Tôi cũng sẽ không kết hôn.
Tôi sẽ chỉ yêu mình chị, một khi thỏa hiệp, càng ngày sẽ càng mất khống chế.
Vì vậy tôi không vội xin chị một lời hứa đại diện cho sự vĩnh hằng, dẫu cho nó không liên quan tới tình yêu, nhưng ít nhất cho đến khi tôi ngừng yêu chị, tôi có thể dựa vào đó và luôn an tâm, dũng cảm mà yêu chị.
...
Thẩm Kiến Thanh không thấy được con tim của Tần Việt, nghe vậy, nhịp tim bình tĩnh của cô ấy lần nữa phập phồng trong lồ ng ngực, khiến hơi thở khẽ run lên.
Cả đời nói ra khỏi miệng chỉ mất một giây, nhưng thực sự làm thì lại là những ngày tháng dài đằng đẵng không thể đong đếm.
Đối với hai người yêu nhau sâu đậm, điều này chưa hẳn đã dễ dàng, còn với các cô...
Có khả thi không?
Thẩm Kiến Thanh khẽ cười một tiếng, thuận thế ngồi bên cạnh Tần Việt, hai chân bắt chéo, chiếc giày cao gót đắt tiền lơ lửng trong không trung, trong chớp mắt liền biến thành mặt trời đỏ rực trong miệng Quan Hướng Thần, chói lòa rực rỡ, thu hút ánh nhìn.
Cô ấy nghiêng người nhìn Tần Việt, mũi giày cũng theo chuyển động mà vô ý chạm vào bắp chân Tần Việt.
"Sư phụ Tần, trước khi trả lời câu hỏi của em, tôi tính sổ với em trước có được không?" Thẩm Kiến Thanh nói.
Tần Việt dùng ngón tay giữ cổ áo, dựng lên, hỏi cô ấy, "Sổ gì?"
Thẩm Kiến Thanh: "Tại sao buổi tối không để ý đến tôi? Tôi đá chân ra hiệu cho em mãi, còn gửi WeChat cho em nữa, em biết hết rồi mà sao vẫn lơ tôi?"
Vì tôi ghen, tôi ghen tị khi chị trang điểm tinh tế vì một tên đàn ông.
Hắn ta đang xoa tay hăm he, chuẩn bị giành chị với tôi.
Những lời này bây giờ chỉ có thể giữ trong lòng Tần Việt, nếu tùy tiện nói ra, mối quan hệ giữa họ có lẽ sẽ kết thúc nhanh chóng như cách Thẩm Kiến Thanh vừa nói rằng mình sẽ không yêu phụ nữ, quá mạo hiểm.
Cân nhắc một lát, Tần Việt nói: "Muốn xác nhận một điều."
Thẩm Kiến Thanh: "Điều gì?"
Tần Việt: "Ngày nhà giáo năm ngoái, khi chị uống say, tựa vào người một cô giáo để về nhà, những lời chị đã nói với tôi có còn hiệu lực không?"
Thẩm Kiến Thanh cau mày.
Cớ gì Tần Việt luôn nhớ chuyện xa lắc xa lơ vậy chứ?
Có lẽ người thông minh đều có bộ não tuyệt vời.
Có được lời giải thích, Thẩm Kiến Thanh không băn khoăn về điểm này nữa, cô ấy trầm ngâm nhớ lại, rất nhanh đã nhớ ra tình hình ngày nhà giáo năm ngoài.
Hôm đó cô ấy đã uống không ít, cảm xúc bị cồn điên cuồng chi phối, thoạt nhìn thấy Tần Việt nghiêng người qua, ngập tràn trong tâm trí đều là muốn tôi.
Cô ấy muốn chìm đắm trong biển d*c vọng, tạm thời thoát khỏi sự kiểm soát của rượu cồn, nhưng Tần Việt từ trước tới này vẫn luôn không xa không gần, vừa thân thuộc khiêu khích, nhìn cô ấy th ở dốc nỉ non, vừa bình tĩnh trông xuống, không tiến thêm nữa.
Cô ấy không chịu nổi, nắm lấy tay cô.
Nhưng cô vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh chần chừ, cho đến khi tra tấn cô ấy đến mức khóc lóc van xin mới cuối cùng cũng chịu cho cô ấy chút gợi ý.
"Giảng viên Thẩm, sau này chị có còn có người phụ nữ khác không?" Tần Việt nhìn xuống cô ấy, phía sau ánh mắt êm đềm là sự cố chấp vô tận.
Thẩm Kiến Thanh chấn động, vô thức nói: "Không, tìm người tình là việc tôi sẽ chỉ bốc đồng một lần trong đời."
"Không lừa tôi chứ?"
"Không."
Lời khẳng định không chút lưỡng lự của cô ấy dường như đã lấy được lòng Tần Việt.
Vì vậy giây tiếp theo, cô ấy chứng kiến thủy triều quen thuộc như ý muốn, dồi dào xưa nay chưa từng có.
Cảm giác của ngày hôm đó thật sự rất sâu sắc, thậm chí cơn say cũng không thể mài mòn nó.
Chân gác phía trên của Thẩm Kiến Thanh mất tự chủ đ è xuống, nói: ""Tìm người tình là việc tôi sẽ chỉ bốc đồng một lần trong đời", ý em là câu này?"
Tần Việt: "Đúng."
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn cô, thật lâu, "phụt" cười một tiếng, trêu chọc nói: "Uổng công tôi hồi trước nói yêu em nhất định sẽ rất thoải mái, đều là giả tưởng cả. Sư phụ Tần, em nổi lòng hẹp hòi là lại bắt đầu vô lý đấy."
Tần Việt biết, nhưng nếu không làm vậy, cô sẽ không thể cân bằng giữa ghen tị và tình yêu không thể bày tỏ.
Bây giờ cô đã đi quá xa, thậm chí tìm cớ biện minh cũng phải tìm một cái cớ có lợi cho mình.
Cô không chỉ mãn nguyện khi xin Thẩm Kiến Thanh một lời hứa mà còn muốn cô ấy chủ động nói với mình một lần.
Thẩm Kiến Thanh không hề do dự, "Có, vẫn luôn có hiệu lực."
Đáp án khẳng định tuyệt đối của cô ấy khiến lý trí Tần Việt trở nên đắc ý vênh váo.
Thẩm Kiến Thanh không phát hiện ra, thở dài bổ sung câu trước đó, "Tần Việt, bỏ qua một bên câu nói đó thật hay giả, chỉ riêng việc tôi là người đồng tính là đã không thể dây dưa với đàn ông rồi. Em ấy, tối nay thật sự hại tôi đến thảm luôn đấy."
Tần Việt thừa nhận mình có sai, nhưng lý trí quá tự mãn, gần như khống chế cô, cô chỉ đành không xin lỗi mà đi theo lý trí, hỏi ngược lại: "Không muốn dây dưa thì tại sao còn trang điểm đẹp đẽ vì hắn ta?"
Thẩm Kiến Thanh hơi ngơ ngác, thầm nhủ thì ra đây mới là điểm mấu chốt.
Nếu biết sớm thì khi Tần Việt đề cập tới lần đầu tiên trong phòng riêng, cô ấy đã giải thích rồi, cũng không để đến mức chịu oan sau đó.
Thẩm Kiến Thanh có phần bất lực xoa xoa thái dương, nói: "Nói thế này nhé, môi trường sống của tôi có rất nhiều quy tắc cứng nhắc, chúng yêu cầu tôi phải đàng hoàng trước mặt người khác nên đối với tôi, trang điểm chi là phép lịch sự xã giao cơ bản nhất, không phải vì riêng ai cả."
Tần Việt im lặng, nhanh chóng nhớ lại vài lần gặp Trần Vi, đừng nói là trang điểm, cô ấy ngay cả ăn mặc cũng rất giản dị.
Những quy tắc cứng nhắc mà Thẩm Kiến Thanh nói chắc chắn không phải chỉ trường học.
Nếu liên quan đến gia đình...
Cô vẫn chẳng biết gì cả.
Tiếp xúc đã lâu, cô thậm chí còn chưa từng thấy cô ấy gọi một cuộc điện thoại nào cho người nhà.
Cô cũng không thể hỏi, chưa thân tới mức đó.
Không thể hỏi thì thôi vậy, thế nhưng sự đắc ý đang nhảy nhót trên lý trí tạm thời có thể lấn át những cảm xúc tiêu cực mà sự thật rằng "cô không biết gì về Thẩm Kiến Thanh" mang lại.
Tần Việt đã thuyết phục thành công chính mình tựa lưng lên sô pha, thưởng thức câu trả lời khiến con người ta thỏa mãn của Thẩm Kiến Thanh hết lần này đến lần khác.
Vài giây sau, một suy nghĩ hiếu động bỗng nảy ra trong đầu cô.
"Giảng viên Thẩm, chiều nay lúc đến tìm tôi, chị đã không trang điểm, lông mày cũng chẳng kẻ." Tần Việt nói.
Thẩm Kiến Thanh "hừ" nhẹ một tiếng, lườm cô, "Bạn thân em nói em sắp toang rồi, em nghĩ tôi vẫn còn tâm tư trang điểm lồ ng lộn rồi mới đi kiếm em hả?"
Không ngoài dự đoán.
Ngón tay giữ cổ áo Tần Việt cọ cọ, giấu nụ cười ở khóe môi, "Giảng viên Thẩm, chị lo cho tôi."
Thẩm Kiến Thanh cười "hừ", thuần thục nhéo tai Tần Việt, "Tôi còn nói đau lòng cho em kia mà, quên rồi à? Ngày nào cũng kiếm cơ hội trả treo với tôi, hôm nay còn hãm hại tôi, thế mà vẫn đòi tôi ngủ với em suốt đời à?"
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại," Thẩm Kiến Thanh rụt tay về, đầy hứng thú nhìn Tần Việt hỏi, "Rốt cuộc tôi đã quyến rũ em ở điểm nào mà khiến em một lòng một dạ với tôi vậy?"
Tần Việt nhìn lại Thẩm Kiến Thanh, trong lòng có vô vàn đáp án có thể đưa ra cho cô ấy, nhưng vì chưa phải thời cơ nên buộc phải chủ động cắt ngang chúng, thay thế bằng câu trả lời hẳn sẽ rất an toàn vừa được nhắc tới, "Suốt đời này chị sẽ chỉ tìm một người tình, tôi mà đi, chị sẽ chỉ còn lại một mình."
Không ngờ vẫn nằm ngoài dự đoán của Thẩm Kiến Thanh, cô ấy hơi sửng sốt, sau đó vui mừng cười lớn, "Sư phụ Tần, em đang thương hại tôi đấy à?"
Tần Việt nói: "Là đau lòng."
Thẩm Kiến Thanh: "Chậc, bắt chước tôi."
"Em phải nghĩ cho kỹ." Thẩm Kiến Thanh nghiêng người, nét mặt vô tư lại thong dong, "Chúng ta là bạn giường, chúng ta trở thành bạn giường là vì em nhìn trúng tôi trong quán bar, còn tôi tìm đến em là vì em phù hợp với khuynh hướng của tôi. Tần Việt, em nghe những lời này, có lời nào là chịu được thử thách không? Tôi hơn em 9 tuổi, rất nhanh sẽ tới cái tuổi hoa tàn ít bướm, lúc đó có lẽ tôi vẫn sẽ r3n rỉ, đạt c@o trào vì vài hành động khiêu khích tùy tiện của em, nhưng em thì sao? Em có chắc em vẫn có thể nảy sinh h@m muốn với một người phụ nữ đã mất đi sức hấp dẫn không?"
Tần Việt nói: "Hoặc, tôi cũng có khuynh hướng của riêng tôi."
"Khuynh hướng gì?"
"Chị."
Suy nghĩ với mới lanh lẹ của Thẩm Kiến Thanh lần nữa ngưng đọng.
Chẳng phải người ta vẫn nói người tình trong mắt hóa Tây Thi đó hay sao?
Hai người không có tình cảm, có chắc có thể trở thành khuynh hướng của đối phương không?
Nếu có cảm xúc...
Thẩm Kiến Thanh cau mày, tầm nhìn khóa chặt tại Tần Việt.
Biểu cảm của cô trông rất thản nhiên, ánh mắt cũng bình tĩnh, lạnh nhạt, không tìm ra một tia dao động nào.
Vậy những lời trong miệng cô rõ ràng chỉ là niềm ham mê muốn ngủ với mình.
Thẩm Kiến Thanh bất giác thở phào, không biết bắp chân bị gác lên cũng theo đó thả lỏng, đá phải bắp chân Tần Việt từ bao giờ.
Cô ấy không phát hiện ra, vẫn mỉm cười phong tình vạn chủng với Tần Việt, "Nếu đã như vậy thì cứ cho em ngủ với tôi đấy, ngủ bao lâu cũng được, suốt đời, ừm... Miễn là em không chán, tôi không có vấn đề gì."
Tần Việt nhìn chằm chằm cái nhíu mày rồi đến nụ cười của cô ấy, một lúc sau, rất tự nhiên cụp mắt theo động tác chớp mắt, nói: "Cảm ơn giảng viên Thẩm."
Thẩm Kiến Thanh mỉm cười đứng dậy, "Chuyện đôi bên cùng có lợi, không cần nói cảm ơn."
"Tôi đi xin nước nóng cho em." Thẩm Kiến Thanh nói.
Tần Việt vẫn ngồi tựa lưng trên sô pha, sau khi chăm chú nhìn cô ấy đi xa, ngón tay giữ nơi cổ áo lại lần nữa dựng lên, cho đến khi chiếc áo che kín mắt.
Chiếc áo tràn ngập hơi ấm và mùi hương của cô ấy.
Không lâu sau, Thẩm Kiến Thanh quay trở lại, đặt nước nóng lên bàn, cười nói: "Buồn ngủ rồi à?"
Tần Việt ở trong áo lắc đầu, "Chói mắt."
Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, đúng thật.
Cô ấy cầm cốc nước nóng trên bàn lên cẩn thận thổi nguột, dùng ly thủy tinh chạm vào mu bàn tay Tần Việt, "Uống chút nước nóng đi."
Tần Việt nói: "Không muốn uống."
"Lại nữa?" Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, nhìn chằm chằm Tần Việt đang trốn trong áo vài giây, đột nhiên thay đổi giọng điệu, khoan thai nói: "Sư phụ Tần, đừng bảo là em đang làm nũng với tôi đấy nhé?"
Tần Việt trả lời lưu loát, "Chị thích được làm nũng không?"
"Thích." Cô ấy ưa nhẹ nhất, không ưa nặng.
Tần Việt xoa xoa bàn tay bị ly nước chạm vào, kéo áo xuống nói: "Thế thì đúng rồi đấy."
"Hahaha." Thẩm Kiến Thanh vui vẻ, "Tần Việt, tôi tin lời Chương Dục nói em đáng yêu rồi, hahahaha, em không phải bố già, những lúc không đốp chát với tôi, em thú vị thật đấy."
Ồ, Chương Dục nói.
Chưa gì đã ghi nhớ câu chữ của đối tượng xem mắt rồi.
Tần Việt cong tay móc lấy dây buộc tóc trên cổ tay, giọng nói hờ hững, "Đáng tiếc."
Thẩm Kiến Thanh: "Tiếc gì?"
"Người bị chọc [1] vẫn luôn là chị."
[1] Chơi chữ 被玩 (bị chọc) với 好玩(thú vị)"...Xí!"
Thẩm Kiến Thanh đưa ly nước đến bên miệng Tần Việt, nâng lên, "Sư phụ Tiểu Thẩm, phiền em ngậm cái miệng lại một lát, OK?"
Tần Việt cụp mắt nhìn ly nước trên môi, mở miệng, nói, "OK."
Thẩm Kiến Thanh không hiểu vì sao lại rất buồn cười.
Kiên nhẫn hầu hạ sư phụ Tần uống nước xong, Thẩm Kiến Thanh giơ tay nhìn đồng hồ.
Bây giờ vẫn chưa tới 8 giờ, buổi tiệc một lát nữa mới kết thúc, vậy dù thế nào đi nữa nó vẫn phải quay lại một chuyến.
Thẩm Kiến Thanh đau đầu.
Chương Dục thật sự rất giỏi ăn nói, chỉ cần cô ấy tiếp lời chậm một chút, Chương Dục có thể bất động thanh sắc bổ sung ngay sau vài giây tẻ nhạt.
Đây chắc chắn là một điểm cộng cho những ai thật lòng muốn xem mắt, nhưng đối với cô ấy chỉ là tra tấn.
Thẩm Kiến Thanh buồn phiền vuốt tóc, nghiêng đầu nhìn Tần Việt, "Sư phụ Tần, em thật sự không giúp tôi sao?"
Bây giờ Tần Việt đã hoàn toàn xác định được thái độ của Thẩm Kiến Thanh về buổi xem mắt này, cũng nhận được cái "suốt đời" tuy không trọn vẹn ý nghĩa những có giá trị vĩnh viễn của cô ấy, hiện tại tâm trạng khá tốt nên cô nói: "Có thể giúp, nhưng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Lúc đá thì nhẹ chân thôi, mắt cá sắp trật rồi."
Thẩm Kiến Thanh sửng sốt, lúc đó cô ấy quá bực bội mà lại không thể thể hiện ra ngoài, dưới chân có lẽ không nhẹ cũng không mạnh, nhưng dù gì cô ấy cũng đi giày cao gót.
Tim Thẩm Kiến Thanh đập thịch, hành động nhanh hơn ý thức, vôi nghiêng người vén quần Tần Việt lên.
...Không chỉ hơi tệ thôi đâu.
Thẩm Kiến Thanh tuyệt vọng.
Sau này có ai đề cập tới chuyện xem mắt với cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ trực tiếp bảo người đó cút.
Thật sự rất phiền.
Phiền chết đi được.
Phiền đến mức làm con mèo nhỏ ốm yếu trong nhà bị thương.
Ahahaha.
Thẩm Kiến Thanh bị năm chữ "con mèo nhỏ ốm yếu" càng ngày càng dễ thốt ra khỏi miệng chọc cười, thả ống quần Tần Việt xuống nói: "Tôi xuống tầng mua chút thuốc, bôi vào sẽ khỏi ngay."
Tần Việt không từ chối.
Vào giây phút Thẩm Kiến Thanh đưa nước đến bên miệng, cô đã phát hiện ra rằng, cô rất thích việc Thẩm Kiến Thanh bận tới bận lui vì mình, thay vì như trước kia, chỉ có một mình cô, đứng ở nơi khuất khỏi tầm mắt, phơi một bộ đồ ngủ, dựng thẳng một đôi giày cho cô ấy.
Tần Việt dõi mắt theo Thẩm Kiến Thanh đang vội vội vàng vàng xuống tầng.
Sau khi bóng người mảnh khảnh hoàn toàn biến mất trong đồng tử, Tần Việt ngồi dậy, mặc áo khoác của Thẩm Kiến Thanh, đứng dậy đi về phía phòng riêng.
————
Quá trình mua thuốc của Thẩm Kiến Thanh mất không quá 15 phút, tưởng rằng là rất nhanh, nhưng khi cô ấy hối hả quay lại thì phát hiện chỗ các cô ngồi đã có một gia đình khác.
Đ ĩa hoa quả trước mặt họ đã nhìn thấy đáy, chứng tỏ thời gian ở đây không hề ngắn.
Thẩm Kiến Thanh theo bản năng muốn gọi điện cho Tần Việt.
Nhớ tới "xác" của chiếc điện thoại đã bị chia năm xẻ bảy trên bàn, động tác của cô ấy bỗng khựng lại.
"Xin chào." Thẩm Kiến Thanh chặn một người phục vụ lại hỏi, "Cho hỏi anh có để ý cô gái vừa mới ngồi đây đi đâu rồi không? Cao gầy, tóc dài, rất xinh đẹp, nhưng trông ốm yếu, không có tinh thần."
Người phục vụ không cần nghĩ ngời, "Hình như vào nhà vệ sinh rồi. Cô đi chưa được bao lâu, tôi đã thấy cô ấy đi về hướng đó."
Thẩm Kiến Thanh: "Được, cảm ơn."
Thẩm Kiến Thanh cầm thuốc mỡ, bước nhanh tới.
Xa xa, Thẩm Kiến Thanh nhìn quanh, đột nhiên dừng lại.
Ở cửa nhà vệ sinh, Tần Việt đứng nghiêng người, bên cạnh...
Hình như là Kha Lương Bình cười ha ha mà đi vào???
Kha Lương Bình sắp sửa nghỉ hưu, thật sự rất bao đồng, trong tập thể, hễ cứ độc thân, không phân biệt già trẻ gái trai, tất cả đều được ông "chăm sóc".
Tần Việt hôm nay cũng không thoát sao?
Thẩm Kiến Thanh nghĩ tới cảnh ngộ đứng ngồi không yên mà bản thân gặp phải cách đầu không lâu, không nhịn được chửi thề một câu, sải bước qua đó.
"Sao lại chạy đến đây? Thầy Kha nói gì với em vậy?" Thẩm Kiến Thanh nôn nóng hỏi liên tiếp hai câu.
Tần Việt thong thả, "Từ trong nhà vệ sinh đi ra thì chạm mặt, hỏi bụng dạ tôi thế nào."
Thì ra là vậy.
Thẩm Kiến Thanh thở hắt ra, âm thầm cười nhạo chính mình quá căng thẳng.
Tần Việt nhìn vẻ mặt biến đổi nhanh chóng của cô ấy, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó rơi xuống sợi tóc dính trên cổ cô ấy, nói: "Giảng viên Thẩm, chị đổ mồ hôi."
"Vậy hả?" Thẩm Kiến Thanh hoàn hồn, tiện tay giơ thuốc lên, giải thích, "Hiệu thuốc cách đây khá xa, đi hơi vội."
Nói xong, Thẩm Kiến Thanh bỗng cúi người, quỳ xuống trước mặt Tần Việt, vừa vặn nắp thuốc mỡ, vừa nói: "Người ở hiệu thuốc nói bôi cái này vào sẽ mát, không bị nhức."
"Vén quần lên." Thẩm Kiến Thanh bôi một ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay nói.
Tần Việt vẫn đang chìm đắm trong sự tiếp xúc mà trong mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới, nghe vậy, cô siết chặt tay, sau đó từ từ kéo ống quần lên, nhìn xuống người phụ nữ mà mình khao khát rất nhiều năm từ độ cao chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cô ấy hơi nghiêng đầu, ấn đường cau chặt, từng cử động của tay đều nhẹ nhàng cực kỳ.
Tần Việt nhìn không chớp mắt, nhịp tim yếu ớt trong lồ ng ngực dường như đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, thình thịch, thình thịch... lần này chồng chất lên lần khác, khiến trái tim cô nóng bừng.
Cô chớp mắt rất nhẹ, đôi môi hơi hé ra vài giây, rồi lại kiềm chế mím lại, ngón cái nhéo đốt ngón trỏ thật mạnh.
"Sao rồi? Không đau đâu hả?" Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu hỏi.
Ánh đèn trong hành lang sáng rực, chiếu rõ sự dịu dàng trên mặt cô ấy.
Tần Việt và cô ấy nhìn nhau, hơi thở đột nhiên trật nhịp.
"Giảng viên Thẩm..." Tần Việt lên tiếng.
Dứt lời, cô cúi xuống, một tay đỡ cằm Thẩm Kiến Thanh, nâng khuôn mặt cô ấy lên, nghiêng đầu hôn cô ấy.