bọn người giậu đổ bìm leo kia chỗ nào.Lúc này, đứng trong màn tuyết cách Đặng Anh một cánh cửa, thình lình bị Dương Uyển hỏi như vậy, không khỏi xấu hổ khôn xiết, đờ đẫn đến một câu cũng chẳng thốt nên lời.Dương Uyển nhìn ánh mắt dần mềm xuống của y, cũng hạ giọng.“Muội không vào đâu, chỉ nói với anh ta cách cửa sổ thôi, được không?”Dương Luân im ỉm.Dương Uyển coi như y chấp thuận, nhân lúc y thẫn thờ, giật mạnh tay khỏi tay y, bọc áo choàng xoay người chạy lại hình thất.Cửa hình thất đã bị Lý Thiện đóng lại, Dương Uyển chỉ có thể đến bên tường, kiễng chân bám lấy bệ cửa sổ cạnh giường Đặng Anh.“Đặng Anh.”Cô gọi một tiếng vọng vào trong.Đặng Anh ngẩng đầu lên, trên giấy dán cửa sổ chỉ có một cái bóng nhạt.“Lời Dương Luân… anh tôi nói ngoài này ban nãy, anh có nghe thấy không?”Kỳ thực chàng nghe được phần lớn, nhưng vẫn nói một câu “Không nghe thấy” với Dương Uyển.Dương Uyển kiễng chân lên cao hơn: “Chuyện khác cũng chẳng biết nói gì với anh, nhưng anh nhớ kĩ lời tôi nói nhé, là triều đình hổ thẹn với anh, anh không có lỗi với bất cứ ai cả.”“Được.”Dương Uyển cúi xuống dời hai cục đá kê dưới chân mình, giẫm lên nhoài người trên bệ cửa sổ.“Anh có thể giơ tay lên không?”Đặng Anh nhìn cánh tay mình, hơi tê, dấu vết bị trói trước đó vẫn còn.Chàng thử nắm bàn tay, một cơn tê dại chạy dọc toàn bộ cánh tay, nhưng tri giác cũng theo đó quay về.Chàng chiều theo Dương Uyển, vịn bệ cửa sổ, từ từ giơ bàn tay tới cạnh cửa.Một ngón tay xinh xắn thò vào qua cái lỗ bị chàng chọc thủng, nhẹ nhàng ngoắc vào ngón trỏ của chàng.

Đặng Anh ngẩn ra, rồi lập tức định rụt tay lại theo bản năng, nhưng Dương Uyển lại dùng lực đúng lúc đó, khẽ khàng kéo chàng về.“Đặng Anh, tôi phải đi, nhưng tôi sẽ đến tìm anh, tôi còn một số vấn đề muốn hỏi anh, ngoắc tay cái nào, lần sau gặp tôi, anh đừng câm như hến thế nữa nhé.”Thấy không.Nguyện vọng của người đang trong đại nạn, phần lớn đều sẽ được cõi u minh thỏa mãn.Mong muốn của chàng trước khi thụ hình là có người thân mình ấm áp hơn chàng tới.Cách một cánh cửa sổ lọt gió, Dương Uyển chạm vào chàng.Ngay tại cảnh ngộ chàng nghĩ mãi không thông, thậm chí suýt nữa căm ghét mà vứt bỏ chính mình.----------------Bên kia, Dương Uyển bị Dương Luân mang về phủ.Đêm khuya, kinh thành đổ tuyết lớn.Tuyết đọng trên đường cái cao đến nửa cẳng chân ngựa, gia nô quét tuyết trước cổng phủ họ Dương trông thấy Dương Luân mang Dương Uyển cưỡi ngựa trở về, mừng rỡ ném chổi đi, lật đật chạy vào bẩm báo, gió tuyết trên con đường dài sát cổng thành lập tức đưa tiếng reo vui đó lan ra thật xa, vọng lại từng trận trong đêm tuyết tĩnh lặng ở kinh thành.Dương Luân xuống ngựa, xoay người vươn tay, định ôm Dương Uyển xuống.“Muội tự xuống được.”Dương Luân tất nhiên ngó lơ, kéo cánh tay Dương Uyển đáp lên cổ mình, bế cô xuống, tiếp đó nói với người nhà đứng ở cổng: “Gọi Ngân Nhi ra dìu tiểu thư.

Các ngươi cầm thiếp của ta đến chùa Chính Giác mời Lưu thái y lại đây.”Vừa dứt lời, cánh cửa phía đông mở ra, gấm vóc mềm mại khoác trên thân chúng nữ nhân cuồn cuộn như mây, đèn bão tứ hạnh tất tả chạy xuống, Trần thị hay tin, đạp tuyết đi ra dưới sự dìu đỡ của một đám nữ quyến, nhác thấy Dương Uyển lập tức ôm vào lòng: “Con gái ta, sao lại thành ra thế này, con khiến mẫu thân lo lắng quá.”Dương Uyển ngước cổ, đứng im mặc Trần thị ôm mình.Đột nhiên trở thành đối tượng nhận được nhiều tình cảm của nhiều người như vậy, cô thực sự có hơi trở tay không kịp.Vợ Dương Luân, Tiêu Văn, vội tiến lên đỡ Trần thị: “Mẫu thân, chúng ta đừng nói chuyện ở đây, vào cho tam muội muội rửa ráy đổi y phục trước đã rồi người lại từ từ hỏi em ấy sau.”Bấy giờ Trần thị mới bịn rịn buông Dương Uyển, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Phải, phải, nhìn con cóng chưa kìa, mau vào cùng mẫu thân.


Ngân Nhi, mau đi bưng một chén trà tới chỗ ta, đêm nay tiểu thư ngủ cùng ta, các ngươi đều sang đó hầu hạ hết đi.”Tiêu Văn đợi mấy người Trần thị dẫn Dương Uyển vào rồi mới nghênh đón Dương Luân.“Dọc đường vẫn ổn chứ?”Dương Luân vốn đang nghiêm mặt không có tâm trạng đâu mà nói chuyện, nghe giọng Tiêu Văn dịu dàng mới miễn cưỡng khoát tay cười: “Đừng nhắc đến vội, vào đi thôi.”Tiêu Văn theo sau Dương Luân đi vào trong, nói nhỏ: “Hôm nay đã muộn, vốn định ngày mai mới nói với chàng, nhưng trong lòng thiếp vẫn không gác chuyện này lại được.”Dương Luân vừa đi vừa “ừ” một tiếng, ra hiệu cho nàng nói tiếp.“Hôm nay chàng không ở trong phủ, người nhà họ Trương tới, có nói mấy câu mà đến giờ thiếp nghĩ vẫn không xuôi.”Dương Luân xoay người đỡ Tiêu Văn bước qua ngưỡng cửa, thấy vẻ mặt nàng vụt lướt một thoáng giận hờn, không khỏi hỏi: “Họ không tôn trọng nàng à?”Tiêu Văn mỉm cười, lạnh nhạt đáp: “Không tôn trọng thiếp thì cũng thôi.

Thiếp ở với chàng nhiều năm như vậy, còn lời lẽ gì có thể làm tổn thương thiếp? Huống hồ những câu đó phần lớn là nhằm vào Uyển Nhi.”Dương Luân dừng bước, nghiêm giọng hỏi: “Trương gia phái ai tới?”“Còn có thể là ai? Trưởng tức Khương thị.”“Cụ thể là nói những gì?”Tiêu Văn thở dài: “Thiếp cũng chẳng muốn làm vẹt thuật lại mấy câu kia cho chàng nghe, chàng chỉ cần biết là họ nghe lời xằng bậy bên ngoài, nói Uyển Nhi dù tìm về được, chỉ e cũng bị kinh hãi, cần thời gian an dưỡng tử tế, Trương gia nhà họ cưới dâu là đại sự, không nên gấp gáp nhất thời lúc này.”Dương Luân đi vào gian ngoài, hơi ấm xộc lên đ ỉnh đầu, hanh đỏ cả mặt.Y trở tay cởi áo bào vứt lên ghế dựa, sai người dâng trà.“Đàn bà các nàng lại đánh cái chiêu bí hiểm gì thế?”Tiêu Văn khom lưng nhặt áo Dương Luân treo lên giá gỗ buồng trong, đi ra nói: “Cũng chẳng có gì bí hiểm, thiếp nghe ý cô ta, là cảm thấy Uyển Nhi nhà chúng ta không thể làm chính thất của Trương Lạc, nhưng lại không tiện nói thẳng, thế nên mới vô duyên vô cớ tới cửa, đãi bôi mấy câu dối trá kia.”Dương Luân nghe xong nổi giận đập bàn: “Lũ đốn mạt!”Tiêu Văn nhìn nước trà văng ra bàn, lấy khăn tay của mình ra gạt sạch, rồi lại nâng tay Dương Luân lau cho y.“Chàng tức thì tức, nhưng hành động cũng phải kìm nén xuống chút, chỗ mẫu thân thiếp hãy còn chưa biết phải đáp thế nào đây.”“Có gì mà không đáp được.”Dương Luân rút tay ra khỏi khăn Tiêu Văn, không kiên nhẫn: “Được rồi đừng lau nữa.”Tiêu Văn biết y không vui, cũng chẳng để bụng ngữ khí y khó chịu, thu khăn đứng dậy: “Thiếp là người hồ đồ, nghĩ một hồi, vẫn phải chờ chàng về thương lượng quyết định.

Thiếp biết chàng ở bộ bận rộn, đầu năm lại lắm việc.

Nhưng nhà họ Trương kiêu ngạo như vậy, Khương thị lấy thân phận trưởng tức tới đây nói chuyện với thiếp, âu cũng chỉ là một cái cớ, chuyện này ấy à, nội ngoại đều không phải việc hạng đàn bà trong nhà chúng thiếp có thể điều đình được.”Lời này có nông có sâu.Dương Luân ngẩng đầu trầm tư một hồi.“Trương Lạc còn đang ở Chiết Giang, chuyện này chưa chắc đã là ý của hắn, đợi hắn từ phương Nam về, ta sẽ gặp hắn ngoài triều.


Nàng và mẫu thân cũng đừng vội, chuyện này cũng chẳng phải chỉ nhà mình chịu.”Nói đoạn, đỡ lấy cổ tay nàng: “Ngồi đi.”Tiêu Văn theo lời ngồi xuống bên cạnh y: “Chàng có biện pháp là thiếp an tâm rồi.

Đúng rồi, còn chưa hỏi, sao Uyển Nhi lại thành ra như vậy?”Dương Luân giơ tay vỗ đầu gối hai cái bôm bốp, tức tím mặt.Chỉ mất tích mười mấy ngày mà nhà họ Trương đã bắt đầu nghi ngờ trinh tiết của Dương Uyển rồi, nếu chuyện của cô và Đặng Anh ở Hải Tử bị truyền ra, y cũng không biết phải đi gặp Trương Lạc thế nào.“Vết thương là do ngã từ sườn núi xuống.”“Cái gì? Uyển Nhi bị ngã sườn núi á?”Tiêu Văn hít mạnh một hơi: “Hèn chi thiếp thấy muội ấy mình đầy thương tích, cảm tạ trời đất, người không có chuyện gì lớn, nhưng sao em ấy lại không về nhà?”Dương Luân xua tay: “Hôm nay ta không nói năng gì là vì không muốn làm mẫu thân đau lòng, bằng không, ta nhất định phải đánh cho nó một trận.”“Chàng lại mạnh miệng đấy.”“Mạnh miệng cái gì?”Giọng Dương Luân chợt cao vống lên: “Lần này, bất kể nhà họ Trương có gây khó dễ hay không, nó cũng mắc tội lớn rồi.

Mẫu thân bênh nó thì thôi, nàng và ta tuyệt đối không thể dung túng cho nó.”Tiêu Văn thấy y giận thật, hạ giọng hỏi: “Chàng định làm gì?”Dương Luân nhìn chén trà trong tay mình, bất lực gắt: “Ta cũng chẳng biết!”.