Quan Hệ Nhầm Lẫn
Editor: DaDa_Blog
Beta: Dâu Tây
Chương 8: Chưa từng dỗ dành!
Sau khi quay về trường học, Phương Đường không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Mặc Dương.
Hạ Mặc Dương tưởng rằng cô giận vì cậu đi leo núi với Đào Thi Thi. Cậu tranh thủ thời gian giải thích, tại Lục Nham đưa cô cô về nhà, dẫn tới Đào Thi Thi không có ai đi cùng, cậu buộc phải đi theo.
Phương Đường mãi không vượt qua được rào cản trong lòng, vậy nên mới cố ý so đo chuyện này và không để ý đến cậu.
Hạ Mặc Dương dỗ cô vài ngày nhưng sắc mặt cô vẫn chưa tươi tỉnh, thậm chí cậu còn hỏi Lục Nham cách làm con gái vui bẻ.
Lục Nham ngồi trong phòng học, vừa làm bài thi vừa trả lời mà không thèm ngẩng đầu: “Chưa dỗ ai bao giờ”
“Mọe!” Hạ Mặc Dương lại đi ra ngoài như một cơn gió.
Ban A ở tầng 5, ban F ở tầng một.
Từ khi Lục Nham tới trường học, trừ lúc kéo cờ và học thể dục, còn lại gần như không bao giờ gặp được Phương Đường.
Nhưng thỉnh thoảng cô lại nhảy vọt vào trong đầu cậu.
Đôi mắt cô ửng đỏ, bộ ngực ưỡn cao, viên anh đào hồng nhạt cùng mấy dấu răng để lại trên bầu ngực đều có thể vô tình làm anh cương cứng.
Anh mơ thấy Phương Đường suốt ba đêm liên tiếp.
Ba đêm liên tục, không ngừng làm cô rên khóc trong mơ.
Trước kia thỉnh thoảng Phương Đường sẽ đến ban A rủ Thi Thi cùng xuống căng tin ăn cơm. Hai người đều là học sinh ngoại trú, bình thường đều về nhà ăn nên mỗi tuần chỉ xuống căn tin hai ba lần.
Nhưng cả tuần nay, Phương Đường chưa tới tìm Đào Thi Thi một lần nào.
Thật ra lúc tới văn phòng đưa bài thi, Lục Nham có gặp Phương Đường.
Cô đang cúi đầu, dẩu miệng nghe giáo viên chủ nhiệm trước mặt dạy bảo: “Em nhìn kết quả của em đi, em là con gái, tại sao điểm lại thấp vậy? Chưa nói đếm việc học kém toán, đến cả điểm thi ngữ văn cũng thế này? Sau này em có muốn thi đại học không?”
Cô không thích học, cũng không có đầu óc để học, giáo viên đã quen với việc dạy bảo cô, dáng vẻ chẳng khác gì một con lợn chết không biết sợ nước sôi.
Tuy nhiên cô không thể ngờ rằng vừa quay đầu lại thì thấy Lục Nham.
Cô không biết tại sao thoáng chốc mặt cô bỗng dưng đỏ bừng.
Chủ nhiệm lớp răn đe vài câu rồi đuổi cô đi, Phương Đường rất muốn chạy ra ngoài nhưng lại không muốn để Lục Nham nhìn thấy, cô đành chậm rãi đi từng bước nhỏ.
Đưa bài thi xong, Lục Nham đi ngay sau cô, dù cách một đoạn khá xa nhưng anh vẫn nghe thấy cô lẩm bẩm gì đó, anh bước bước dài, cuối cùng cũng nghe thấy rõ.
“Không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi….”
Lục Nham: “…”
Lúc mới ra khỏi văn phòng, Phương Đường giả bộ đi thong thả vài bước, chờ tới khi đến khúc rẽ, cô lập tức chạy nhanh hơn thỏ.
Thấy bóng dáng mảnh khảnh ấy, trong đầu Lục Nham lại hiện lên hình ảnh cô trần truồng đứng trước mặt, hai màu đỏ trắng cùng rơi xuống giữa hai chân, cơ thể cơ khẽ run rẩy, miệng thốt ra tiếng khóc nhẹ nhàng.
Anh nghiêng đầu dời tầm mắt, hít một hơi thật sâu, ép dục vọng muốn nổi lên xuống tận đáy lòng.
Lều trại vô thức dựng lên trong quần.
Lục Nham rũ mắt nhìn, bước nhanh vào toilet.
Phương Đường chạy tới chỗ ngồi, không ngừng thở gấp, cánh tay bị người khác chọc vào, cô quay đầu lại thì thất Hạ Mặc Dương đang ôm một bình thủy tinh trong suốt, bên trọng đựng vô số chú hạc với nhiều màu sắc khác nhau.
“Đừng giận nữa được không?” Cậu đưa nó cho cô như một vật quý hiếm, tiếp đó duỗi tay ra: “Cậu nhìn xem, tớ miết cái này đến nỗi tay cũng mỏng đi rồi.”
Phương Đường rất muốn bật khóc, cô chép miệng, cố ý nói: “Xấu chết đi được.”
“Xấu chỗ nào?” Hạ Mặc Dương gấp một nghìn con hạc giấy tặng cô, “Này, thịt ục ịch giống hệt cậu nhỉ?”
Phương Đường cười ra tiếng: “Cậu thịt ục ịch thì có!”
Hạ Mặc Dương nhẹ nhàng hít thở, “Được được được tớ mới thịt ục ịch.”
Hai người cuối cùng cũng làm hòa.
Phương Đường càng khó chịu hơn, rõ ràng cô có thể cảm nhận được bản thân không thể thân thiết với Hạ Mặc Dương như trước.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~