Tiếng leng keng của binh khí va vào nhau, hai thân ảnh trên người mang chiến bào đang giao đấu trên không trung.
Lưỡi kiếm lóe lên, lấy tốc độ nhanh nhất hướng về phía Họa Tử Nguyệt đâm tới, Họa Tử Nguyệt không thua kém mà nhanh nhẹn tránh được.
Bọn họ đánh nhau từ nóc lều trại này sang nóc lều trại khác, bên dưới quân sĩ không ngừng đánh giết tạo thành cục diện hỗn loạn.
- Bắc Đường Uyên, Họa Tử Nguyệt, các ngươi dừng tay
Hai nam nhân cứng đầu không chịu thu kiếm, nàng hết cách đành phi thân đến đó, chiêu thức linh hoạt chế trụ kiếm của hai người.
- Không ngờ sau một thời gian thân thủ nàng bây giờ lợi hại hơn rồi
- Hoa Nhi, nàng ở đây sao
- Các ngươi bình tĩnh lại đã, đừng đánh nữa
Nàng không trả lời vấn đề của họ, bản thân nàng không biết tại sao lại ngăn cản bọn họ đánh nhau.
Có lẽ là do nàng không còn những kí ức lúc trước nên con người nàng cũng khác đi, hay là nàng sợ hãi sẽ mất đi thứ gì đó.
Chắc hẳn là vậy, nàng không muốn thấy hắn quanh năm trên sa trường, chém chém giết giết rồi để một thân đầy thương tích.
Họa Tử Nguyệt cũng rất tốt với nàng, nàng không có tình cảm gì với hắn nhưng không đồng nghĩa nàng muốn hắn bị tổn hại.
- Các ngươi mau dừng tay
Chính Họa Tử Nguyệt sửng sốt với hành động của mình, hắn vì một lời nói của nàng mà lệnh cho binh sĩ dừng tay, có lẽ hắn thật sự yêu nàng.
Hắn dùng từ có lẽ là bởi vì chính hắn cũng không hiểu tình yêu là như thế nào, hắn chỉ biết hắn muốn bảo vệ nàng, bất cứ giá nào cũng không để nàng chịu chút tổn thương.
- Hoa Nhi, bọn họ có làm gì nàng không
- Ta không sao, ngươi yên tâm
Bắc Đường Uyên giờ phút này lại thấy nhẹ nhõm, nhìn nàng bình an đứng trước mặt hắn, hắn không còn lo lắng gì nữa.
- Nàng theo ta về đi, được không Hoa Nhi
- Ừm, nhưng mà ta có một vài lời muốn nói với Họa Tử Nguyệt
- Nhưng mà...
- Yên tâm đi, hắn không làm gì được ta đâu
- Vậy nàng đi đi
Quân Hoa nhìn sang Họa Tử Nguyệt, hắn hiểu ý đi theo sau nàng, nàng đi một đoạn đến chỗ không có người mới chịu dừng lại.
- Họa Tử Nguyệt, khoảng thời gian qua đa tạ ngươi
- Nàng đừng nói vậy, là ta cam tâm tình nguyện chăm sóc cho nàng
Họa Tử Nguyệt không ngăn cản nàng trở lại bên cạnh Bắc Đường Uyên, hắn biết với tính cách của nàng có nói gì cũng vô dụng.
Vả lại sắp tới hắn còn phải làm một chuyện, nếu đem nàng theo sợ sẽ để nàng gặp nguy hiểm.
- Hứa với ta đừng gây chiến với Lạc Vân nữa được không?
- Chuyện đó ta không hứa chắc được, nhưng chỉ cần bọn họ không chủ động tấn công Hoa Hạ, ta có thể hứa không động binh
- Vậy ta yên tâm rồi, ta đi đây
- Khoan đã
Nàng vừa xoay người thì khựng lại, Hoạ Tử Nguyệt đi đến trước mặt nàng, đưa cho nàng một chiếc hộp.
- Ngươi đưa nó cho ta làm gì?
- Ta muốn tặng nó cho nàng
- Vậy thì không cần, ngươi giữ lại đi
Hắn không để nàng có cơ hội trả lại, quà này là hắn đặc biệt đi lấy từ chỗ hắn về cho nàng.
- Nàng nể mặt ta nhận lấy đi, xem như quà tạ lỗi của ta
Vật mà lúc sáng hắn cất công đi lấy đã trao tận tay nàng, Hoạ Tử Nguyệt nhìn kĩ gương mặt nàng một lúc rồi mỉm cười rời đi.
Nàng nhìn theo bóng lưng hắn, không hiểu sao nàng lại cảm thấy hắn có chút cô độc, từ khi mở mắt ra lần nữa, Hoạ Tử Nguyệt là người thứ ba khiến nàng phải đắn đo suy nghĩ.
Người thứ nhất là Bắc Đường Uyên, người thứ hai là lúc đi Xuyên Châu gặp được Ti Nguyệt, còn người thứ ba chính là Họa Tử Nguyệt.
Bắc Đường Uyên đi đến bên cạnh nàng, lúc Họa Tử Nguyệt rời khỏi thì hắn đã đến. Hắn vòng tay ôm lấy nàng vào lòng.
Cảm giác ấm áp quen thuộc, Quân Hoa bình ổn tâm trạng tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nàng tham lam sự ấm áp của hắn, mãi vẫn không chịu buông ra.
- Hoa Nhi, chúng ta về thôi
- Ừm
Cả hai lên ngựa trở về doanh trại Lạc Vân, đợi bọn họ đi được khá xa Họa Tử Nguyệt mới từ chỗ tối bước ra, ánh mắt dõi theo đặt trên người Quân Hoa có chút luyến tiếc.
- Điện hạ, ngài định khi nào trở về
- Thu dọn đi, ba ngày nữa chúng ta về Hoa Hạ
Lần này trở về Hoa Hạ, hắn phải bắt lão hoàng đế kia cho hắn một lời giải thích với cái chết của mẫu phi hắn.
Mười lăm năm rồi, hắn chịu mọi khổ cực để gây dựng thế lực, lại bị phụ hoàng thờ ơ, lạnh nhạt. Kể từ ngày mẫu phi của hắn bị hại chết, hắn thề sẽ có một ngày bắt lão hoàng đế đó hối hận.
Dòng kí ức của hắn quay lại vào một ngày mưa gió của mười lăm năm trước. Bầu trời đen kịt, sấm chớp chấn động cả hoàng cung, mưa như trút nước.
Nam hài năm tuổi bị hai tên thái giám giữ lại, trước mặt nam hài là hai nữ nhân. Một là nữ nhân khoác phượng bào quý giá, một thân cao ngạo nhìn xuống, một người là Như phi mẫu thân của Họa Tử Nguyệt bị đẩy ngã xuống nền đất.
Bà ấy không ngừng cầu xin hoàng hậu tha cho mẫu tử bà, thế nhưng hoàng hậu như nghe chẳng lọt tai những lời cầu xin của bà ấy.
Hoàng hậu cười khinh bỉ đá Như phi một cái, bà ấy đau đớn nhưng vẫn cắn răng không kêu rên.
- Hừ, thứ tiện nhân như ngươi mà cũng muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng sao
- Hoàng hậu nương nương, xin người tha cho Tử Nguyệt, nó không có tội
- Ai bảo nó không có tội, nó sinh ra trên đời này đã là có tội rồi, đồ tạp chủng như nó xứng để so sánh với nhi tử của ta sao
Ánh mắt Họa Tử Nguyệt nhìn hoàng hậu mang theo căm hận, dám sỉ nhục hắn thì thôi đi, bà ta dám mắng cả mẫu phi của hắn.
- Người đâu, tiễn Như phi một đoạn đi
Hoàng hậu ra lệnh, cung nữ bưng đến một ly rượu, thái giám đi đến đè Như phi xuống đổ rượu vào miệng bà ấy.
Xong chuyện, hoàng hậu dẫn theo người của mình phất tay áo rời đi, để lại hai mẫu tử ở đó.
- Mẫu phi, người đừng dọa nhi thần mà
Họa Tử Nguyệt sợ hãi lay thân thể mẫu thân, bà ấy nhìn nhi tử của mình, đôi mắt ánh lên một tầng lệ quang, là bà đã ngu ngốc tin lời hoàng đế để rồi bây giờ hối hận.
Cái gì mà cả đời chỉ yêu mình bà, tất cả chỉ là giả dối! Đến bây giờ thì sao? Không những hại bà chôn thân trong chốn cung cấm lạnh lẽo này, còn hại nhi tử của bà nữa.
Như phi nhắm hai mắt lại, trên má vương đầy lệ, bà còn chưa nói được lời nào với hắn thì đi rồi.
- Mẫu phi, người đừng bỏ lại nhi thần mà, mẫu phi
Hắn điên cuồng gọi mẫu phi, nhưng bà ấy vẫn cứ im lặng nằm đó, bà ấy thật sự bỏ lại hắn mà đi rồi.
Nước mưa lạnh lẽo thấm vào người, hắn quỳ bên cạnh thi thể mẫu phi, nền đất lạnh băng nhưng không bằng được sự nguội lạnh trong lòng hắn.
Trong chuyện này nếu không có sự đồng ý của phụ hoàng hắn, hoàng hậu kia sao lại có thể ngang nhiên như vậy.
Hắn hoàn toàn hiểu rồi, là bọn họ đã hợp lực dồn mẫu phi của hắn vào chỗ chết.
- Đừng gọi nữa, muội ấy đã đi rồi
Phía sau hắn phát ra âm thanh trầm trầm của một nam nhân, Hoạ Tử Nguyệt ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn ông ấy.
- Ông là ai?
- Ta là sư huynh của mẫu thân ngươi, từ giờ ta cũng chính là sư phụ của ngươi
- Sư phụ, ta muốn báo thù
- Được, ta sẽ giúp ngươi báo thù, nhưng giờ chúng ta phải rời khỏi đây trước
Họa Tử Nguyệt dứt khoát đi theo ông ấy, Mộ Anh ôm lấy thi thể của sư muội mình rồi dẫn theo hắn đi mất.
Mười năm sau hắn quay lại, bọn họ đều không nhận ra hắn chính là đứa trẻ năm xưa, Hoạ Tử Nguyệt đứng sau một thế lực lớn mạnh, lúc đó thế lực của hắn chỉ đứng sau Tuyệt Tình lâu ở Lạc Vân.
Lúc đó Ngọc Kỳ Phong có ý liên hôn hai nhà nhưng hắn nghiệp lớn chưa thành, vả lại hắn chán ghét nữ nhân nên không đồng ý.
Mối hôn sự bị hắn gạt bỏ, Hoạ Tử Nguyệt từng bước lấy được lòng tin của các triều thần, dưới sức ép của quần thần, hoàng đế buộc phải lập hắn làm thái tử.
Mọi chuyện cứ theo kế hoạch của hắn mà thực hiện, điều Họa Tử Nguyệt không ngờ nhất chính là giữa chừng lại gặp được nữ tử mà hắn từng từ hôn, sau đó còn động chân tình với nàng.