Quan Hướng Thần chết lặng ngay tại chỗ, chậm chạp không phản ứng.
Trước biểu cảm mắt chữ A miệng chữ O của cô nàng, Tần Việt buông thõng tay, nhanh chóng thúc đẩy cảm xúc trong vài giây.
"Lúc 4 tuổi, mình rất nhỏ, nhỏ đến mức," Tần Việt áng chừng với chiếc bàn, nói, "Có lẽ chỉ tới đây thôi. Khi mình cao bằng đó đã gặp chị ấy, đó là vào mùa đông, tuyết rơi dày đặc trong bao nhiêu ngày thì mình ho sốt liên tục bấy nhiêu ngày. Viện trưởng và các giáo viên nghĩ đủ mọi cách cũng không thấy đỡ, thường cau mày đứng ở hành lang, đoán xem liệu mình có thể sống qua mùa đông năm đó hay không."
"Sao nghiêm trọng thế?!" Quan Hướng Thần như sét đánh ngang tai, trong đầu "ong" một tiếng lớn, quầng mắt lập tức đỏ ửng.
Hoàn hồn lại trông thấy Tần Việt rõ ràng xinh xắn trẻ đẹp, lại còn có đầu óc, nhưng giờ lại cạn kiệt sức lực, chỉ có thể tựa vào lưng ghế để chống đỡ bản thân, cô nàng lập tức nuốt lại những lời bi thương vào trong cổ họng, ép mình cao giọng nói: "Bây giờ không phải tốt rồi sao, đừng nhắc tới những chuyện não lòng xưa kia nữa!"
Tần Việt chậm rãi gật đầu, cẩn thận nhớ lại, "Giảng viên Thẩm, không đúng, lúc đó chị ấy mới 13 tuổi, còn chưa là giảng viên."
Tần Việt xoa ngón tay, nhấp ba chữ "Thẩm Kiến Thanh" ở vành môi trong vài giây.
"Tranh thủ cuối tuần, mẹ Thẩm Kiến Thanh đưa chị ấy tới viện phúc lợi l@m tình nguyện, đó là ngày nắng đẹp nhất kể từ khi Giang Bình vào đông."
"Ngày trời quang sau trận bão tuyệt, thời tiết vẫn rất lạnh nên khi các giáo viên tổ chức cho các bạn nhỏ ra sân thể thao nặn người tuyết và chơi ném tuyết, họ đã loại mình ra."
"Bệnh của mình vừa mới đỡ một chút, vẫn chưa thể ra ngoài được."
"Mình chỉ có thể rúc bên bàn làm việc của viện trưởng, sưởi quạt điện suốt mùa đông, nhưng mình cũng rất muốn tắm nắng."
"Không cần phải chạy loạn nô đùa, khiến các giáo viên đau đầu đuổi theo khắp sân thể thao, chỉ cần đứng dưới nắng thôi là đủ."
Quan Hướng Thần nuốt cổ họng đau nhức, chợt hiểu ra, "Chẳng trách cậu đi bộ chậm muốn chết, lại còn chẳng chịu cầm ô dưới cái thời tiết này, hóa ra là do khiếm khuyết tuổi thơ."
Tần Việt mỉm cười lặp lại, "Ừ, khiếm khuyết."
"Còn ai kia? Cậu đâu có ra ngoài, hai người làm sao gặp nhau?" Quan Hướng Thần đưa chủ đề câu chuyện quay trở lại, hỏi.
Tần Việt nhìn về phía trước, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt vốn không một gợn sóng tràn ngập ánh sáng, "Vì đuổi theo con mèo do chú bảo vệ nuôi nên đã chị ấy chạy tới bên cửa sổ phòng làm việc của viện trưởng, còn mình khi ấy vẫn chưa cao tới cửa sổ, đúng lúc đó đang bám vào mép cửa, muốn thử xem nhón chân có nhìn được ra bên ngoài không."
————
Điều kiện của viện phúc lợi 21 năm trước vẫn còn rất tồi tàn, mặc dù văn phòng viện trưởng đã được coi là đàng hoàng nhất trong tất cả các phòng, nhưng vẫn khó tránh khỏi những thiếu sót thường thấy như chật chội và tăm tối, vậy nên khi Thẩm Kiến Thanh 13 tuổi, chưa từng trải qua sự việc đáng sợ nào, dạy dỗ con mèo xong, ngẩng đầu, trông thấy một đôi mắt đen láy nhìn lên từ bên dưới đang dán chặt vào mình, cô bé sợ hãi thất thanh hét lên.
Con mèo đã quen bị Thẩm Kiến Thanh véo tai khôn khéo thành thói, nhân lúc cô bé hoảng sợ, "meo" một tiếng rồi nhảy khỏi tay cô bé, bỏ lại cô bé vẫn còn đang kinh hồn đối diện với một cái đầu đen nhánh cùng đôi mắt đăm đăm.
Căng thẳng gần nửa phút, Thẩm Kiến Thanh cuối cùng cũng có chút phản ứng, cô bé giơ tay lên, bốn ngón tay nắm thành quyền, chỉ duỗi ngón trỏ ra rồi thận trọng gõ lên cửa kính.
Tấm kính cũ đã bị lỏng, phát ra một loạt tiếng vang.
Tần Việt 4 tuổi sợ hãi, há miệng kinh hô một tiếng "a", vội vàng rụt đầu lại.
Trên bệ cửa sổ chỉ còn lại đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo.
Sau khi xác nhận chủ nhân của chúng là người chứ không phải ma, Thẩm Kiến Thanh cúi đầu nhìn chúng một lát, bỗng nhiên xoay người.
Tiếng bước chân dồn dập lại mơ hồ dọa cho Tần Việt kêu gào trong tâm trí.
Vài giây sau, tiếng mở cửa "cót két" vang lên.
Thân hình nhỏ bé của Tần Việt run rẩy, co rúm lại, hai cánh tay gần như gãy làm đôi.
Thế là, khi đi vòng qua bàn tìm kiếm, Thẩm Kiến Thanh nhìn thấy một em gái đứng thẳng có khi còn chẳng cao tới bụng mình, gần như treo mình trên bệ cửa sổ xi măng cũ bằng hai tay.
Thẩm Kiến Thanh có phần kinh ngạc, nhẫn nhịn nhưng khóe miệng bắt đầu giật giật, sau đó ôm bụng cười lớn.
"Hahaha, em, haha, em đang làm gì thế?"
Tần Việt nói trong lòng, em đang trốn, mà trốn cái gì nhỉ?
Tần Việt đối mặt với bức tường một nửa sơn màu xanh lá cây, ấn đướng nhỏ nhíu lại thành chữ "川
(xuyên)".
Vừa rồi ở phía sau cửa sổ, em đã nhìn thấy rất rõ chị gái này, chị mặc một chiếc áo phao màu trắng, quấn một chiếc trăng trắng quanh cổ, trên đầu còn đội một chiếc mũ trắng.
Khi chị véo tai con mèo để dạy bảo, biểu cảm không có vẻ gì là nghiêm túc cả.
Sau đó xoa đầu con mèo, ừm...
Tần Việt mím chặt môi, lén lút nhìn về sau rồi lập tức lùi về, tim đập thình thịch.
Em nhớ, khi xoa đầu con mèo, chị gái này mỉm cười rất xinh đẹp, chị còn cúi xuống, đến rất gần con mèo, giống như, giống như mỗi khi viện trường xoa đầu em, đặc biệt ân cần.
Vậy chị ấy hẳn sẽ không phải người xấu đâu nhỉ?
Không phải người xấu thì không phải trốn.
Tần Việt do dự.
Em rất hiếm khi ra ngoài, ngoại trừ các giáo viên và các bạn nhỏ trong viện, em hầu như chưa bao giờ gặp người ngoài, cũng không biết phân biệt tốt xấu như thế nào.
Em thật sự rất bối rối, tay cũng đã mỏi nhừ.
"Bộp!"
Với độ cao 1,2m, em tự ngã té dập mông một cái chắc nịch.
Trước mặt em, chị gái vừa mới ngồi xổm xuống, chuẩn bị nói chuyện đã hóa thành con bò đội nón ngơ ngác.
Bò đội nón bất động nhìn em chằm chằm hồi lâu, đẩy mũ lên, nói: "Chị không phải ma đâu."
Đương nhiên em biết, chỉ là, ừm, "Vậy chị là người xấu sao?"
"Hở?" Thẩm Kiến Thanh giơ tay gãi gãi trán, trông không chắc chắn lắm.
Tần Việt dè dặt trườn về sau.
Đột nhiên, Thẩm Kiến Thanh mở miệng, đặc biệt tự tin nói: "Chị là người tốt."
Tần Việt càng thêm hoài nghi, "Chị chứng minh với em được không?"
Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Chứng minh như thế nào?"
Tần Việt nói: "Em không biết."
Thẩm Kiến Thanh lúng túng, "Chẳng phải cửa sổ tâm hồn—— đôi mắt có thể quan sát được người tốt hay sao? Làm sao chứng minh được?"
Tần Việt mặc kệ, chị phải chứng minh, nếu không, bị chị bắt đi, viện trưởng sẽ lo lắng biết bao.
Thẩm Kiến Thanh lưỡng lự một lát, sau đó mắt sáng rực, vội vàng nói: "Nếu chị giúp em thực hiện được mong ước thì sẽ được em coi là người tốt chứ?"
Tần Việt nghĩ tới những người tặng quần áo, bánh kẹo và sách vở cho viện, gật đầu, nói: "Ừ."
Thẩm Kiến Thanh vui mừng ra mặt, nhấc mông lên, cúi người rồi lao thẳng tới trước mặt Tần Việt.
Tần Việt vô thức trốn về sau, nhưng quay đầu là tường, đầu em đập lên đó, "rầm" một tiếng, đau muốn khóc, nhưng em không được khóc, viện trưởng nói nếu khóc thì người xấu sẽ móc kẹo m út từ trong túi áo ra, lừa bắt em đi.
Tần Việt cắn môi ra sức nhẫn nhịn.
Nhịn được nửa đường, Thẩm Kiến Thanh bất chợt tiến lên, ôm trọn lấy em.
Em ngây ngốc ngay tức thì, toàn thân cứng đờ, ngay cả đôi đồng tử tròn xoe cũng bất động, tự nhiên cũng không kìm được nước mắt, kìm nén đến khi đỏ bừng mặt mày.
Thẩm Kiến Thanh lập tức vui vẻ, có phần cảm khái nói: "Cái ôm quả là liều thuốc tốt nhất để chữa lành cho các bạn nhỏ."
Tần Việt dần dần trấn tĩnh lại, đang nghĩ rằng, mặt trong khăn quàng cổ của chị gái này ấm áp quá, ấm hơn cả mặt trời nhỏ của em—— chiếc quạt sưởi ngày ngày bầu bạn cùng em.
Còn thơm nữa.
Mặt của chị cũng mịn quá, khi áp vào có cảm giác nong nóng, dễ chịu lắm.
Và cả mũ của chị...
Tần Việt nhanh chóng lạc lối trong hết cái "và cả" này đến cái "và cả" khác, khi Thẩm Kiến Thanh chắc chắn rằng em đã nín khóc, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu em để tiếp tục chủ đề, em đã tự động dùng cằm vén chiếc khăn của Thẩm Kiến Thanh ra, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào đó.
Thẩm Kiến Thanh không hề tỏ ra bất mãn trước hành động liều lĩnh của em, còn cố ý ngẩng đầu lên, vươn cổ cho em vùi mặt vào.
"Bạn nhỏ, em có muốn quà gì không?" Thẩm Kiến Thanh ở trên đỉnh đầu Tần Việt hỏi.
Tần Việt cọ cọ khuôn mặt mềm mại vào cổ chị, giọng rất nhỏ, "Muốn mặt trời."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Hả???"
Giọng điệu của Thẩm Kiến Thanh ngập tràn ngạc nhiên và hoang đường.
Nhưng Tần Việt khi ấy còn quá nhỏ, chưa hiểu ý nghĩa trong đó nên em cũng không giải thích, chỉ thận trọng trốn trong cổ Thẩm Kiến Thanh để sưởi ấm.
Phân bua một hồi, Thẩm Kiến Thanh thử hỏi: "Có phải là loại đồ chơi nhỏ đặt được ở trên bàn không?"
Tần Việt dừng lại, lắc đầu, "Muốn mặt trời trên trời cơ."
Thẩm Kiến Thanh buột miệng nói, "Vậy cũng phải để chị lên trời được đã chứ!"
Thẩm Kiến Thanh của quá khứ vẫn nói chuyện y hệt như hiện tại, nói quá nhanh sẽ trông rất hung dữ.
Tần Việt sợ hãi, chợt rụt cổ lại, rời khỏi vòng tay chị, rụt rè nói: "Xin lỗi chị, em không muốn nữa."
Thẩm Kiến Thanh muộn màng nhận ra điều gì đó, nhanh chóng dịu giọng xin lỗi.
Em rất cả tin.
Tần Việt khi đó quá khao khát mặt trời, sự tủi thân vì không dám đòi hỏi với các thầy cô chất chứa trong lòng bấy lâu nay, bỗng nhiên gặp được một người sẵn sàng hỏi mình muốn gì hết lần này tới lần khác, lại trông có vẻ rất giàu lòng yêu thương, thậm chí còn chẳng ghét bỏ con mèo đen nhỏ vừa bẩn vừa xấu, em không nhịn được thổ lộ mong muốn của mình cho chị.
Tần Việt dè dặt đứng trước mắt Thẩm Kiến Thanh, những ngón tay đan vào nhau, tự khích lệ mình thật lâu.
"Chị, em muốn chạm vào mặt trời."
"Em bị bệnh, mùa đông năm nay chưa ra khỏi cửa bao giờ, em muốn mặt trời, muốn chạm vào nó."
Thẩm Kiến Thanh sửng sốt, "Mặt trời của em là ánh nắng đó hả?"
Tần Việt quay qua, ao ước liếc nhìn cửa sổ, sau đó nhìn Thẩm Kiến Thanh, gật đầu với chị.
Vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt Thẩm Kiến Thanh, nhưng rất nhanh sau đã bị chị che lấp, cẩn thận hỏi: "Em bị bệnh gì?"
Tần Việt không thể giải thích rõ ràng, chỉ đành lắc đầu, "Không biết."
"Ra ngoài một xíu cũng không được hả?"
"Dạ."
Thẩm Kiến Thanh trầm giọng đáp, chăm chú về hướng Tần Việt vừa mới nhìn thật lâu, đột nhiên mỉm cười rạng rỡ nói với em: "Không sao, không ra ngoài, chị vẫn có thể cho em chạm vào mặt trời được!"
Thẩm Kiến Thanh tức tốc đứng dậy, cởi khăn quàng cổ và mũ của mình, khoác lên người Tần Việt, tiếp đó cởi chiếc áo phao dài vừa phải của mình, choàng quanh người Tần Việt, quấn quanh mắt cá.
Thẩm Kiến Thanh gọi là "hoàn hảo".
Chị dắt Tần Việt đến bên cửa sổ, mở cánh cửa kính ra một khe nhỏ, sau đó cúi xuống xoa đầu em, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, chị bế em, cho em chạm vào mặt trời."
Dứt lời, Thẩm Kiến Thanh ôm trọn lấy Tần Việt từ trên xuống dưới chỉ để lộ đôi mắt, bảo em đứng trước cửa sổ, vững vàng đỡ em từ phía sau, nói: "Vươn tay, vươn ra bên ngoài ấy."
————
Đến tận bây giờ, Tần Việt vẫn còn nhớ nhiệt độ của ánh nắng ấy, thực ra không ấm áp như cô tưởng tượng, nhưng cảm giác có một người vừa che chở cô, vừa chiều chuộng cô quá thiên vị, quá nuông chiều, cứ hễ nhắm mắt, cô không nhịn được mà nhớ lại.
"Nhớ mãi, nhớ mãi, từng ngày trôi qua."
Thân thể Tần Việt mềm nhũn đến không ngồi nổi, cúi người nằm bò ra bàn, nói: "Sau này viện trưởng nói với mình, đông đến, mình thích nằm bên cửa sổ, chẳng làm gì cả, chỉ ngây ngốc nằm đó. Viện trưởng còn nói từ năm 5 tuổi đến 8 tuổi, tình trạng của mình rất tệ, nhưng lại tích cực uống thuốc hơn bao giờ hết. Hướng Thần, cậu biết vì sao lại như vậy không?"
Quan Hướng Thần nghẹn ngào khó nói, "Tại sao?"
"Trong lòng có hi vọng." Tần Việt chậm rãi cười một tiếng, nói: "Mình luôn nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày chị ấy lại tới, nhưng mình đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi tròn 18 tuổi, rời khỏi viện phúc lợi, chị ấy vẫn không tới."
Quan Hướng Thần bật khóc, cô nàng biết sức khỏe của Tần Việt không được tốt, biết từ khi cùng cô nàng leo một ngọn núi không đáng gọi là núi để rồi bị bệnh một tuần trời, nhưng cô nàng không hề biết, từ nhỏ cô đã như vậy.
"Việt..."
"Hửm?"
Kỳ thực, Quan Hướng Thần không biết nên nói gì, cô nàng chỉ muốn gọi Tần Việt một tiếng thôi, nhưng khi cô đã trả lời thì cô nàng buộc phải nói gì đó, cũng để kéo cô ra khỏi hồi ức đơn phương.
Quan Hướng Thần ngẩng đầu, nặng nề khụt khịt mũi, khôi phục lại ngữ điệu nhanh nhẹn, "Sau đó cậu đã trải qua những gì, tại sao tính cách hồi 4 tuổi lại khác bây giờ quá vậy? Lúc 4 tuổi dễ thương thế cơ mà! Chỉ có điều nhát gan quá, hoàn toàn không giống với hình tượng cao lớn không sợ đi đêm, lại còn tiện tay vì dân trừ hai như bây giờ."
Tần Việt lấy tay trái đỡ cổ, giọng nói không lỡn, "Hồi 4 tuổi không ra ngoài nhiều, ít gặp người, nhát gan, 9 tuổi mới bắt đầu đi học, dần dần thay đổi."
Sau đó bất thình lình đi làm, đời sống xã hội của cô lại một lần nữa bị tinh giản.
Lần đó là cô chủ động tinh giản.
Lúc đó cô chưa tròn 18, tuổi còn quá nhỏ, để thích ứng với môi trường, bảo vệ chính mình, cô chỉ có thể tự giam mình trong một lớp vỏ.
Ban đầu, những người xung quanh còn miễn cưỡng tìm tới cô tán gẫu đôi ba câu, nhưng thời gian qua đi chỉ để lại một câu thanh cao, dần dần ngừng giao du với cô.
Mãi đến khi vào Lĩnh Khoa, gặp được Quan Hướng Thần.
Tính cách xởi lởi của cô nàng có phần hơi táo bạo với những người mà cô nàng tự mình cho rằng ăn ý, vậy nên mới có thể phớt lờ sự lạnh lùng của cô tại ngày đầu gặp mặt, kéo cô về chỗ ở, liên lạc với chủ nhà để thuê nhà cho cô, còn cho cô mượn tiền nhà đóng một cọc một và chi phí ăn uống tháng đầu tiên.
Sự hào phóng không chút lưỡng lự của Quan Hướng Thần xuất hiện ngay sau tuổi 18 u ám của cô, tựa như ánh nắng mà Thẩm Kiến Thanh đã cho cô thấy, vì vậy, cô đã chấp nhận sự thật rằng mình có thể có một người bạn thân, hòa thuận với cô nàng cho tới tận bây giờ.
Và người đã xuất hiện vào cuối tuổi 18 của cô, cứu rỗi thế giới quan đang trên bờ vực sụp đổ của cô chính là Thẩm Kiến Thanh, người cô vẫn luôn ngóng chờ từ năm 4 tuổi.