Tô Khả cũng đứng lên, trong nháy mắt cô cảm thấy lưng mình bị đau, nhất là cái eo, chỗ bị Tô Cẩm Niên ném qua vai, vì vậy, Tô Khả nhịn không được kêu rên một câu: “Eo của tôi, Tô Cẩm Niên, anh cũng không nhẹ một chút!”
Giờ phút này nữ sinh kia còn loạng choạng, trong nháy mắt hóa đá tại chỗ, nhìn nét mặt của bọn họ hết sức kỳ lạ.
Còn đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen trừng mắt liếc Tô Khả.
Tô Khả bày tỏ, điều cô nói là thật! >.
Nữ sinh kia lấy lại tinh thần nhìn hai người bọn họ giống như là biến thái, sau đó cầm hộp kem chạy như điên, bộ dạng giống như là phía sau có bảy con sói đang đuổi theo cô ấy vậy.
Tô Cẩm Niên im lặng.
Tô Khả cúi đầu không nhịn được nên chỉ tay vào đối phương, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tô Cẩm Niên, thẹn thùng e lệ hướng về anh nói, “Anh đem tôi đè xuống, từ nay về sau tôi sẽ là người của anh, anh phải có trách nhiệm với tôi.”
Đầu lông mày Tô Cẩm Niên giật giật, chưa từng thấy nữ sinh nào động kinh như vậy, mà hình như anh dùng mặt lạnh với cô không có một chút tác dụng nào, cô thì dùng tới toàn bộ công phu ăn vạ ngang ngược đối với anh, làm cho anh dù rất tức giận với cô nhưng không thể bộc phát.
Tô Cẩm Niên cau mày, chân mày như kết lại thành một sợi len vắt ngang.
Anh nhìn Tô Khả, “Bạn học Tô, hiện tại tôi trịnh trọng nói với cô một lần, cô là học sinh, tôi là huấn luyện viên! Cô đối với tôi, tối thiểu phải tôn trọng! Còn nữa, làm sinh viên năm thứ nhất, tôi hi vọng cô đem tâm tư của cô để vào chuyện học tập, đừng để đến lúc đèn lồng đỏ treo khắp nơi, vậy thì mất mặt lắm!”
Tô Khả chớp mắt, “Huấn luyện viên, anh nói như vậy, coi như thừa nhận tôi là người của anh, đúng không?” Nhìn mặt Tô Cẩm Niên càng ngày càng đen, Tô Khả cười “Khanh khách”, tiếp tục nói, “Tôi biết anh chỉ thích tôi gọi anh là huấn luyện viên. Hắc hắc, tôi hiểu, thật thú vị nha, suy nghĩ này cùng những bà chủ trong phim truyền hình mở miệng là một tiếng ‘Đại thúc’ sẽ có tác dụng như nhau, hắc hắc, từ đây về sau tôi sẽ gọi là anh huấn luyện viên.”
Tô Cẩm Niên có cảm giác đem Tô Khả ra huấn luyện một mình chính là hành động tự lấy đá đập vào chân mình. Anh trừng Tô Khả một cái, “Tô Khả! Trở về đội của cô đi!”
Tô Khả đứng nghiêm, chào kiểu quân đội một cái, “Tuân lệnh, huấn luyện viên!” Sau đó, cười “A ha ha” chạy về phía hàng ngũ của mình.
Mới chạy mười mét, cô nhìn Tô Cẩm Niên từ trên xuống dưới, “Huấn luyện viên, anh không ở cùng một chỗ với tôi sao?” Nét mặt kia, thần thái kia, trần trụi như vậy nói với Tô Cẩm Niên, “Hoa sen trắng, chúng ta cùng nhau thôi. . .”
Tô Cẩm Niên không nhìn thẳng Tô Khả, sau đó đi về phía khác.
Tô Khả cũng không thèm để ý, dù sao hôm nay cô kiếm lời lớn! Hoa sen trắng, a ha ha, suy nghĩ một chút, cô liền thấy vui vẻ! Vì vậy, dọc đường cô nói khẽ “Đáy quần gió”, cô còn cười đến rạng rỡ.
Có trời mới biết, giờ phút này trên mặt của cô có bao nhiêu ‘rối rắm’. (ý nói mặt chị lấm lem bùn đất)
Trở lại hàng, tự nhiên hù chết người khác.
A, trời ơi, Tô Khả này làm sao vậy? Dân tị nạn Châu Phi cũng không có ‘khốn khổ’ như cô vậy chứ?
Trời ạ, nhìn bộ dạng huấn luyện viên Tô gầy yếu lịch sự, không ngờ huấn luyện viên nhấc người mạnh mẽ ‘như sói như hổ’ vậy.
A, không tin được mà, thế giới này chuyện gì cũng có, thì ra đặc huấn là kịch liệt thế này! Trong hàng còn có một người vỗ vỗ lồng ngực của mình, dùng một bộ “Sống sót sau tai nạn” nói với Tô Khả: “Cũng may hồi nãy tôi nghiêm túc quân huấn, không có học không được động tác, nếu không . . .”
Tô Khả ngã xuống đất giả vờ không dậy nổi, chỉ có điều mọi người đang đồng tình với bộ dáng của cô bây giờ, cô tất nhiên sẽ không nói toạc ra điều huyền diệu trong đó, dù sao cô và anh cũng có niềm vui nhỏ, làm sao cô có thể nói ra cùng các cô gái ở đây chia sẻ để tạo tình địch cho mình đây?
A ha ha…
Chỉ là chưa cười được bao lâu, tên đại ngốc nói với Tô Khả: “Huấn luyện viên Tô là người tương đối nghiêm khắc, nhưng mà đây chỉ vì muốn tốt cho cô. Được rồi, cho cô thời gian năm phút nghỉ ngơi, cô đi rửa mặt cho sạch sẽ đi.”
Tô Khả bắt đầu nhốn nháo.
_________
Thời gian cứ trôi qua như vậy, rất nhanh cũng tới sập tối. Lúc này, bầu trời xanh thẫm xen lẫn những đám mây trắng trên đầu Tô Khả đã biến thành một mảng hồng hồng ráng đỏ, trông thật đẹp.
Một ngày quân huấn cũng chấm dứt, bởi vì thời gian ăn cơm cũng sắp tới.
Tô Khả cảm thấy bị khổ ép, ăn một bữa cơm cũng phải ăn cùng nhau, cả thời gian hoạt động tự do cũng không có. Tiếng còi vừa vang lên, mọi người liền tập hợp vào thành hàng dài, sau đó trùng trùng điệp điệp tiến quân vào phòng ăn.
Tô Khả nhìn phía trước đông nghẹt người, phía sau đông nghẹt người, không kém hơn bao nhiêu người.
Cô nghĩ nhiều người như vậy cùng đi ăn cơm, phòng ăn cung ứng đủ sao? Dĩ nhiên, cái vấn đề này, Tô Khả hoàn toàn không thể không lo lắng, bởi vì. . . . . .
Mỗi lần có hai đội liên tiếp đi vào ăn cơm, bọn họ thì phải đứng bên ngoài chờ, cái này cũng thôi đi, còn phải ở bên ngoài phòng ăn hô khẩu hiệu của liên đội mình. . .
Trên mặt Tô Khả đầy tức giận, ai mà ngờ được! Như vậy cũng được sao! Cho quỳ có hay không! Không để cho tôi ăn cơm còn chưa tính, còn để cho tôi đứng bên ngoài, đứng còn chưa tính, còn phải liều mạng hô khẩu hiệu!
Mùi thơm của thức ăn truyền tới từng hồi một, bụng của Tô Khả không nhịn được kêu lên ‘ục ục’.
Những người xếp hàng chung quanh cô đưa ánh mắt đặc biệt khinh thường liếc nhìn Tô Khả một cái, sao mà cái nữ sinh này không có hình tượng như vậy chứ? Sau khi khinh bỉ xong, những người này quay đầu lại đứng ngay ngắn, nhìn về cửa phòng ăn phía trước, hô vang khẩu hiệu của liên đội.
Tô Khả trừng mắt liếc bọn họ, mấy người này thật là muốn đập vỡ sự kiêu ngạo của người khác! Sau đó trong lòng tiếp tục châm chọc: chẳng lẽ lúc các người đói bụng sẽ không kêu ‘ục ục’, vậy thật là kỳ lạ.
Oán giận, Tô Khả nhịn không được ngồi xổm xuống xoa xoa chân của mình. Ai, đứng cả ngày, trong đó còn có thời gian rất lâu làm con gà mái, chân của cô có thể không đau mỏi sao?
Lúc này, bả vai của cô bị người nào đó vỗ một cái, Tô Khả ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người trung niên đứng cạnh Tô Khả, “Bạn học, bệnh sao?”
Tô Khả trả lời theo bản năng, “Không có ạ?”
Trong nháy mắt, mặt chú trung niên kia vốn là coi như ân cần liền thay đổi, giọng nói lạnh lùng nói với Tô Khả: “Vậy sao cô không đi theo bạn học cùng nhau hô khẩu hiệu mà ngồi chồm hổm trên mặt đất, lười biếng hả?”
Tô Khả: “. . . . . .”
Lúc này, tên đại ngốc xuất hiện bên cạnh chú trung niên kia, chào ông ấy một cái, “Chào thủ trưởng!”
Chân mày Tô Khả giật giật.
Cũng đã biết qua, nghe nói thủ trưởng là một người cực kỳ có tiếng nói trong quân đoàn, Tô Khả không ngừng cảm khái nhân phẩm của mình ‘nghịch thiên’ (trái với trời), ngày đầu tiên quân huấn liền gặp phải thủ trưởng.
Người thủ trưởng kia tiếp tục nói với Tô Khả: “Như vậy thật không có quan niệm đoàn kết, để thực hiện nghiêm túc kỷ luật quân đội, bước ra khỏi hàng, chạy ba vòng rồi trở về dùng cơm!”
Tô Khả: “. . . . . .”