Quan Hệ Nhầm Lẫn

Chương 3: Đi nhầm phòng




Editor: DaDa_Blog?

Phương Đường cảm thấy thẹn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, cô ngàn vạn lần không nghĩ tới lại bị Lục Nham phát hiện.

Càng không nghĩ tới anh lại có thể hỏi ra trước mặt mọi người!

"Không, tôi chỉ là..." mí mắt Phương Đường run đến lợi hại: "Thật ra tôi là đang nhìn giày của cậu, không phải cái kia."

"Cái kia?" Lục Nham dường như nở nụ cười, nhưng tiếng cười kia cực kỳ trào phúng: "Sao cậu lại biết tôi nói chính là cái kia."

Phương Đường: "..."

Đệch!!!!!

Cũng may Hạ Mặc Dương phát hiện bọn họ đều dừng lại phía sau nên chạy tới: "Làm gì đấy? Đều vây quanh ở chỗ này?"

Rốt cuộc Phương Đường cũng có thể thở, cười so với khóc còn khó coi hơn: "Không, không làm gì."

Hạ Mặc Dương phát hiện bầu không khí có chút kì lạ bèn nhìn về phía Lục Nham: "Nói cái gì đấy? Muốn bắt nạt Đường Đường nhà tôi hả?"

Lục Nham nhẹ nhàng quét mắt qua Phương Đường: "Chúng tôi đang thảo luận cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi."

Phương Đường: "..."

Hạ Mặc Dương nghe được không đầu không đuôi: "Có thể nói tiếng người được không?"

Phương Đường lôi kéo Hạ Mặc Dương chạy nhanh về phía: "Đi mau, chúng ta đi xem phía trước có đồ gì tốt."

Đào Thi Thi cũng mặt đỏ đến không chịu được, vài bước đuổi tới trước mặt Phương Đường, lôi kéo cánh tay cô, hai người cùng nhau nhìn khắp quầy hàng.

Lục Nham đi được vài bước, ánh mắt rũ xuống nhìn nơi đũng quần của mình.

Xác thật có chút quá lớn, đều phình ra ngoài

Cuối cùng bốn người dạo xong trở về đã 9 giờ, dọc theo đường đi Phương Đường mua không ít thức ăn, đều đặc sản trong núi, cái gì cơm lam, cái gì gà ăn mày, còn nếm không ít rượu.

Người bán rượu không ít, mọi nhà ủ rượu, hương thơm của rượu bay khắp trên đường.

Trở lại khu nhà trọ, có mấy người ngồi ở đại sảnh, ngày mồng năm tháng một kỳ nghỉ vừa mới đi qua, người tới leo núi cũng không phải rất nhiều, ngoại trừ bọn họ ở đại sảnh ra cũng còn có những người trung niên ở đó, ngồi cùng nhau tốp năm tốp ba cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

"Trở về ngủ?" Hạ Mặc Dương vừa đi vừa cầm bốn bình đồ uống.

"Chúng ta chơi trò chơi đi." Phương Đường yêu cầu về tắm rửa trước sau đó... Chờ Hạ Mặc Dương đi vào, cô có thể trực tiếp... Bổ nhào vào cậu, cho cậu một bất ngờ.

Đào Thi Thi biết ý nghĩ của Phương Đường, cũng tham gia cùng cô, chỉ còn dư lại Lục Nham, mí mắt anh khẽ nhướng lên có chút không kiên nhẫn, lại không cự tuyệt, chỉ là tầm mắt dừng trên mặt Phương Đường, âm thanh lạnh lùng: "Chơi trò gì?"

Phương Đường nuốt nước miếng không giải thích được: "Thì... Chơi đánh bài đi."

"Chúng ta một đội?" Hạ Mặc Dương nhìn Phương Đường nhỏ giọng nói: "Như vậy không được, chúng ta sẽ bị hai người bọn họ ngược chết."

Đúng vậy, đối diện là hai học bá, Lục Nham có thể một mình mà chấp cả hai người bọn họ.

Phương Đường cũng cảm thấy chính mình quả thực là tự rước lấy nhục.

Cô trầm mặc một lát, nói: "Đổ xúc xắc so lớn nhỏ?"

Cái này ít nhất phải xem vận khí.

Hạ Mặc Dương nhìn cô giơ ngón tay cái lên: "Vậy thì tớ thật may mắn hoàn toàn có thể ngược chết bọn họ."

"Tiền đặt cược đâu?" Đào Thi Thi hỏi.

Phương Đường nhìn xung quanh chỉ thấy trên bàn bài đủ loại rượu, cô quyết định chắc chắn: "Thua uống rượu."

Vận khí của Hạ Mặc Dương xác thật không tồi, đối diện là Đào Thi Thi vẫn luôn thua, Lục Nham đang uống rượu thay cô, uống xong năm ly khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng lập tức đỏ lên.

Đôi mắt đều đỏ.

Phương Đường lấy cớ mệt nhọc trở về ngủ, trực tiếp đi vào phòng tắm rửa.

Tắm rửa xong đi ra, Đào Thi Thi cũng đã trở lại, cô uống một ly đầu lập tức choáng váng, mới cùng Phương Đường nói nói mấy câu đã ngã lên giường ngủ.

Phương Đường đánh thức Đào Thi Thi, nhìn Đào Thi Thi chằm chằm rồi khóa trái cửa phòng, sau đó cầm túi đi ra ngoài.

Đèn đỉnh đầu nhấp nháy nhấp nháy, lòng Phương Đường cũng nhảy theo bùm bùm.

Đuơng nhiên cô cho rằng Hạ Mặc Dương sẽ ở phòng lúc trước mà bọn họ đặt, cho nên lập tức đi về phía gian phòng cuối hành lang.

Cô không biết.

Mười phút trước, Hạ Mặc Dương đề nghị Lục Nham chuyển phòng cho cậu.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~